Hôn Nội Mưu Ái

Chương 33: Anh muốn làm gì đứa bé này?




Tiêu Thần Phong nghe cô ta uy hiếp cũng không tức giận, chỉ là cong cong môi, thấp giọng cười nói: “Lị Lị, tôi ghét nhấtchính là bị người khác uy hiếp, cô nên biết rõ điều này.”
Hứa Gia Lị toàn thân run lên, có chút sợ hãi nhìn anh, nửa ngày, nắm lấy cánh tay anh bi thương cầu khẩn nói:“Tôi đã làm hết cách rồi, hôm nay lúc Dịch Dương đi cùng với tôi trong lòng chỉ nghĩ đến người phụ nữ kia, tôi thật sự rất sợ, thật sự sợ anh ấy sẽ quay về bên cạnh người phụ nữ kia, Thần Phong, tôi cầu xin anh...Giúp tôi một chút đi, giúp tôi được không?”
Tiêu Thần Phong vuốt ve mái tóc dài của cô ta, cười đến hờ hững:“Lị Lị, không phải cô còn có đứa bé sao? Sợ cái gì?”Nói đoạn, bàn tay anh trong nháy mắt di chuyển đến bụng của cô ta, vuốt ve nhè nhẹ phần bụng hơi nhô lên của cô ta.
Hứa Gia Lị chua xót cười cười:“Nhưng cho dù cóđứa bé này, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ đem chuyện đứa bé này nói cho cha mẹ anh ấy biết,anh ấy căn bản cũng chưa từng nghĩ cho tôi bước vào nhà họ Dịch, hiện tại tôi càng ngày càng cảm thấy, lời ly hôn trong miệng anh ấy nói tới cũng chỉ là chọc tức Mạc Tâm Nhan một chút mà thôi. Thần Phong, tôi nên làm gì bây giờ?”
“Nếu đứa bé này cũng không thể nào giữ được người đàn ông kia, như vậy...”Tiêu Thần Phong cười quỷ dị.
Hứa Gia Lị toàn thân run lên, hốt hoảng nói:“Anh muốn làm gì đứa bé này?”
Tiêu Thần Phong nhìn cô ta, khóe môi cười tươi như gió xuân tháng ba, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt tĩnh mịch kia lại là băng tuyết trong trời đông giá rét:“Cô nói xem...Nếu như để Mạc Tâm Nhan tự tay giết đứa bé này, Dịch Dương sẽ như thế nào?”
“Không...”Hứa Gia Lị giật nảy mình, cuống quít lui ra phía sau một bước, sợ hãi nhìn anh:“Anh muốn hy sinh đứa bé này để chia rẽ bọn họ sao?”
“Nếu như đứa bé này không thể nào giúp cô bước vào nhà họ Dịch, như vậy nếu có thể chia rẽ hoàn toàn Dịch Dương cùng Mạc Tâm Nhan, cũng coi như nó chết có ý nghĩa.”Tiêu Thần Phong lạnh lùng cười nói.
Hứa Gia Lị chỉ cảm thấy lạnh cả người, cô ta cụp mắt, nửa ngày, sau khi bình tĩnh giống như đã quyết tâm, nhìn về phía anh run giọng nói:“ThầnPhong...Thực...Thực ra đứa bé này...Là...Là của anh...”
Tiêu Thần Phong nghe câu nói này, trên mặt không có nửa điểm kinh ngạc, giống như đã sớm biết chuyện này. Chỉ thấy anh mang theo châm chọc cười nói:“Trên thế giới này, người có thể có tư cách vì tôi sinh con...Chỉ có Mạc TâmNhan.”
Hứa Gia Lị toàn thân run lên, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc hiện lên vẻ đố kị. Nửa ngày, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, có chút châm chọc cười nói:“Anh đúng là người đàn ông máu lạnh.”
“Muốn lấy được thứ cô muốn, cô cần phải đánh đổi nhiều thứ.”Tiêu Thần Phong không nhanh không chậm cười nói:“Trên thế giới này mỗi ngày đều sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có thể có được người đàn ông kia hay không, phải xem cô thật sự có bản lĩnh hay không.”
Nói xong, anh nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, lập tức bước lên xe. Nửa ngày, anh hạ cửa kính xe xuống, nhìn gương mặt do dự của người phụ nữ trước mặt, khẽ cười nói:“Tôi chán ghét nhất là bị uy hiếp, Lị Lị, lần sau có muốn gọi tôi tới thì tốt nhất là gọi điện thoại, không cần gửi loại tin nhắn uy hiếp thế này.”Anh giơ điện thoại lên, ánh mắt thâm thúy hiện lên vẻ tàn bạo.
Hứa Gia Lị yên lặng nhìn chằm chằm chiếc xe dần đi xa, lạnh cả người.
Trong đêm khuya gió lớn như lệ quỷ kêu khóc, cùng với lá cây ngoài cửa sổ sàn sạt tiếng vang bay vào gian phòng, đánh thức Mạc Tâm Nhan thoát khỏi ác mộng.
Cô nằm ở trên giường thở hồng hộc,trên trán tràn đầy mồ hôi. Vừa nãy ở trong mơ, cô bị mấy người đàn ông đuổi theo, làm nhục, nhưng Dịch Dương lại chỉ đứng ở một bên cười nhạo, anh ta nói: “Cô thật bẩn, đi chết đi, chết thì tốt rồi.”
Cô không biết vì sao lại mơ thấy ác mộng như vậy, bây giờ nhớ lại, vẫn còn cảm trong lòng còn đầy sợ hãi.
Trong phòng vẫn như cũ chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, cô còn nhớ lúc mình ngủ, Tiêu Thần Phong vẫn ở bên giường trông coi cô, lúc này, anh ở đâu, liệu có phải đã về rồi.
Cô nghiêng đầu một chút, liếc mắt liền thấy bên cửa sổ có một thân thể cao to đứng đấy, cô cong cong cánh môi, thanh âm hơi có chút khàn khàn gọi: “Thần Phong...”
Bóng người kia chuyển động, ngay sau đó chậm rãi xoay người đi tới phía cô, đợi lúc bóng người kia đến gần, trong nháy mắt cô trợn to mắt, có chút không thể tin nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.