Con mắt Kỷ Trà Thần lướt qua, bình tĩnh nói: "Cậu đích thân đi, bất cứ giá nào cũng nhất định phải đưa bà ấy bình an trở về. Nhớ, là bình an."
"Vâng." Đường Diệc Nghiêu cúi đầu.
Kỷ Trà Thần không khỏi xoa nhẹ mi tâm. Sau khi công ty của cha Ninh Tự Thủy bị phá sản, đeo trên lưng khoản nợ khổng lồ nhưng lại không có khả năng chi trả nên tự sát, hôm nay cô chỉ còn lại một mình mẹ. Cho dù hận cô, hận cô phản bội, nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn cô bị tổn thương quá sâu. Ít nhất, không muốn cô một lần nữa nếm thử cảm giác khốn khổ khi mất đi người thân.
Kỷ Trà Thần đồng ý để tài xế đưa cô đến bệnh viện khám thai bình thường, nhưng chưa từng liếc nhìn cô một cái, bỏ mặc, giống như là không nhìn thấy.
Hắn không giết chết đứa nhỏ này, Ninh Tự Thủy đã rất mãn nguyện rồi, còn mong cầu xa gì nữa chứ? Nhìn hắn cùng Dương Lưu Vân tình cảm càng ngày càng tốt, nhưng lại không làm gì được, cái gì cũng không có, nhưng ít ra, cô còn đứa bé.
Cho dù là Kỷ Trà Thần không cần đứa bé này.
Tuy rằng Thuộc Vũ Hiên không thuộc khoa phụ sản, nhưng khi Ninh Tự Thủy đến, hắn vẫn là vì nể mặt Kỷ thiếu mà tới khoa này. Kể từ khi biết Kỷ thiếu không thể có con, thái độ hắn đối với Ninh Tự Thủy cũng lạnh nhạt hơn nhiều. Trước kia là vì Kỷ Trà Thần yêu chiều cô, nên cho dù cô có làm gì cũng không chấp nhặt, những người này cũng không dám bỏ cô ngoài mắt, hôm nay mắt đi tình yêu của Kỷ Trà Thần, nên Ninh Tự Thủy cô cái gì cũng không thể..... Cũng tốt, những thứ này cho tới bây giờ cô đều không quan tâm.
"Cảm ơn anh." Con mắt Ninh Tự Thủy chân thành nhìn Thuộc Vũ Hiên, mặc dù cô biết hắn vì Kỷ Trà Thần mới đến, nhưng hắn đã từng thật tâm mà cứu cô và đứa bé, dựa vào điểm này thôi cũng phải nói cảm ơn.
"Đừng khách sáo, tôi đưa cô ra ngoài." Thuộc Vũ Hiên giọng điệu bình thản nói.
Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Không cần đâu, tạm biệt."
Xoay người, rời đi.
Thuộc Vũ Hiên nhìn bóng lưng mảnh khảnh càng lúc càng xa, bất đắc dĩ thở dài, có chút thương tiếc, một cô gái tràn đầy linh khí như vậy, tại sao lại không chung thủy với Kỷ thiếu? Bằng không cô cùng với Kỷ thiếu đúng là trời sinh một cặp, làm đố kị chết bao người.
Minh Tự Thủy vừa đi qua hành lang, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: "Tiên sinh, chờ một chút."
Người đàn ông dừng bước, con mắt ôn nhu nhìn Ninh Tự Thủy từng bước từng bước đi tới trước mặt mình, khóe miệng cười khẽ: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Ninh Tự Thủy lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay, đưa cho hắn: "Không nghĩ đến hôm nay lại gặp anh ở bệnh viện....khăn tay của anh sạch rồi, trả lại anh."
Tròng mắt người đàn ông nhìn xuống chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ hiếm thấy, tràn ngập mùi hương bột giặt, "Tôi đã nói không cần rồi, nếu không cô cứ giữ lại mà dùng, dù sao tôi cũng chưa từng sử dụng qua."
"Cái này. . . . . ." Ninh Tự Thủy có chút ngượng ngùng, sao có thể lấy khăn tay của hắn làm của mình chứ?
"Cô ghét bỏ?" Người đàn ông thử hỏi nói.
"Không có."
Khóe miệng người đàn ông cười sâu hơn, ánh mắt nhìn xuống phần bụng nhô ra của cô, giọng bình thản nói: "Cô đến khám thai?"
Ninh Tự Thủy thấy vậy, cứ bắt buộc đưa cho hắn trái lại làm mình có vẻ tự kiêu, nên lặng lẽ thu lại khăn tay, gật đầu, "Phải. Bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh."
"Chồng cô đâu? Tại sao không đi cùng cô?" Thật giống như một câu hỏi vô ý.
Nụ cười nhạt trên mặt Ninh Tự Thủy bỗng cứng đờ, cúi đầu, giọng điệu khổ tâm nói: "Anh ấy......Rất bận. Không sao cả, tôi có thể tự chăm sóc tốt bản thân."
"Một người đàn ông dù có bận hơn nữa cũng không thể bỏ mặc vợ và con mình, trừ phi -- giữa hai người xảy ra chuyện gì." Ánh mắt người đàn ông ôn hòa vô hại, nhưng ngôn ngữ lại sắc bén vô cùng.