Buổi tối, Mạc Tâm Nhan trở về nhà, đối mặt với bóng tối và sự cô đơn bao trùm căn phòng, khóe môi nhếch lên một đường cong chua xót. Chắc chắn, người đàn ông đó thật sự sẽ không quay lại, trong lòng anh ta, cô sẽ không bao giờ so sánh được với Hứa Giai Lị.
Kéo cơ thể mệt mỏi của mình lên lầu. Ngủ trên nền đất lạnh, ướt đẫm cả đêm qua, hôm nay lại bị thương, hiện tại cô cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng.
Bật đèn, cô đi thẳng vào tủ cúi đầu xuống, chuẩn bị sẵn quần áo để đi tắm. Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.
"Cô vẫn là quay trở lại."
Mạc Tâm Nhan giật mình nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy người đàn ông mặc áo ngủ rộng đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt ảm đạm. Cô không khỏi hét lên một tiếng, ôm ngực nói: "Anh làm gì vậy, đáng sợ như vậy có gì vui vẻ sao? Một người sống sờ sờ còn không biết bật đèn."
Dịch Dương đứng dậy đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô một cái, mỉa mai: “Không làm chuyện hổ thẹn, không sợ ma gõ cửa, cô làm nhiều chuyện xấu quá, nên mới sợ như thế này."
“Ồ, cho dù tôi có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhiều như Lị Lị của anh.” Mạc Tâm Nhan cười lạnh, giọng đầy mỉa mai.
Nhưng người đàn ông này sẽ không bao giờ nhìn thấy những gì Hứa Giai Lị đã làm. Những gì anh nhìn thấy luôn là sự yếu đuối và ngây thơ của người phụ nữ đó. Anh chưa bao giờ nhìn thấy sự lương thiện của cô.
Dịch Dương ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, chán ghét nói: "Tôi cảnh cáo cô, sau này cô bớt so đo với Lị Lị, cô ấy sẽ không bao giờ có tâm địa tàn độc cô."
Nghe được giọng nói kinh tởm của anh, Mạc Tâm Nhan cười hờ hững, lấy bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm. Hiện tại cô chóng mặt kinh khủng, chỉ muốn tắm nước nóng, sau đó thoải mái ngủ một giấc. Cô đã quen với những lời nói hằn học và tàn nhẫn của anh, cô không thèm đoái hoài đến.
Khi cô bước vào phòng tắm người đàn ông bất ngờ nắm lấy cánh tay cô.
Mạc Tâm Nhan cười khịt mũi, Dịch Dương giật mình nhìn xuống, chỉ thấy máu trào ra giữa các ngón tay, anh không nhịn được buông ra, nhưng anh vẫn không hoàn toàn buông cô ra.
Mạc Tâm Nhan hít sâu mấy hơi để xoa dịu cơn đau trên cánh tay, một lúc sau mới quay người khoác tay lên cổ anh, cười rạng rỡ: “Sao, anh muốn làm gì với tôi, chẳng lẽ anh đột nhiên muốn làm với tôi sao? "
Nghe được lời cô nói, Dịch Dương kinh ngạc đẩy cô ra, sau đó đột nhiên phát ra một câu không liên quan: “Muốn đến với tên đàn ông khác thì hãy ký tên vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Nếu cô không chịu ký vào bản ly hôn thì cô nên bớt dây dưa với những tên đàn ông bên ngoài ”.
Mạc Tâm Nhan nghe vậy liền tức giận hét lên: "Dịch Dương, anh thật sự không phải người, bản thân muốn ly hôn lại nói là tôi dây dưa với đàn ông bên ngoài. Nếu có khả năng thì anh nên bắt quả tang tôi cùng đàn ông khác ở trên giường."
Ngày nào cũng nói chuyện ly hôn với cô... Anh thật sự muốn ly hôn với cô sao? Nhưng cô không theo ý định của anh. Muốn cô thành tòan cho anh và người phụ nữ quỷ quyệt đó, trừ khi cô chết.
Dịch Dương sắc mặt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng: "Cô nếu dám làm ra chuyện như vậy, tôi đương nhiên có khả năng bắt được."
“Anh chỉ mong chờ tôi lên giường với đàn ông khác đúng không.” Mạc Tâm Nhan chế nhạo châm chọc, “Dịch Dương, tôi đột nhiên nhận ra anh thật sự không phải đàn ông, bởi vì đàn ông thực thụ sẽ không mong nhìn thấy vợ mình và người đàn khác bên nhau."
“Tôi không phải đàn ông?” Dịch Dương Thiên Tỉ sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, anh trừng mắt nhìn cô hét lớn: “Tôi không phải đàn ông, vậy Tiêu Thần Phong là đàn ông sao?