Cô kinh hãi nhìn chiếc xe, một lúc vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Chủ xe không kìm được mà chồm người ra ngoài cửa kính xe, hung dữ mắng chửi: "Còn không mau cút đi, đồ điên, muốn chết thì tránh xa tôi ra".
Cô ôm lấy tay thất thần nhìn người tài xế, đọng lại trong tâm trí cô lúc này là vết máu ở chân Hứa Giai Lị. Mặc dù cô không giết đứa trẻ, nhưng nó đã chết ngay trước mặt cô. Cô luôn muốn có một đứa con, tại sao không có được thứ mình muốn mà người khác lại có thể giết chết nó một cách dễ dàng như vậy.
Tài xế mắng mỏ một hồi lâu, thấy cô không phản ứng gì, ông ta tức giận bước xuống xe, vừa mở cửa ra thì thấy một người đàn ông đẹp tuấn mỹ vội vàng chạy tới kéo người phụ nữ sang một bên.
Ông ta mắng chửi "đồ điên", rồi quay lại xe phóng đi.
"Nhan Nhan, em có chuyện gì vậy? Sao lại đứng thất thần ở giữa đường vậy?" Tiêu Thần Phong đau long hỏi.
“Con của Hứa Giai Lị chết rồi, rất nhiều máu.” Mạc Tâm Nhan vẻ mặt đờ đẫn nói, không hề để ý một tia kỳ lạ xẹt qua trong mắt Tiêu Thần Phong.
“Nhan Nhan, Hứa Giai Lị mất con không liên quan gì đến em, con của Hứa Giai Lị và Dịch Dương chết đối với em không phải chuyện tốt sao?” Tiêu Thần Phong trầm giọng ôm vai cô.
"Không..." Mạc Tâm Nhan vội vàng lắc đầu, đột nhiên nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, khóc đến, "Bọn họ đều đang buộc tội em, luôn nói là em đẩy Hứa Giai Lị, nhưng em thật sự không có. Không, tại sao bọn họ lại không tin em, Dịch Dương không tin em, những người đó cũng không tin em, tại sao, em thật sự không có nói dối... "
Tiêu Thần Phong kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: “Được rồi, Nhan Nhan, em đừng khóc, anh tin em, dù em nói hay làm chuyện gì, anh đều tin em. "
Mạc Tâm Nhan hơi đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, sững sờ hỏi: "Anh thật sự tin em?"
“Đúng vậy.” Tiêu Thần Phong gật đầu chắc chắn.
Mạc Tâm Nhan đột nhiên cười khổ: "Anh luôn tin em, tại sao Dịch Dương luôn không muốn tin em chứ? Anh ấy nhất định sẽ cho rằng là em đẩy Hứa Giai Lị giết mất đứa con của anh ấy."
Tiêu Thần Phong nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng nói: "Được rồi, Nhan Nhan, không sao, ngoan đừng khóc nữa."
"Một sinh mệnh nhỏ bé như vậy đã ra đi..." Mạc Tâm Nhan lẩm bẩm nói, "Anh ấy nhất định sẽ cho rằng em giết con của anh ấy, nhất định sẽ..."
Tiêu Thần Phong ôm chặt cô vào lòng, nhìn cô tuyệt vọng như vậy, đôi mắt chứa đầy phức tạp.
Nhan Nhan, nếu em biết tất cả chuyện này đều do tôi sắp đặt, em sẽ nghĩ gì về tôi? Nhưng nếu không có nhà họ Dịch, anh và em đã ở bên nhau từ lâu, tại sao em luôn để tâm đến Dịch Dương.
Dịch Dương vội vã đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ nhân viên trong bệnh viện. Hứa Giai Lị đã được đưa vào phòng cấp cứu, hai người lớn tuổi đang ngồi chờ trên băng ghế ngoài cửa.
“Người phụ nữ mang thai bên trong là người nhà của cậu?” Khi Dịch Dương xuất hiện bên ngoài phòng cấp cứu, hai người đó lập tức đứng dậy đi tới bên anh hỏi.
Dịch Dương gật đầu, cũng không nói nhiều.
Hai người lớn tuổi liếc nhau, rồi lắc đầu, giọng trách móc: "Ôi, các người còn trẻ thích quậy phá bên ngoài. Giờ đã có vợ mà còn cặp bồ với nhân tình bên ngoài, vợvà nhân tình thế này tranh châp sao cũng được, nhưng đứa trẻ là vô tội ”.
Dịch Dương cau mày, trầm giọng hỏi: "Ý của ngươi là?"
"Vừa rồi chúng tôi thấy một người phụ nữ trong công viên tranh cãi với người phụ nữ mang thai này, giống như nguyên nhân do chuyện tình cảm, rồi bất ngờ đẩy người phụ nữ mang thai xuống. Chúng tôi thấy cô ấy ra rất nhiều máu, sợ không giữ được con. Cho nên chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. ”Hai vị lão nhân ngừng lại, sau đó trách móc nói:“Cậu là nguyên nhân khiến hai người phụ nữ này tranh cãi?
Dịch Dương sắc mặt thay đổi, trầm giọng hỏi: "Người phụ nữ kia ở đâu?"
“Chạy rồi, có vẻ rất hoảng sợ.” Hai người lắc đầu nói: “Người phụ nữ kia thật là tàn nhẫn. Đẩy một người phụ nữ có thai như thế này không sợ bị quả báo...”
“Đủ rồi!"
Dịch Dương đột nhiên gầm lên một tiếng, hai người nhất thời sửng sốt, đều tức giận nhìn hắn: "Tôi nói, những người trẻ tuổi sao lại như thế này? Cậu đối xử với người lớn tuổi như vậy, tinh tinh thật xấu... "
“Thật xin lỗi.” Dịch Dương thì thào, chống tay lên tường ngoài phòng cấp cứu, lòng rối bời.
Mạc Tâm Nhan, làm sao cô ấy có thể...
Hai người già nhìn nhau thì thào: "Quên đi, chắc là cậu ta đang đau buồn, đi thôi."
Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Dịch Dương bước tới, nhìn bác sĩ đi ra, trầm giọng hỏi: "Cô ấy thế nào?"
"Người lớn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng..." Bác sĩ ngước mắt lên nhìn anh, nói: "Đứa nhỏ không cứu được."
Dịch Dương nhàn nhạt gật đầu, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.