Hôn Trong Sáng

Chương 27: Đỏ mặt




Trái tim Sương Trà nhẹ run lên, bàn tay còn lại vô thức nắm chặt lấy mớ lá me chua đang nằm im lìm trong túi áo. Cô chợt nhận ra, bản thân đã để chúng trong túi áo từ rất lâu, vì thế dường như chúng đã khô queo, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ làm nó vỡ ra.
Cô im lặng cảm nhận cái chạm nóng ấm xuyên qua làn da, phút chốc lại tan thành mây cùng dòng nước lạnh. Đình Khiết cẩn thận lau khô vệt nước còn sót lại trên cánh tay Sương Trà, sau khi xong xuôi mới dán lên trên một tấm băng gạc khổ lớn.
Anh chậm rãi buông tay cô ra, nhắc nhở: "Hôm sau nhớ dán băng gạc mới."
Sương Trà lặng thinh nhìn anh, vẻ mặt rơi vào trầm tư, có vẻ như đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất khó giải quyết.
Tiếng bát đũa va vào nhau đều đặn vang lên, hai người không ai nói gì, chỉ im lặng đứng im một chỗ. Mùi cam chanh của dầu rửa bát thoang thoảng xung quanh gian phòng hẹp, ánh đèn lập lòe màu vàng nhạt mang theo sự ấm áp.
Đình Khiết nghiêng đầu, ánh mắt thoáng rơi trên vẻ mặt đăm chiêu của cô gái.
Nhớ lại chuyện chiều nay, tâm trạng anh không hiểu sao lại có hơi xung đột. Cảm giác vừa không muốn, vừa vui vẻ khiến tâm trí anh như đảo lộn.
"Sao lại đến đây?"
Gia Hoàng dơ tay, khuôn mặt rạng rỡ chào hỏi những bà cụ xung quanh. Dường như cậu rất được lòng mọi người, vì thế ai đi qua cũng không ngần ngại dúi cho cậu một chút quà nhỏ.
Có lẽ một phần vì tính cách cậu khá hòa hợp với nơi đây, phần hơn là người ta ấn tượng với vẻ ngoài xinh xắn của chàng trai.
Lúc này cậu mới để ý đến người phía sau, Gia Hoàng nâng tay, chỉ về phía căn nhà trông có vẻ tồi tàn nhất trong ngõ:
"Không phải mày bảo muốn thuê nhà? Muốn rẻ thì chỉ có chỗ này."
"..."
Trán anh nổi gân xanh, ngay từ đầu khi biết Gia Hoàng thuê nhà giúp anh, Đình Khiết đã cảm thấy có vấn đề, nhưng công việc lu bu lại thêm vấn đề từ ông ngoại, anh chỉ có thể nhờ Nhật Anh sắp xếp. Không ngờ được cậu ta lại ném việc đó vào tay Gia Hoàng.
Đến cuối cùng, Gia Hoàng lại thuê cho anh căn nhà đối diện với nơi Sương Trà đang ở.
Anh không ngại khó khăn, không ngại cực khổ, anh chỉ ngại bản thân sẽ không kiềm được mà làm phiền đến cô.
Đình Khiết lạnh mặt: "Chuyển nơi khác."
Gia Hoàng nhún vai, xem lời của anh là không khí mà bỏ sau đầu: "Được, tiền đã đóng sáu tháng, muốn chuyển thì cứ chuyển."
Anh đỡ trán, nén một tiếng thở dài trong lòng. Gạt Gia Hoàng sang một bên, Đình Khiết chuyển đồ đạc vào bên trong, đồ ở nhà cũ của anh vốn không nhiều, thế nên chỉ trong một buổi chiều anh đã dọn xong.
Gia Hoàng nằm trên ghế, nhìn qua đồng hồ, chậm rãi mở miệng:
"Nhà Sương Trà gần đây. Tao đói rồi."
Đình Khiết sắp xếp lại đồ đạc trong hộc tủ, không để tâm đến lời Gia Hoàng nói là bao, anh không hề có ý định sẽ cho cô biết rằng bản thân đang ở đối diện nhà cô.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, bất chợt nó dừng lại khi âm thanh mở cửa vang lên.
Đình Khiết hơi nghiêng người, ánh mắt anh xuyên qua khung cửa sổ, loáng thoáng thấy bóng dáng chàng trai nọ đang tiến về cánh cửa của nhà cô.
Đáy mắt anh rung lên, đến khi kịp hoàn hồn đã phát hiện chính mình đã đứng trước căn nhà đối diện.
_____
Đình Khiết đặt chiếc bát cuối cùng xuống, anh rửa sạch tay, sau đó bình thản gõ nhẹ lên vai cô, khóe môi anh cong nhẹ: "Muốn rửa chung với tớ sao?"
Sương Trà đưa mắt nhìn anh: "Được không?"
"..."
Đình Khiết thu tầm mắt, anh xả nước thêm một lần nữa, tiếng nước chảy mơ hồ che đi hơi thở nhè nhẹ của hai người.
"Không cần đâu."
"Sương Trà, nhà cậu có kẹo không?"
Gia Hoàng tiến vào phòng bếp, chẳng biết cậu lấy đâu ra con gấu bông nhỏ, ôm chặt vào tay, hai mắt lấp lánh ánh nước nhìn cô. Hình ảnh khiến người ta không kiềm lòng được mà nghĩ đến chú cún con đang chờ chủ cho ăn.
Sương Trà mặc dù có hơi ngạc nhiên, nhưng nhớ đến tình trạng "nghiện kẹo" của Gia Hoàng, cô đành nhẹ giọng:
"Cậu chờ tớ một lát."
Đợi đến khi cả hai cùng bước ra ngoài phòng khách, người bên trong bếp mới dừng tay, nước rỉ qua ngón tay anh, chậm rãi rơi xuống.
Làn nước lạnh lẽo rơi xối xả, tuy nhiên đâu đó trong anh nóng dần lên, dưới ánh đèn nhàn nhạt, bất chợt người ta phát hiện ra vành tải đỏ hồng của chàng trai trẻ.
Sương Trà vốn không không thích ăn kẹo, trong nhà chỉ có khi lũ trẻ trong xóm mang sang tặng cô, thế nên bánh kẹo cũng chỉ lác đác vài ba cái, tuy vậy Gia Hoàng cũng rất vui vẻ nhận lấy. Cậu ngậm vào miệng chiếc kẹo oishi vị vải, hương kẹo ngọt ngọt thơm thơm khiến đuôi mắt cậu cong lên.
Cô nhìn cậu, trong lòng đột nhiên bị khơi dậy cảm giác tò mò. Kẹo thật sự có thể khiến người ta vui vẻ như vậy sao?
"Này."
"Sao vậy?"
"Tối nay tôi không có chỗ ở, cậu có phiền nếu..."
Lời nói tiếp theo chưa kịp vang lên, bên trong nhà bếp đã có tiếng đóng sầm cửa rất lớn. Khóe miệng Sương Trà giật giật, nhà cô có thể ở nhưng cũng không chắc chắn đến mức có thể dùng sức lớn như vậy.
Đình Khiết từ trong bước ra, mái tóc đen nhánh hơi rũ xuống càng khiến khuôn mặt điển trai của anh dịu dàng hơn trước, anh lau sạch nước trên tay, mềm giọng giải thích: "Có con chuột, tớ hơi sợ nên lỡ mạnh tay, lần sau sẽ chú ý."
Đình Khiết nghiêng đầu, tựa phát hiện ra điều gì kinh khủng, anh chớp mắt: "Nhưng có vẻ bên ngoài này có một con chuột lớn hơn thì phải."
Gia Hoàng nheo mắt nhìn anh, đáy mắt cậu vô thức hiện lên tia lửa nho nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó liền bị dập tắt. Cậu nhìn về phía cô, ánh mắt vô cùng trông chờ.
Sương Trà vốn định lên tiếng từ chối, nhưng phía sau vang lên tiếng cười khe khẽ cảnh cáo của chàng trai nào đó khiến sóng lưng Sương Trà vô thức đổ một lớp mồ hôi lạnh, cô lặng lẽ đứng dậy, nhẹ giọng.
"Muộn rồi, hai người mau về đi."
Mất vài phút kì kèo, cuối cùng cô cũng có thể tiễn "hai vị thần " khó ở ra khỏi cửa. Không còn tiếng ồn, trong gian phòng nhỏ quay trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Nhớ lại trước đây, nơi này vốn lạnh lẽo bụi bặm, hiếm khi có đủ hơi ấm. Đột nhiên bỗng một ngày nó trở nên ồn ào, náo nhiệt, đâu đó trong cô bất giác dịu xuống như được dòng mật ngọt chảy qua.
Ting.
Tiếng thông báo có tin nhắn mới vang lên, là từ một số lạ gửi tới.
[Ngày mai gặp nhau ở thư viện, anh có tài liệu muốn mang cho em.]
[Chắc em cũng không ghét anh đến nỗi chặn số của anh luôn rồi nhỉ?]
Sương Trà tắt máy, cô dựa lưng vào ghế, đúng vậy, có một sự thật không thể chối cãi, cô quả thật là đồng đội với Đăng Khôi trong vòng thi sắp tới.
Tin nhắn hôm đó, cô không trả lời lại.
Đăng Khôi nhìn màn hình sáng trưng, vẫn không có dấu hiệu sẽ hồi âm. Cậu cười nhạt, đặt chiếc máy trở về chỗ cũ, tờ đề thi trên bàn đã làm được một nửa, nét chữ xinh đẹp vẫn đang dở dang.
Bỗng chốc tờ giấy trở nên nhàu nát, Đăng Khôi cụp mắt, thản nhiên nhém chúng vào thùng rác.
"Con trai, con ngủ chưa?"
"Chưa ạ, mẹ vào đi."
Người phụ nữ từ bên ngoài cửa bước vào, khuôn mặt được trang điểm đậm kèm theo bộ váy xa xỉ trên người khiến bà trở nên lộng lẫy.
Như Hà cầm tập giấy trong tay, mỉm cười đặt lên mặt bàn: "Đây là đề thi sắp tới mà mẹ lấy được, hiện tại mẹ đã là giám đốc, mẹ mong con sẽ không làm mẹ thất vọng."
Đăng Khôi nhìn lướt qua tập giấy được đóng gói kĩ càng trên mặt bàn, mười phần đoán được rằng đây là đáp án đề thi của vòng thi đồng đội sắp tới.
Cậu cười khẽ, gật đầu đồng ý: "Con hiểu rồi."
Chờ đến khi Như Hà ra khỏi phòng, cậu mới dời mắt, nụ cười trên môi nhạt bớt, đôi mắt đọng lại chút sương mờ mịt.
Sáng hôm sau, Sương Trà rời khỏi nhà khá muộn, thấy cô trên đường đi, một số cụ bà nhắc nhở cô nên dậy sớm hơn nữa. Cậu bạn ở nhà đối diện với cô lúc tờ mờ sáng đã rời khỏi nhà.
Sương Trà mặc có hơi ngạc nhiên, không ngờ Đình Khiết lại đi học sớm như vậy. Lúc cô đến lớp, hầu hết học sinh đã đến đông đủ.
Dạo này chẳng hiểu vì sao, lớp cá biệt đều đi học rất chăm chỉ, hiếm khi nào quậy phá như trước. Ngay cả Gia Hoàng cũng đi học thường xuyên hơn, mặc dù đến tiết ba cậu ta mới đến lớp.
Sương Trà vừa ngồi vào chỗ đã nghe thấy tin đồn bàn tán từ những người xung quanh.
"Lớp ta có học sinh mới chuyển tới?"
"Đúng vậy, theo tao nghe ngóng được thì là học sinh nữ."
"!!!"
"Thật hay giả vậy?"
"Chắc chắn 100%"
"VCL không phải chứ, có người dám đến lớp ta sao?"
"Dcu mày không hiểu vấn đề à, lớp ta chỉ số nhan sắc cao như vậy, 100% là đến vì Đình Khiết hoặc Gia Hoàng."
Vừa dứt lời, đám con trai xung quanh càng nhiệt tình hơn, bàn tán đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Nhật Anh cố mãi mới có thể thoát ra khỏi đám đông.
Cậu thở phào một hơi, lê lết về chỗ ngồi.
Đức Huy liếc Nhật Anh một cái, cậu buông máy chơi game, quay đầu về phía sau:
"Sương Trà, cậu có biết lớp ta có học sinh mới chuyển tới không?"
Cô lắc đầu: "Tớ không biết, nhưng có chuyện gì sao?"
Dứt lời, Nhật Anh liền đập bàn một cái rầm, dí sát mặt về phía cô, giọng nói ra vẻ thần bí: "Chắc chắn là có chuyện, tớ nghe nói, học sinh nữ mới chuyển đến vì thích Đình Khiết nên mới đến lớp chúng ta."
Sương Trà à lên một tiếng, cô cũng không nói gì thêm mà dở sách vở ra học từ vựng.
Nhật Anh dơ ngón tay cái với cô: "Cô gái mạnh mẽ, đúng là sóng to gió lớn, thuyền vẫn vững vàng."
Cảm xúc vui vẻ của đám học sinh nam không kéo dài được lâu, tiết một là tiết của thầy chủ nhiệm, sắc mặt thầy khi bước vào lớp tái xanh, mặt cắt không còn giọt máu.
"Thầy ơi, lớp chúng ta có bạn mới chuyển đến phải không ạ?"
"Bạn nữ phải không thầy?"
"Bạn ấy đâu rồi ạ?"
"Có phải là cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn không thầy ơi?"
Thầy Hoàng đỡ trán, không biết giải thích như thế nào cho đủ, thầy phất tay, trực tiếp gọi: "Hai em vào đi."
Hơn bốn chục ánh mắt hướng ra sau cửa, tiếng bước chân vang lên, đồng nghĩa với việc nụ cười trên môi học sinh lớp cá biệt bỗng chốc co rúm.
Hai học sinh nữ bước vào, khuôn mặt được trang điểm đậm, dáng vẻ đậm chất "không dễ đụng". Mùi thuốc lá mơ hồ phảng phất trong không gian lớp học.
Mọi người trong lớp vô thức ngơ ngác nhìn nhau, một đợt lạnh gáy nổi lên.
Nhật Anh là người tái mặt đầu tiên, kí ức quá kinh hoàng, làm sao cậu có thể không nhớ? Chị đại của trường kế bên, Tố Nữ! Lần trước đã đánh cho cậu một trận nhừ đòn.
Nhật Anh che mặt, gục đầu xuống bàn giả ch*t.
Không khí lớp học đột nhiên yên ắng lạ thường, Tố Nữ nhìn lướt qua xung quanh, mở miệng:
"Không vỗ tay chào đón học sinh mới?"
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay như sóng xô vào bờ vang lên cuồn cuộn. Thầy Hoàng thở dài một tiếng, nhìn đám học sinh quỷ đang nhiệt tình vỗ tay, đột nhiên ông ta cảm thấy kiếp thầy chủ nhiệm sắp tới thật kinh hoàng.
"Được rồi, hôm nay thầy hơi mệt nên lớp tự học, hai em tự chọn chỗ rồi nói với lớp trưởng nhé."
"Vinh, sau khi hai bạn chọn xong thì em cử hai bạn lên phòng đoàn lấy thêm bàn ghế nhé."
Vinh đứng dậy, đáp vâng một tiếng.
Việc chọn chỗ xảy ra rất nhanh, Tố Nữ từ đầu đến cuối chỉ nhìn về phía cuối lớp, sau khi thầy Hoàng dứt lời thì liền đi thẳng xuống cuối lớp, Tường Vy bên cạnh cũng đi theo.
Nhật Anh phất phất tay về sau: "Sương Trà, mau giả ch*t cùng tớ, mau nằm gục xuống bàn, bọn họ đến để trả thù đấy!"
Sương Trà thấy Tố Nữ và Tường Vy đi về phía mình, trong lòng không hề có chút hoảng sợ nào, ngược lại chỉ cảm thấy khó hiểu.
Tố Nữ chỉ vào chỗ trống bên cạnh cô: "Ở đó có người ngồi không?"
Cô gật đầu: "Có người rồi."
Vẻ mặt Tố Nữ thoáng khựng lại, nhưng sau đó liền tan đi nhanh chóng. Tố Nữ chỉ về phía sau cô, nói với Vinh: "Tôi và Tường Vy ngồi nơi này."
"..."
Vinh nhìn nơi Tố Nữ yêu cầu, phía sau là nơi để thùng rác, không ngờ bọn họ lại có sở thích như vậy, tuy nhiên Vinh không biểu lộ động thái gì, cậu khẽ day gọng kính:
"Được."
Đám học sinh nam không ngừng chú ý đến nơi này, trong miệng ai nấy đều lẩm nhẩm bàn tán:
"Oat do phac tự dưng chị đại chuyển đến lớp ta làm gì?"
"Lớp được mỗi bạn nữ ngoan ngoãn, bọn họ định đến tiêm nhiễm cho Sương Trà à?"
"Dm đứa nào đồn bạn nữ chuyển đến là một học sinh ngoan?"
"Tao biết đ*o gì được, trên đời ai mà biết được chữ ngờ."
Tiếng trống ra chơi vang lên, báo hiệu tiết học kết thúc, nhưng cuộc bàn tán vẫn chưa dừng lại. Sương Trà đứng dậy rời khỏi lớp, ngày hôm nay Đăng Khôi đã hẹn cô ở thư viện, nếu cô không đến chắc chắn mọi chuyện sẽ càng trở nên phiền phức hơn.
Tố Nữ nhìn dáng vẻ vội vàng của cô gái, đôi lông mày khẽ cau lại, cô gác chân lên bàn, hơi lên giọng:
"Này thằng ngồi bàn phía trên bàn Sương Trà!"
Nhật Anh nhắm tịt mắt, âm thầm niệm phật, cậu muốn im lặng làm lơ, nhưng vừa định tiếp tục nhắm mắt thì phía sau đã bị đá một cú đau điếng.
Nhật Anh cắn chặt răng, lầm lì ngồi dậy, ngoảnh về sau: "Sao?"
"Sương Trà đi đâu vậy?"
"Làm sao tôi biết được!"
Nhật Anh lẩm bẩm trong miệng: "Làm như cậu là bạn trai của cậu ấy không bằng, cũng có thân thiết gì đâu."
"Nói cái gì đó?"
Tố Nữ xắn ống tay áo, vốn dĩ định đứng dậy thì bị Tường Vy bên cạnh kéo xuống, Tường Vy lắc nhẹ đầu, ý muốn cô mau ngồi xuống.
"Sương Trà đang ở thư viện, muốn đến đó không?"
Sương Trà nhìn xập tài liệu mà Đăng Khôi đem đến cho mình, mọi thứ cần ôn đều đã được vạch ra rõ ràng, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác kì lạ.
Cậu ta thật sự muốn ôn thi mà không lợi dụng cô để làm điều gì khác sao?
Đăng Khôi ngồi trên ghế, dáng vẻ bình yên hiếm thấy của anh khiến khuôn mặt anh trở nên dịu dàng hơn. Làn gió ngoài cửa sổ len lỏi vào gian phòng, thổi nhẹ mái tóc chàng trai.
Cậu lấy ra một xập giấy được chuẩn bị từ trước, đặt trước mặt cô:
"Anh đã xem qua một số bài thi của em, phần hình học ổn nhưng phần đại số khá tệ, vì thế anh sẽ kèm cho em phần đại số, anh đã xin phép cho em nghỉ tiết sau, trước hết em làm thử những bài này trước đi."
Sương Trà đưa mắt, cẩn thận ngồi xuống đối diện, cô nhìn lướt qua tờ đề. Trên đó đã chỉ rõ phương pháp giải, vừa nhìn đã biết là được viết bằng tay.
Cô cụp mắt, không nói gì nữa mà bắt đầu làm bài.
Thư viện vốn dĩ đã vắng người, nay càng trở nên yên tĩnh hơn. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc ngoài khung cửa sổ, xen lẫn với tiếng ngòi bút viết trên giấy.
Tờ giấy nháp rất nhanh đã chi chít những con số, thời gian cứ như vậy mà âm thầm lặng lẽ trôi qua.
Bất chợt hương quýt ngọt từ đâu thoang thoảng bên chóp mũi, hơi thở mang theo sự tươi mát vô tình phả vào bên tai, một giọng nói rất nhẹ, rất ấm, tựa như lời nỉ non vang lên.
"Bài này cậu làm sai rồi... học sinh hư."
P/s: Tố Nữ là bạn mà hôm trước kéo người đến đánh Nhật Anh trong lúc lớp cá biệt đang tập kịch nhaa. 100 votes tớ đăng chương tiếp theo nghen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.