Tống Tiến Hải khoá kỹ hành lý lại, kéo vali lên.
Anh xoay đầu nhìn lại, nhìn chăm chú một lần nữa căn nhà mà anh đã sinh sống một thời gian cùng Hạ Vũ Yến, liền có chút mất mát.
Anh sẽ luôn luôn nhớ rõ tất cả mọi việc xảy ra tại căn nhà này.
Đây là trải nghiệm tốt đẹp nhất từ trước đến giờ của anh.
Nếu mà... nếu còn có thể...
Nếu anh còn có thể tìm lại được cô ấy...
Vậy thì dù sao đi nữa, anh ấy cũng sẽ không buông tay cô ấy ra dù cho phải trả giá như thế nào đi nữa.
Sẽ có một ngày, chắc anh sẽ tìm được cô ấy thôi.
Tống Tiến Hải khoá chặt cửa, kéo theo hành lỳ rời đi không quay đầu lại.
.....
Lục Nghệ Văn đang đưa Hạ Vũ Yến đi dạo.
Hai người đi gần nhau một cách chậm rãi.
Hạ Vũ Yến đang suy nghĩ mơ hồ, hai người cứ yên tĩnh đi dạo kế nhau, dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cách cư xử của hắn và cô đều là xung đột là tổn thương, chưa từng có chút ấm áp và yên tĩnh nào.
Cách cư xử như bây giờ lại khiến cô có chút không quen, toàn thân cô đều căng thẳng lên.
Mấy ngày nay Lục Nghệ Văn dường như chăm sóc cô không rời một bước nào, có yêu cầu và mong muốn gì thì hắn cũng đều đáp ứng cô, y hệt như hắn chỉ nghe theo lời Hạ Vũ Yến mà thôi.
Nếu là Hạ Vũ Yến của lúc trước, chắc chắn sẽ cảm động đến bất chấp tất cả.
Nhưng bây giờ cô đã không còn là cô của trước kia nữa.
Dù hắn có hối lỗi như thế nào đi nữa, có tốt với cô như thế nào đi nữa, thì những vết thương trong quá khứ vẫn còn ở đó, không cách nào xoá đi được.
"Anh biết em đang suy nghĩ gì, em đang lo sợ" Lục Nghệ Văn đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói.
Hạ Vũ Yến ngước đầu nhìn hắn, toàn thân cứng đơ lại.
Lục Nghệ Văn nói: "Đừng sợ, Vũ Yến, Em chỉ cần yên tâm chấp nhận là được rồi."
Hạ Vũ Yến nói: "Thật ra tôi cảm thấy anh không nhất thiết phải làm như vậy, nếu anh muốn bù đắp, thì có thể cho tôi một số tiền lớn và cho tôi đi là được rồi."
Vừa dứt lời, cả hai người đều ngơ ngác.
Câu nói này dường như có thể xua tan hết mọi đám mây mù mịt, khiến tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng hẳn ra.
Lục Nghệ Văn nhắm mắt lại, đột nhiên cười nhẹ.
Đúng rồi, tại sao hắn lại phải làm như vậy chứ?
Bù đắp ư? Hắn hoàn toàn có thể bù đắp cho cô ấy bằng vật chất mà, cho cô ấy một mớ tiền rồi cho cô ấy đi, hoặc tạo điều kiện tốt nhất cho đứa con của cô ấy, đại loại như vậy...
Quá nhiều sự lựa chọn, nhưng tại sao hắn lại lựa chọn như thế này?
Thái độ chăm sóc không rời một bước, hoàn toàn phục tùng cô ấy...
Đây rốt cuộc là vì sao chứ?
Trong đầu Lục Nghệ Văn bây giờ toàn là những khoảnh khắc với cô trong mấy năm nay, tất cả đều rõ ràng như vậy.
Tuy thật khó tin, nhưng đó là sự thật.
Bắt đầu từ rất lâu rồi, có lẽ hắn đã có tình cảm đặc biệt với cô.
Chỉ là hắn vẫn chưa từng để ý đến.
Hoặc có lẽ bởi vì thù hận và chán ghét đã che lấp đi đôi mắt của hắn rồi.
Khi đám may đen che lấp tầm nhìn của hắn biết mất, cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấu trái tim của mình.
Hắn từ từ mỉm cười nhìn vào cô ấy đang đứng bên cạnh: "Vũ Yến, cám ơn em đã nhắc nhở anh."
Hạ Vũ Yến ngơ ngác nhìn hắn, không biết ý của hắn là gì.
"Anh cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao anh lại làm như vậy rồi." Lục Nghệ Văn nhìn vào đôi mắt của cô, dường như đang nhìn thấu vào trái tim của cô vậy.
Nhưng Hạ Vũ Yến lại nói: "Anh đừng nói nữa, tôi không muốn biết."
"Không sao cả." Lục Nghệ Văn mỉm cười: "Anh biết, những điều này đều phải làm chứ không thể chỉ dựa vào cái miệng để nói suông."
.....
"Tống Tiến Hải đã về nước rồi ư?" Phạm Tiểu Vân bỏ tờ báo xuống nhìn về phía thuộc hạ của mình: "Vậy là được rồi. Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công."
Vốn dĩ cô có chút lo lắng kẻ tiểu nhân Giang Mỹ Linh này, nhưng bây giờ Tống Tiến Hải đã về nước rồi, thì cô ta sẽ có cơ hội chiến thắng, nói không chừng còn có thể bắn một phát trúng hai con nhạn, cùng lúc giải quyết Hạ Vũ Yến và Giang Mỹ Linh."
Phạm Tiểu Vân gật đầu vừa ý: "Nghệ Văn dạo này thế nào?"
"Mỗi ngày đều túc trực tại phòng bệnh không rời nửa bước." Thuộc hạ nói.
Quả nhiên là không rời nửa bước.
Phạm Tiểu Vân híp mắt lại.
Tống Tiến Hải về nước thật sự đã khiến cô đỡ mất công sức rồi. truyện ngôn tình
Phạm Tiểu Vân lặng lẽ tính toán trong lòng.
.....
Từ khi Giang Mỹ Linh biết được Tống Tiến Hải về nước cô liền bám chặt lấy anh ngày này qua ngày khác.
Sau khi Tống Tiến Hải về nước thì người nhà liền tạo áp lực cho anh, hy vọng anh có thể kế thừa Tống thị, mỗi ngày Tống Tiến Hải đều nghĩ đến việc thoát khỏi sự áp bức của Tống thị, sắc mặc anh cũng trở nên trắng bệch hẳn lên.
"Tiến Hải, con có thể nghĩ thông suốt và trở về, mẹ thật sự rất vui." Tống phu nhân nói: "Con có thể trở về đây, có phải những việc khác cũng đã nghĩ thông suốt rồi phải không? Ba của con vẫn luôn nhớ con."
Tống Tiến Hải nhếch môi: "Trong mắt ba chỉ có thành tích mà thôi."
Tống phu nhân có chút ngại ngùng nói: "Ba con cũng nhớ con lắm."
"Nếu thật sự nhớ con, thì ông ấy sẽ thấu hiểu cho sự lựa chọn của con, cũng sẽ điều chỉnh theo tình trạng của tụi con." Tống Tiến Hải nói: "Chứ không phải chỉ lo cho bản thân mình."
Tống phu nhân thở dài: "Đây là nhà của con, chẳng lẽ con thật sự không quan tâm sao?"
"Con xin lỗi, so với gia nghiệp, con cho rằng cô ấy đang cần đến con nhiều hơn." Tống Tiến Hải tắt máy, toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi.
Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ? Tại sao lại nghĩ rằng họ sẽ thật sự biết hối hận và sửa đổi.
Điều mà anh không phát hiện là, trong đống người đông đúc ồn ào kế bên anh, đang có một đôi mắt đang ngắm nhìn nhất cử nhất động của mình.