Hôn Trong Sáng

Chương 29: Muốn uống rượu




Sương Trà ngẩng đầu, đuôi mắt khẽ nâng lên. Cô mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị hành động của anh chặn lại.
Đình Khiết hơi dơ cao tay, dùng lực nhỏ búng nhẹ vào trán cô. Khóe mắt anh cong cong, trái ngược với dáng vẻ cợt nhả trêu đùa, lời nói của anh lại khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc chưa từng có trước đây.
"Nếu không thể trả lời thì đừng ép mình, những chuyện cậu không muốn nói cậu không cần thiết phải trả lời. Hiểu không?"
Anh rũ mắt, đôi lông mi đen nhánh cụp xuống, cô không thể nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh lúc này. Ánh đèn cuối ngõ hắt lên bóng dáng cao ráo của chàng trai lại càng làm cho cô trở nên nhỏ bé.
Sương Trà khẽ ừ một tiếng, cô biết anh đang ám chỉ về việc của Hoàng Dũng lúc nãy, tâm trạng cô vốn dĩ khá tồi tệ, nhưng ngay khi nghe anh nói, tảng đá trong lòng cô mới được trút bỏ đôi phần.
Cô cười mỉm, chào tạm biệt với Đình Khiết rồi trở về nhà. Cô không ngoảnh lại phía sau, cũng không biết rằng Đình Khiết từ đầu đến cuối đều không hề di chuyển, chàng trai cứ đứng ở đó mãi, ánh mắt chỉ hướng về duy nhất một người, chờ tới khi bóng dáng cô gái khuất dần sau cánh cửa, anh mời sải bước rời đi.
Gần bốn giờ sáng.
Sương Trà tỉnh giấc, cô nhìn trần nhà đã tróc vảy, đôi mắt vô hồn không hề có cảm xúc. Cô cố dơ tay lên cao, nhưng không thể chạm tới bức tường.
Bóng dáng người đàn ông thoáng hiện qua tâm trí, cô cụp mắt, bình thản thu tay về. Sương Trà mặc một chiếc áo màu đen, bao trùm toàn bộ thân thể nhỏ bé.
Cô yên tĩnh ngồi trên ghế, khuôn mặt suy tư gì đó. Đoạn đứng dậy chuẩn bị đồ đạc để rời khỏi nhà.
Hôm nay cô đã xin phép thầy chủ nhiệm nghỉ học một ngày vì chuyện riêng.
Lúc cô đến bến xe buýt, trời đã hửng sáng, cảnh vật xung quanh dần tấp nập hơn. Hải Phòng vào lúc năm giờ sáng thưa thớt người qua lại, chỉ có một số quán ăn mở cửa từ sớm đón khách.
Mùi hương thơm nức mũi thoang thoảng khắp con đường. Sương Trà ngẩn người, trái tim vô thức nhói lên. Chờ đến khi xe buýt đến, không biết từ khi nào, cô đã thẫn thờ ngồi trên xe.
Theo thói quen, Sương Trà chọn một ghế ngay bên cạnh cửa sổ, đưa mắt ra ngoài cửa, kí ức như một cuốn phim chạy chậm, lắc lư trong tâm trí cô như nhịp xe chạy ngoài đường. Bờ vai đập vào thành xe mạnh đến đau buốt.
Sương Trà cụp mắt, âm thanh nói chuyện qua lại trong xe vang lên, đôi khi cô nhận ra, giọng nói của mình cũng vang lên, nhưng lại không hề có cảm xúc.
"Cháu đi đâu?"
"Thị Trấn Cát Bà ạ."
Chuyến đi kéo dài hơn ba mươi phút, xe ngừng lại, khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt cô. Mùi mằn mặn của những loại hải sản tinh tươm bị bắt vào lưới chài sáng sớm, mùi mằn mặn của hương biển cả rộng lớn, cũng như mùi mằn mặn bởi xúc cảm đang bị đảo lộn trong cô.
Trời mới hửng, vì vậy khu lăng mộ không có nhiều người, Sương Trà bước đến một ngôi mộ, có vẻ như nó đã được người ta lau dọn thường xuyên nên không có quá nhiều bụi bẩn trên bề mặt, dưới chân mộ cỏ dại đã mọc lưa thưa.
Khuôn mặt cô không hề có cảm xúc gì, đôi mắt nhìn tấm ảnh của người trước mắt như nhìn người xa lạ, cô vươn tay, dọn dẹp xung quanh xong mới đặt những khóm cúc vàng lên.
"Sao cô lại đến đây?"
Ngón tay Sương Trà khẽ cứng đờ, cô buông thõng hai tay, chậm rãi đứng dậy. Cô nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt bà nom đã đứng tuổi, những nếp nhăn trên khuôn mặt không che giấu nổi sự tàn phá của thời gian. Cô mấp máy môi, nhẹ giọng:
"Cháu chào bác."
Bác Ngọc - chị gái của ba ruột cô. Sương Trà gặp bà khi còn nhỏ, cho đến nay cũng đã hơn mười năm chưa gặp lại. Bà nhìn cô, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng ý tứ vô cùng lạnh nhạt.
"Cô mau về đi, người trong nhà sắp đến đây rồi."
Sương Trà đáp vâng một tiếng, quay trở lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Cô làm vô cùng yên tĩnh, tựa như không muốn làm ồn đến những người ở đây.
Mái tóc cô được búi gọn, vầng trán đẹp đẽ lộ ra, nhưng vì dọn dẹp một khoảng thời gian dài nên đã lấm tấm mồ hôi.
Bà Ngọc dời mắt sang hướng khác, vành mắt không ngừng đỏ lên. Quả thật... rất giống với em trai bà ta.
"Cháu xin phép."
"Lần sau cô cũng đừng tới đây nữa."
Sóng lưng cô cứng đờ, bước chân cũng dần chậm lại. Cô cúi đầu, lòng nhói lên như bị ai đó bấu chặt lấy.
"Vâng."
Sương Trà không ở lại thị trấn Cát Bà lâu, cũng không đi thăm lại nơi đây. Cô trở về ngay trong buổi sáng hôm đó, có lẽ vì cô sợ, cô sợ sẽ nhớ lại khung cảnh quen thuộc nào đó, một nơi mà cô chưa bao giờ muốn nhớ lại.
Buổi chiều có tiết học, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể đến trường.
"Đình Khiết, lát nữa lớp tổ chức tiệc mừng học sinh mới, đi không?"
Anh dừng bút, nhớ lại tối nay bản thân còn phải đi làm thêm liền đáp: "Không đi."
Nhật Anh bĩu môi, than trách: "Sương Trà đã không đi, mày cũng không đi luôn là sao?"
Đình Khiết không để tâm đến lời Nhật Anh nói, anh gạch ngang tờ giấy trên tay, lòng không hiểu sao lại có linh cảm không tốt.
Cảm xúc tối qua của Sương Trà khiến anh khá khó hiểu, cô vẫn chẳng bộc lộ biểu cảm gì, nhưng dường như sâu trong lời nói lại có chút đau thương.
"Tại sao hôm nay Sương Trà nghỉ học?"
Nhật Anh chớp mắt, ngay lập tức truyền câu hỏi vừa rồi sang lớp trưởng.
"Không rõ, chỉ biết cậu ấy xin nghỉ thôi."
Đình Khiết cụp mắt, không hỏi thêm gì nữa. Tay anh vô thức chạm vào chiếc điện thoại dưới hộc bàn, nhưng rồi cuối cùng vẫn không gọi cho cô.
Giờ ra về.
Vì đường đi về nhà của anh trùng với đường đi đến quán karaoke, thế nên cả lớp 11A7 kéo nhau đi đông đúc ngoài đường, Đình Khiết gạt tấm kính trên mũ bảo hiểm xuống, muốn làm lơ đám người vừa đi vừa nói chuyện xung quanh.
Đi ngang qua một bãi đất trống, đột nhiên Đình Khiết nghe thấy tiếng hét của Nhật Anh.
"Dm đó có phải là Sương Trà không, sao cậu ấy lại ngồi đó?"
"Chẳng lẽ cậu ấy thất tình?"
"Câm mồm mày đi!"
"Tao chỉ nói vậy thôi, lúc trước không phải có tin đồn cậu ấy có bạn trai sao?"
Đình Khiết nghiêng đầu, hơi thở trong chốc lát như ngừng lại, anh nhắc nhở: "Đi trước đi, tao chở cậu ấy về nhà."
"Ơ..."
Đình Khiết giảm tốc độ xe, chờ đến khi học sinh lớp 11A7 rời đi hết, anh mới từ từ tiến về phía cô gái đang ngồi.
Sương Trà thẫn thờ trên ghế, hai mắt rơi vào một nơi vô định, đáy máy dường như không thể biết được độ sâu bao nhiêu. Cô như một cái xác không hồn, chẳng có cảm xúc, cũng như hoàn toàn mặc kệ những điều xung quanh.
Đình Khiết sải chân, một bước của anh rất dài, vì thế rất nhanh đã tiến đến bên cạnh cô.
Anh nhỏ giọng: "Sương Trà."
Lời nói trầm ấm bên tai như thức tỉnh cô, Sương Trà ngẩng đầu, cái nhìn từ ngạc nhiên đến sửng sốt. Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.
Đình Khiết hơi cúi người: "Đi nào, tớ đưa cậu về nhà."
Trực giác nói với anh rằng tâm trạng cô đang không tốt, Đình Khiết kiên nhẫn chờ cô, một tay nâng lên, chậm rãi xoa nhẹ mái tóc của Sương Trà.
Cô như chiếc lá bị cuốn phăng đi, cả thân thể đều khô héo, không có sức sống. Sương Trà rũ mi, cô nắm lấy vạt áo ánh:
"Tớ muốn uống rượu."
Đình Khiết nhìn cô một lúc, bật cười: "Tối nay tớ phải đi làm thêm."
Sương Trà không đáp, vốn dĩ định buông vạt áo anh ra, nhưng cổ tay liền bị anh nắm lấy, ánh mắt anh dịu xuống, tay dùng một lực nhẹ kéo cô đứng dậy: "Nhưng tớ muốn dành thời gian cho cậu."
"Đi nào, tớ đưa cậu đi."
Điểm tới là quán karaoke mà Nhật Anh đã nhắn địa chỉ trong nhóm lớp. Đến nơi, anh không buông cổ tay cô ra mà yên lặng kéo đi, đôi lúc anh nhìn thoáng về phía sau, chỉ thấy ánh mắt cô luôn rơi xuống đất.
Đình Khiết không hỏi gì, chỉ bình tĩnh trấn an cô.
Từ xa, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới. Vẻ mặt anh nhạt dần, ngay lập tức kéo cô về phía sau mà che chắn.
Thấy anh, đám học sinh lớp 11A7 đã nhao nhao:
"Đình Khiết, mày đến rồi!"
"Mau vào đây cho chúng nó một trận."
Đứng trước cửa là năm sáu học sinh lớp chọn, có vẻ lớp bọn họ cũng tổ chức tiệc tại nơi này.
"Chuyện gì?"
"Dm bọn chúng nói muốn bao lớp ta hôm nay."
"Đúng là ăn gan mật gấu hùm!"
"Câu đúng của người ta là ăn gan hùm gấu mật."
"..."
Nhất Anh ứa gan: "Nhìn đã thấy ngứa mắt, chúng nó đang khinh thường lớp ta."
Hiếm khi Tố Nữ cảm thấy lời Nhật Anh nói đúng, hôm nay là tiệc mừng học sinh mới, cô ta vì đám học sinh này mà buồn bực không thôi.
Một học sinh trong lớp chọn nghe vậy thì nhíu mày: "Hôm nay chúng tôi mới nhận giải thưởng từ trường nên mới có ý tốt muốn bao mấy người, nói nhăng nói cuội gì đó."
"Bao cái beep! Chắc bọn tao cần."
Lớp trưởng lớp chọn nghiêng người, nhìn về phía Đình Khiết, cười lịch sự: "Đình Khiết, sau chuyện gia đình, chắc hẳn cậu hiện tại đang gặp rất nhiều khó khăn, nếu có chuyện cần giúp đỡ thì cứ nói với với tớ nhé."
Ánh sáng trong mắt anh lóe lên rồi chợt vụt tắt, anh cười cười: "Cảm ơn cậu."
Nói rồi anh liền nhắc nhở đám học sinh lớp 11A7 phía sau: "Mọi người cứ chơi đùa thỏa thích, hôm nay, lớp chọn sẽ trả cho chúng ta."
Đình Khiết không để ý đến vẻ mặt hả hê của học sinh lớp chọn, anh lên tiếng:
"Lớp trưởng?"
Vinh dừng chơi game, nhém chiếc máy điện thoại qua Đức Huy, cậu đứng thẳng người dậy, thản nhiên đi vào đám đông:
"Cảm ơn vì đã mời chúng tớ."
Vừa nói Vinh vừa gọi dịch vụ đắt nhất trong quán, mặc cho mặt của lớp trưởng lớp chọn đang tái đi từng phút một. Sau khi gọi món xong xuôi, Vinh lịch sử chào hỏi một tiếng rồi đóng sầm cửa lại, không hề để ý đến biểu cảm của học sinh lớp chọn.
Đám học sinh lớp cá biệt nhao nhao:
"Sao mày lại làm vậy, bọn họ cố ý nói vậy đấy!"
"Đúng đó, nhìn cay mắt vcl."
"Bộ mày không bực sao?"
Đình Khiết ngưng cười, đuôi mắt anh nâng lên: "Sao phải bực, đồ miễn phí, có thể chơi thả ga."
Lời nói anh đầy ẩn ý, đợi một lúc sau, lớp cá biệt mới load được hoàn toàn suy nghĩ của anh. Nhật Anh nâng tay, bạo dạn gọi những thứ đồ đắt đỏ nhất trong quán.
Lợi dụng lúc Sương Trà không để ý, anh kéo cô vào một góc khuất, cô không biểu lộ thái độ gì, toàn bộ đều làm theo ý anh.
Đình Khiết lấy một cốc rượu trái cây nồng độ nhẹ, đặt đến trước mặt cô, vì tiếng nhạc khá lớn, nên anh chỉ có thể ghé sát vào tai cô mà thầm thì:
"Không sao, có thể uống."
"Tớ đưa cậu về."
P/s: tối nay nếu kịp thì tớ đăng thêm 1 chương nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.