Hôn Trong Sáng

Chương 30: Hôn gián tiếp




Nhìn dòng nước đẹp đẽ trong tay, Sương Trà lắc nhẹ, nâng lên miệng uống một hơi. Cảm giác nóng ấm tràn đầy cổ họng, hương thơm nhè nhẹ của hoa quả xộc vào khoang mũi.
Cô mím môi, hơi cử động người. Bởi vì cô và anh ngồi rất sát nhau, thế nên cô chỉ hơi dơ tay lên cũng có thể chạm phải vai anh. Đình Khiết nghiêng đầu, cười mỉm:
"Muốn uống nữa sao?"
Sương Trà gật đầu, giọng hơi khàn: "Ừ."
Đình Khiết rót cho Sương Trà thêm một cốc, lần này cô không uống hết một lượt như đợt trước nữa mà uống nhâm nhi từng ngụm nhỏ, tựa chú mèo con đang chắt chiu thứ nước quý giá của mình. Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ 𝘵ôi‎ 𝘵ại‎ ﹢‎ TR𝗎M‎ TRUYE𝑵.𝘷n‎ ﹢
"Mau xoay tiếp đi!"
"An toàn hay mạo hiểm?"
"An toàn."
"Có phải mày thích cô giáo thực tập mới đến không?"
"Dm Nhật Anh, cút ngay cho bố, bố thà uống rượu còn hơn."
Trò "An toàn hay mạo hiểm" là trò chơi luôn được chào đón trong mỗi buổi họp mặt. Lớp 11A7 cũng không ngoại lệ, tất cả xoay thành vòng tròn lớp, chờ đến người được chọn và ra thử thách cho họ.
Tố Nữ trước kia cũng rất hay chơi trò này, tửu lượng của cô ta vô cùng tốt, vì vậy cô ta hầu hết đều chọn an toàn, nếu trả lời thì trả lời, còn không thì cô ta uống rượu.
Lần này cũng như vậy, Tố Nữ một lần nữa bị quay trúng, nhưng người thử thách cô lại là Tường Vy.
"An toàn hay mạo hiểm?"
Tố Nữ chẹp miệng, vốn dĩ định nói an toàn nhưng đã bị chen lời. Đám đông bên cạnh náo loạn:
"Đừng chọn an toàn nữa, mau chọn thử thách đi."
"Đúng vậy, chỉ chọn mỗi an toàn chẳng phải chán chết sao?"
"Đổi cách đi!!!"
"Ai đồng ý Tố Nữ chơi thử thách thì bỏ phiếu."
Hai huyệt thái dương Tố Nữ giật giật, trán cô nổi gân xanh, ánh mắt sắc nhọn đảo hết qua một vòng. Đám con trai bình thường là chúa nhây, làm điều gì là làm tới cùng, nhưng nhớ tới trước đây từng bị Tố Nữ cho bầm dập một trần thì không dám hò hét nữa.
Cả đám im thin thít, vẻ mặt bên ngoài vô cùng ngoan ngoãn. Bên trong lại đang gào thét dữ dội, nhìn Sương Trà người ta, học sinh ngoan ngoãn chính hiệu, thật tốt biết bao.
Tố Nữ thở hắt ra một hơi, mở miệng: "Thử thách."
Tường Vy chống cằm, ánh mắt thoáng lướt qua cô gái ngồi ở trong góc khuất, ngẫm nghĩ gì đó, bất chợt môi Tường Vy nhẹ cong lên:
"Vậy thi hôn bạn cùng giới trong phòng này một cái nhé? Trừ tớ ra."
Tố Nữ: "..."
Đám học sinh nam đang hóng hớt: "..."
Lớp có ba học sinh nữ, trừ Tường Vy thì chỉ còn Tố Nữ và Sương Trà. Vậy chẳng phải bảo Tố Nữ hôn Sương Trà đi sao?
Không khí im lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, chỉ còn nghe được tiếng hít vào một hơi lạnh của đám học sinh. Nhật Anh là người đầu tiên lên tiếng:
"Giờ giấu Sương Trà đi còn kịp không?"
"Chắc chắn là... không."
Như bật phải nút kích hoạt của bom nổ chậm, đám nam sinh trong lớp lại bắt đầu nhao nhao. Bọn họ vẫn đang chờ đến lúc Tố Nữ từ chối và phạt ba ly rượu, nhưng trái ngược với suy nghĩ của cả bọn, Tố Nữ thản nhiên đứng dậy, tiến về phía Sương Trà.
Có người tò mò, liền dơ tay lên hỏi: "Những lần trước chẳng phải cậu đều uống rượu sao? Sao lần này lại thực hiện?"
Tố Nữ chớp mắt, sắc mặt không hề thay đổi, xem hành động của mình là điều hiển nhiên có thể xảy ra: "Tôi cảm thấy hơi say rồi, nếu lần này tôi uống thêm nữa thì sẽ có chuyện mất."
"..."
Nam sinh vừa rồi đặt câu hỏi liền câm nín, dù thêm một năm nữa hay một trăm năm nữa cậu ta chắc chắn cũng sẽ không tin. Ai chẳng biết tửu lượng Tố Nữ vô cùng tốt, cô ta giả vờ như thế chắc chắn là vì mục đích riêng.
Ngăn không được Tố Nữ, tất cả học sinh trong phòng đều hướng ánh mắt về phía Sương Trà, muốn nhìn thử xem cô sẽ phản ứng như thế nào. Ai ngờ liền phát hiện một con sâu rượu đã mê man.
Hai má Sương Trà phớt hồng, trên tay vẫn còn cầm ly rượu trái cây. Còn người bên cạnh không hiểu vì sao đã sa sầm mặt mày.
Sương Trà lắc lắc đầu, cố giữ cho mình tỉnh táo, nhưng con người ta càng cố giấu điều gì thì điều đó lại càng dễ dàng bật ra. Trong vô thức, Sương Trà gọi tên một người đến mấy lần.
Không gian đang vô cùng yên tĩnh nên ai cũng đều có thể nghe được rất rõ.
"Quốc Nghĩa... Quốc Nghĩa... ba..."
Âm cuối cùng của cô rất nhỏ, dường như chỉ giữ riêng cho chính mình. Vì thế mọi người cứ ngỡ cô đang nhớ đến ai đó.
"Chẳng lẽ hôm nay Sương Trà vì thất tình nên mới nghỉ học?"
"Thật sao? Cô ấy chia tay với cậu bạn lần trước à?"
Nhật Anh miết cằm, ra vẻ là thám tử có kinh nghiệm, cậu tặc lưỡi, biểu cảm như sực nhớ ra điều gì đó quan trọng: "Nếu tao nhớ không nhầm thì bên A2 có một người tên là Quốc Nghĩa."
Cả đám càng nói càng hăng, nhưng không hề biết không khí xung quanh người ngồi bên cạnh Sương Trà càng lúc càng lạnh xuống, anh hơi dựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm nước nhỏ để làm ẩm làn môi khô khốc.
Đình Khiết hơi cụp mắt, nhìn thoáng qua Sương Trà. Vì cô đã say, nên cả cơ thể đều đổ dồn về phía anh, cách một lớp áo khoác, Đình Khiết vẫn có thể cảm nhận được sức nóng bỏng truyền qua làn da.
Quốc Nghĩa? Cái tên mà trước đây anh chưa từng nghe cô nhắc đến qua.
Ngón tay anh miết chặt ly nước.
"Quốc Nghĩa? Người đạt giải vẽ tranh cấp thành phố sao?"
"Chính..." xác.
Cạch.
Tiếng đặt mạnh cốc lên bàn vang lên, ai ngu thì mới không nhận ra rằng Đình Khiết đang nổi giận. Nhật Anh thu lại lời định nói ra, Từ lúc chuyện gia đình Đình Khiết xảy ra, anh ôn hòa hơn trước, cũng ít khi tức giận mà luôn tươi cười.
Nhưng bản chất vốn là bản chất, một khi Đình Khiết thật sự nổi giận, bọn họ đều không dám hé răng nửa lời.
Nhật Anh mặc dù không biết Đình Khiết nổi giận vì chuyện gì, nhưng vẫn vội vàng chuyển chủ đề sang hướng khác:
"Được rồi, có chuyện gì thì chờ Sương Trà tỉnh lại rồi nói tiếp."
Tố Nữ nhíu mày nhìn Sương Trà một lúc, cô ta thầm ghi nhớ cái tên Quốc Nghĩa này xong thì liền tiến tới trước mặt Sương Trà. Tố Nữ hơi khom lưng, hai tay chậm rãi nâng khuôn mặt Sương Trà lên. Cảm giác mềm mại truyền qua làn da khiến trái tim cô ta tựa như có đàn nai con đang chạy loạn.
Người xung quanh hóng chuyện muốn lòi hai con mắt, Nhật Anh nuốt nước miếng, dơ hai tay lên che mắt nhưng vẫn chừa khe hở để nhìn thấy cảnh tiếp theo rõ ràng.
Chờ đến khi Tố Nữ đã sát gần bên cô, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ thì đã bị tay Đình Khiết chặn lại. Tình thế xoay chuyển như chong chóng, đám nam sinh nhanh nhẹn lia mắt về phía Đình Khiết.
Tố Nữ nhíu mày: "Lớp phó, cậu làm gì vậy?"
Anh không biểu lộ cảm xúc gì, thản nhiên che chắn trước mặt Sương Trà: "Không thể hôn môi."
"Tại sao?"
"Tớ là bố nuôi của cậu ấy. Lát nữa mẹ nuôi cậu ấy cũng sẽ đến đây. Tớ đoán là mẹ nuôi cũng không thích điều này."
Đình Khiết cười nhẹ, trưng ra vẻ mặt "cậu hiểu mà" nhìn Tố Nữ.
"..."
Tố Nữ hừ lạnh, không kiêng nể gì Đình Khiết mà gạt tay anh ra, đoạn cô nhanh nhẹn đặt lên má của Sương Trà một nụ hôn. Hành động chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, không ai kịp hiểu điều gì. Đợi đến khi toàn bộ học sinh hoàn hồn thì mới biết rằng mình đã bỏ lỡ chuyện động trời!!!
Nhưng rồi cả đám cũng không dám suy nghĩ gì nhiều, chỉ ngầm giải thích cho sự việc vừa rồi là vì tâm trạng của Đình Khiết không tốt nên mới nói đùa như vậy.
Tố Nữ khoanh tay, hậm hực ngồi vào chỗ ngồi. Trong khoảnh khắc đó, Tố Nữ tựa chú gấu ngủ đông bị đánh thức, cô ta nhận ra trước giờ lớp phó chỉ giả vờ đứng về phía cô, hóa ra người lớp phó muốn nhắm đến lại là Sương Trà.
Nhưng rồi đến khi phát hiện thì cũng đã qua muộn.
Tường Vy bật cười: "Không toại nguyện rồi nhỉ?"
"Uổng công tớ tin tưởng cậu ta."
Dù sốc đến đâu thì trò chơi vẫn được tiếp tục, cả nhóm lại xoay thêm vài vòng. Đến vòng thứ ba, người bị chọn trúng lại là Đình Khiết, còn người thử thách là Đức Huy.
Đình Khiết không ngần ngại chọn thử thách.
Đức Huy buông máy chơi game, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Lúc nãy nữ đã hôn rồi, thì giờ đến nam đi!"
Đình Khiết nâng mắt, ý muốn Đức Huy nói tiếp.
"Đình Khiết, cậu hãy hôn bạn khác giới trong căn phòng này một cái."
Đức Huy cười cười, bổ sung thêm: " Nhưng tự chọn thì không có ý nghĩa gì, chúng ta bốc thăm đi."
"Đứa nào vào bổ đầu thằng Huy xem có cái gì ở trỏng đi, không thấy tâm trạng Đình Khiết đang không tốt à?"
"Tao thề, Đình Khiết mà hôn thì tao thắt bím tóc liền."
"Còn tao, tao sẽ một tháng ăn cơm chan nước lã."
Đức Huy viết ra giấy tên ba người, sau đó đẩy về phía Đình Khiết. Anh không trả lời lại Đức Huy, hơi vươn người chọn lấy một lá. Xong xuôi anh liền đưa cho Đức Huy.
Nhìn tờ giấy trong tay, Đức Huy nháy mắt tinh nghịch với anh một cái, giọng điệu vô cùng vui vẻ: "Rút được Tố Nữ."
"..."
Hiện tại đám nam sinh có cảm giác rất muốn về nhà. Bọn họ sợ rằng nếu ở đây nữa thì sẽ bị hai cặp mặt muốn gi*t người chiếu thẳng vào mình.
Tố Nữ đen mặt, ngay lập tức muốn đứng lên phản bác, nhưng lại bị lời nói của anh làm sững sờ.
Đình Khiết nghiêng đầu, cười nhẹ: "Được, tớ đồng ý."
Sắc mặt Tố Nữ trắng bệch, đầu như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, cô ta thật sự không thể hiểu nổi người đối diện. Suy nghĩ của anh ta rối loạn đến mức khiến cô ta muốn điên lên.
Tố Nữ ngồi trở lại ghế, bởi vì hôm nay đã có quy định người được chọn không thể từ chối mà quyền từ chối chỉ có thể phụ thuộc vào người bị thử thách, nên cô ta chỉ đành im lặng.
Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người, Đình Khiết không hề rời khỏi chỗ ngồi tiến về phía Tố Nữ, mà anh vẫn chỉ ngồi cố định một chỗ.
Đức Huy phất phất tay: "Mày có thể thực hiện thử thách được rồi."
Đình Khiết hơi nghiêng người, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái bên cạnh, Sương Trà vẫn đang mở mắt nhìn anh, nhưng cô chắc hẳn đã không còn tỉnh táo.
Anh cúi đầu, thì thầm vào tai cô một tiếng: "Tớ hôn cậu, nhé?"
Dứt lời, anh liền đặt một nụ hôn lên má cô. Sự tiếp xúc mềm mại vừa chạm lên môi đã ngay lập tức phải rời ra, bất giác cảm giác hụt hẫng mất mát len vào lòng anh, Đình Khiết né tránh ánh mắt của cô, cố ngăn chặn sự nuối tiếc đang dần trào ra ngoài.
Trong đầu đám học sinh trong lớp hiện lên nhiều dấu chấm hỏi to đùng. Có người khó hiểu:
"Không phải... nói là hôn Tố Nữ à?"
Tố Nữ siết chặt tay thành nắm đấm, riêng lúc này thì cô ta đã hiểu rõ bộ mặt thật của Đình Khiết.
Anh chớp mắt ngây thơ, nở một nụ cười vô hại: "Lúc nãy Tố Nữ hôn Sương Trà vào má, giờ tớ cũng vậy, như thế chẳng phải tớ và Tố Nữ hôn gián tiếp sao?"
Đuôi mắt Đình Khiết nâng lên: "Không hề có quy định kiểu hôn."
Cả đám: "..."
"Nhưng nếu tao nhớ không lầm thì Tố Nữ hôn vào má phải mà nhỉ, Đình Khiết hôn vào má trái thì làm gì phải là hôn gián tiếp."
Người vừa lên tiếng liền bị ánh mắt chăm chú của anh phóng tới. Đình Khiết tươi cười: "Hình như cậu nhìn lầm rồi."
"Ch-chắc là vậy thật."
Đám nam sinh ngu ngốc một lần nữa lại ngầm thừa nhận, người ta là bố nuôi của Sương Trà, nên có lẽ hôn má chỉ là một chuyện bình thường.
Duy chỉ có Tố Nữ là tâm trạng vẫn không hề tốt lên, cô cắn môi. Chỉ có duy nhất cô ta biết, quả thật Đình Khiết không hề hôn vào má phải Sương Trà giống như cô, mà anh ta còn lặng lẽ chà xát má phải của Sương Trà, tựa như muốn lau vết hôn trên má phải của Sương Trà đi.
Đợi đến lúc Đình Khiết đi vệ sinh, Tố Nữ cũng đi theo.
Gặp anh trên hành lang, cô ta mất bình tĩnh nói:
"Tại sao phải làm như vậy?"
Đình Khiết nhướn mày, "à" lên một tiếng, anh bật cười khẽ khẽ:
"Vì ghen?"
P/s: 100 votes có chương tiếp theo nhennnn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.