“Mau nói.” Thanh âm của anh vang lên không chút cảm xúc.
Thời Khuynh Ngang bĩu môi một cái, anh ta thầm nghĩ đúng là chỉ có trước mặt Bối Di thì anh mới thay đổi mà thôi.
“Cậu cứ đến thì biết, tôi có lòng tốt chỉ nói cho cậu biết mà thôi.”
Dứt lời, Thời Khuynh Ngang liền cúp máy, hôm nay không biết anh ta ăn gan hùm gì mà dám cúp máy trước cả anh. Quân Dư Thần âm thầm ghi nhớ, anh sẽ “xử lý” anh ta sau.
Những lời nói của Quân Dư Thần dường như vẫn còn văng vẳng bên tai Bối Di, cô cố gắng tập trung vào công việc nhưng chẳng thể nào tập trung nổi, thế là đành đứng dậy đi lấy cà phê để uống.
Đi xuống tầng dưới, qua một dãy hành lang, Bối Di vô tình nghe thấy hai cô gái nhân viên trong công ty nói chuyện với nhau.
“Này, thư ký mới của tổng giám đốc nhìn xinh đẹp quá nhỉ?”
“Xinh đẹp nhưng mà lại dùng nhan sắc của mình để đi cửa sau đó nha…”
“Phải không đó? Tổng giám đốc nổi tiếng là ghét phụ nữ mà?”
“Cô không để ý ánh mắt của tổng giám đốc à? Đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, không biết là cô ta đã dùng chiêu trò gì để được vào đây, nhưng mà hôm trước tôi nhìn thấy Tracy vừa khóc tức tưởi vừa ôm đồ rời khỏi công ty đấy.”
“Thật vậy sao?”
Tracy là thư ký cũ của công ty, nổi tiếng là người toàn năng luôn hoàn thành xuất sắc công việc vậy mà đột ngột bị sa thải, ngay hôm sau Quân Dư Thần đưa Bối Di đến công ty thay thế vị trí đó tất nhiên khiến cho người khác không khỏi thắc mắc.
“Tất nhiên rồi, cô không thấy cô ta xuống từ xe của tổng giám đốc à? Hai người bọn họ đích thị là có vấn đề rồi.”
Hai cô gái đó tôi một câu, cô một câu mà không biết cô đứng ở đằng sau, Bối Di nghe thấy hết toàn bộ mọi chuyện, bình thản đi tới máy pha cà phê lấy một cốc.
Bọn họ giật mình rồi ngượng ngùng cúi gằm mặt bỏ đi, cô biết ngoài hai cô gái kia thì ở trong công ty này có rất nhiều người gièm pha sau lưng cô và Quân Dư Thần, nói không để tâm thì là nói dối nhưng Bối Di cũng chẳng quản được miệng bọn họ.
Dù sao thì cô và Quân Dư Thần cũng đúng là mối quan hệ đó mà?
Bối Di cầm cốc cà phê quay trở về phòng làm việc của mình, hiên ngang mặc kệ ánh mắt soi mói của nhân viên trong công ty, lúc về thì chạm mặt thư ký Đổng. Anh ta dường như vẫn còn ngại ngùng sau vụ bắt ép cô nhận quà của Quân Dư Thần ban nãy nên nhanh chóng sủi tăm biến mất dạng.
Bối Di vừa ngồi xuống ghế thì Quân Dư Thần liền đi ra ngoài, hai đôi mắt chạm nhau, cô vô thức né tránh. Cô tưởng anh muốn dặn dò điều gì đó nhưng anh cứ thế lướt ngang qua cô rồi đi thẳng.
Sắp ra đến cửa, anh đột ngột dừng bước sau đó quay người gọi cô:
“Bối Di.”
“Ừm?”
“Đi cùng tôi một lát.”
Quân Dư Thần không đợi cô có đồng ý hay không đã bá đạo lôi cô đi, hình ảnh cô và anh nắm tay nhau lan truyền ra khắp công ty, bọn họ lại được phen xì xào bán tán không ngớt.
Bối Di không biết anh muốn đưa mình đi đâu, cô cảm giác mình không có sự lựa chọn mà buộc phải tuân theo ý của anh nên sinh ra khó chịu.
“Quân tổng, anh muốn đưa tôi đi đâu thế?”
Quân Dư Thần im lặng không đáp.
Bối Di cố gắng giữ sự kiên nhẫn, hỏi thêm:
“Quân tổng, mặc dù tôi mắc nợ anh nhưng tôi cũng là con người, không phải đồ vật, phiền anh trước khi đi đâu có thể nói cho tôi biết một tiếng có được không?”
Bấy giờ Quân Dư Thần mới nâng mí mắt nhìn cô, anh đáp ngắn gọn vài chữ:
“Một lát nữa em sẽ biết.”
Bối Di nghe thấy câu trả lời càng khó chịu hơn, có khác gì khi cô chưa hỏi không chứ?
Bực bội quay mặt hướng về bên ngoài cửa kính xe, một lát sau thư ký Đổng đã đưa bọn họ tới trường học của Quân Duệ, cô lập tức lo lắng hỏi anh:
“Chẳng lẽ là Tiểu Duệ xảy ra chuyện rồi sao?”
Quân Dư Thần nhếch môi cười nhẹ, đưa tay lên vuốt ve gò má cô:
“Tiểu Duệ không sao, nhưng tôi thấy em lo lắng cho nó hơn cả tôi thế?”
Trái tim cô bỗng nhiên hẫng đi một cái, Bối Di quay mặt đi né tránh tay anh, nói:
“Anh có bị làm sao đâu mà tôi phải lo?”
Ánh mắt Quân Dư Thần bất chợt lóe sáng thâm ý:
“Vậy nếu như tôi bị thương thì sao? Em có lo lắng cho tôi không?”
Bối Di ngây người, cô chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ bị thương, thậm chí còn không hề nghĩ một người đầu đội trời, chân đạp đất như Quân Dư Thần có thể bị thương.
Đôi diện với ánh mắt sáng ngời của anh, Bối Di có hơi lúng túng:
“Tôi không nghĩ đến chuyện đó.”
Quân Dư Thần trầm ngâm, nhướn mày rồi thu tay lại trở về chỗ cũ, Bối Di tưởng anh giận, liền nói thêm:
“Quân tổng, thực ra tôi nghĩ rằng anh sẽ không thể nào bị thương được.”. ngôn tình hoàn
“Ồ? Tôi cũng là con người, cũng có thể bị thương mà?”
Thanh âm của người nào đó mang theo dấm chua, Bối Di cười xoa dịu anh:
“Nếu như Quân tổng bị thương thì tôi đương nhiên lo lắng rồi.”
Quân Dư Thần nhìn nụ cười trên môi cô, mười phần là không tin lời cô nói rồi.
“Cảm ơn em, em mong tôi bị thương lắm à?”
Bối Di “...”
Nếu như không phải anh là Quân Dư Thần thì cô nhất định sẽ đánh cho anh một trận rồi.