Sắc mặt Tống Tiến Hải mừng rỡ, nhưng anh nhanh chóng che giấu nó đi.
"Cuối cùng em cũng đã quyết tâm rồi?"
Hạ Vũ Yến gật đầu, rũ mắt nhìn xuống cái bụng nhỏ của mình.
Lời bác sĩ lúc nãy vẫn còn bên tai cô.
"Hạ tiểu thư vì hai lần sảy thai trước kia của cô khiến tử cung bây giờ rất yếu, rất dễ bị sảy thai, nhất là đứa bé càng ngày càng lớn nên phải cẩn thận. Nếu có chút bất cẩn e là cô không thể nào mang thai lại được nữa."
Hạ Vũ Yến cắn chặt môi dưới, đây là cơ hội duy nhất của cô rồi.
"Đúng, em phải đi càng nhanh càng tốt."
Tống Tiến Hải chọn ba ngày sau sẽ đi khỏi đây. Bây giờ cô không dám về nhà nữa, sợ Lục Nghệ Văn lại không tha cho cô, sẽ tra tấn cô không ngừng.
Cho nên chỉ có thể trốn trong căn nhà mà Tống Tiến Hải đã sắp xếp cho cô.
Hai ngày trải qua một cách bình yên, sau đó tiếng gõ cửa của căn hộ vang lên.
Vừa đúng giờ ăn tối, Hạ Vũ Yến lúc đầu tưởng Tống Tiến Hải đem bữa tối cho cô, cô nhoẻn miệng cười thân thiện rồi mở cửa.
"Tiến Hải... "
Ngước mắt lên, sau khi cô nhìn thấy thân hình cao to ấy thì liền nhận ra ngay đó là Lục Nghệ Văn, thân hình cô bất giác run lên.
Cô hốt hoảng đóng cửa ngay lập tức nhưng lại bị một cánh tay của Lục Nghệ Văn giữ lại, cánh tay dùng sức đẩy cả Hạ Vũ Yến và cánh cửa ra ngoài.
Hạ Vũ Yến mang dép trong nhà không đứng vững được, sau khi lùi về sau mấy bước liền ngã xuống đất, bụng dưới đau vô cùng. Nhưng cô không màng đến được nữa, cùng lúc dùng cả tay và chân lùi về phía sau.
Khuôn mặt Lục Nghệ Văn ảm đạm vô cùng, khí thế toàn thân phát ra rất đáng sợ, đang dần tiến lại gần cô.
"Hạ Vũ Yến cô muốn trốn?"
Hạ Vũ Yến ra sức lắc đầu, chống mình đứng dậy, chạy về phía phòng ngủ.
Lục Nghệ Văn đã đuổi kịp cô chỉ bằng hai ba bước chân, bắt lấy cổ tay cô ra sức ném thân thể cô khiến lưng đập mạnh vào tường.
Lúc sau, người đàn ông đáng sợ này lao người về phía cô.
"Trước đó tôi đã cảnh cáo cô, bây giờ cô lại giở trò?" Lục Nghệ Văn nhìn chăm chăm vào mắt cô một cách giận dữ, trong ánh mắt đó toàn hình ảnh chán ghét đến phát tởm của cô.
"Tôi không phải..." Cô vội phủ nhận, thân hình nhỏ nhắn ấy run lên một cách không tự chủ.
"Cô còn dám nói dối? Hạ Vũ Yến cô xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai rồi." Lục Nghệ Văn bóp mạnh cổ tay cô, kéo cô ra ngoài. "Giờ tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, để cưa đôi chân đê tiện này của cô."
"Đừng" Hạ Vũ Yến vùng vẫy khóc lóc.
"Lục Nghệ Văn, anh làm gì vậy?"
Tống Tiến Hải lúc này đã xông tới, nhìn thấy tình trạng trong nhà lập tức nổi giận, giơ nấm đấm về phía Lục Nghệ Văn.
"Anh mau thả Tiểu Yến ra."
Lục Nghệ Văn dễ dàng né được Tống Tiến Hải, nâng chân đạp một phát khiến Tống Tiến Hải bị văng xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ của bàn ghế.
"Tiến Hải." Hạ Vũ Yến hốt hoảng thất thanh, nhanh chóng xông qua đó dìu Tống Tiến Hải.
Ánh mắt Lục Nghệ Văn đằng đằng sát khí nhìn Hạ Vũ Yến, trong ánh mắt đó nổi lên cơn giận khủng khiếp như cuồng phong bão táp.
Hắn nhớ lại khoảng khắc cô mở cửa, trên mặt toàn nụ cười ngọt ngào đó chính là vì cô tưởng người ngoài cửa là Tống Tiến Hải
Nụ cười đó cô chưa lộ ra trước mặt anh bao giờ, nụ cười đó dành cho Tống Tiến Hải.
Còn bây giờ thái độ quan tâm lo lắng mà cô dành cho Tống Tiến Hải đều giống như thêm dầu vào lửa vậy, rưới trực tiếp lên đầu Lục Nghệ Văn khiến lửa giận của hắn bốc lên tột cùng.
"Hạ Vũ Yến, đó là lý do cô muốn ly hôn sao? Đột ngột muốn đi thì ra cô có người mới."
Lục Nghệ Văn giận quá hóa cười, thái độ vô cùng nham hiểm.
"Lục Nghệ Văn, nếu anh là đàn ông thì đừng ra tay với Tiểu Yến, có gì thì anh cứ nhằm vào tôi." Tống Tiến Hải đưa Hạ Vũ Yến đứng sau anh.
Lục Nghệ Văn chuyển hướng ánh mắt về phía Tống Tiến Hải, cười lạnh. "Nhằm vào cậu? Được thôi."
Hắn nói xong, đột nhiên rút điện thoại ra, gọi người tới.
"Lục Nghệ Văn, đừng!" Sắc mặt Hạ Vũ Yến thay đổi lớn, Lục Nghệ Văn vốn nhẫn tâm tuyệt tình, nhất định hắn sẽ không buông tha cho Tống Tiến Hải.