Hôn Trong Sáng

Chương 32: Phát điên vì cậu




Cây bằng lăng tím trong sân trường đơm hoa, rực rỡ cả một vùng trời, gió mang theo hương vị tươi mát thổi nhè nhẹ qua từng tán cây, trên sân lả tả vài lá hoa rơi.
Sương Trà hơi lùi về phía sau, xung quanh bốn phía chỉ có bóng hình anh. Cô siết chặt tay, môi mím chặt, ngập ngừng né tránh ánh mắt Đình Khiết.
"Thầy Hoàng tìm tớ, tớ đi trước."
Vừa nói cô vừa đẩy anh ra, cô dùng lực không mạnh, nhưng khi vừa thoát khỏi vòng tay Đình Khiết, Sương Trà liền nhận ra ánh nhìn bàng hoàng của anh, trong đôi mắt thậm chí còn hiện lên vẻ hờn giận vô hình.
Cô cúi gằm đầu, một mạch chạy thẳng. Trái tim run lên, tâm trí như bị ai đó đánh mạnh liên hồi, không ngừng vang lên những tiếng vo ve.
Sương Trà ôm chặt cặp sách, hai mắt nhắm tịt, kết cục của việc đi đứng không nhìn đường là cô va phải người ta.
"Xin lỗi, tớ..."
Gia Hoàng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, hai mắt nheo nheo lại, đầu tóc cô rơi tán loạn, không biết vì nóng hay vì điều gì mà hai má đỏ ửng. Lần đầu tiên Gia Hoàng bắt gặp Sương Trà trong tình trạng hỗn loạn như vậy.
Cậu đút tay vào túi áo, huýt sáo: "Đền bù đi."
Sương Trà: "..."
Rốt cuộc cuối cùng cô vẫn phải mời vị hoàng tử này đi ăn kem. Nhìn chàng trai như đang muốn ăn tươi nuốt sống que kem trong tay, Sương Trà hít nhẹ vào một hơi, thở dài đưa cây kem còn lại trong tay mình cho cậu.
"Đền bù cho cậu hai cái."
Tất nhiên Gia Hoàng không từ chối, cậu vui vẻ nhận lấy. Giờ ra về, sân trường vắng tanh, chỉ có lác đác vài cô cậu học sinh ở lại học thêm lớp phụ đạo. Một số người đi qua căn tin, thấy cảnh cô và cậu ngồi trên ghế đàn ăn kem thì không khỏi ngoái đầu lại nhìn.
Sương Trà bình tĩnh nhìn về phía trước, người ta đẹp quá nên cô cũng không biết làm gì được, cô đã sống quen với tình cảnh này từ lâu.
Như để đáp lại ân tình hai cây kem, Gia Hoàng nói, giọng tràn đầy sự biết ơn: "Cho cậu cơ hội để tâm sự."
Sương Trà dựa lưng vào ghế, trái tim dần lấy lại sự ổn định, nhưng hình bóng Đình Khiết vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí. Cô nuốt khan, lòng không kiềm nổi tiếng thở dài.
Ban đầu cô vốn định không đáp lại Hoàng, nhưng lại sực nhớ ra hiện tại ngoại trừ Gia Hoàng cô không thể chia sẻ cho ai, Sương Trà ngồi thẳng lưng, giọng nhỏ dần theo thời gian:
"Tớ có một người họ hàng xa, rất rất xa, em ấy bảo rằng em ấy mơ thấy có một người bạn cùng lớp hôn mình. Ngày hôm sau em ấy không thể đối mặt với bạn ấy nữa, cậu nghĩ... vì sao?"
Gia Hoàng cắn một miếng kem, hương socola đắng tan dần trên đầu lưỡi. Trong chốc lát trong khoang miệng chỉ còn lại sự ngọt ngào của đồ ngọt.
Mái tóc cậu hơi rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh sáng càng trở nên rực rỡ. Gia Hoàng ăn miếng kem cuối cùng trong tay, buông chiếc kem Sương Trà vừa đưa cho mình xuống.
Cậu nghiêng đầu, đôi môi nhẹ cong lên: "Sao cậu không thử xem?"
Vừa nói cậu vừa tiến sát về phía Sương Trà, thấy cô có ý định né tránh thì liền nắm lấy cổ tay cô mà ghì chặt.
Cảm xúc mềm mại sượt qua má, chỉ trong giây lát liền rời đi. Gia Hoàng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bóc tiếp cây kem thứ hai.
"Cảm giác thế nào?"
Sương Trà chớp mắt, vẻ mặt đông cứng, vô thức đưa tay lên lau đi vết hôn vừa rồi: "Không có cảm giác gì."
"..."
"Người hôn cậu đang ngồi đây thì đừng có lau."
Tháng 3, gió bắt đầu mang hơi nóng của mùa hè. Kì thi dành học bổng cho khối 11 vẫn đang tiếp diễn. Chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến vòng thi đồng đội.
Đã hai tuần kể từ khi Sương Trà bắt đầu né tránh anh, Đình Khiết cũng biết ý nên không tiếp tục làm khó cô. Ngay cả lớp học thêm sau giờ học cũng bị bỏ dở.
Lớp cá biệt cảm nhận được không khí trong lớp có điểm sai, nhưng lại không biết cách giải thích.
"Sương Trà, giúp tớ bài này."
"Ừm."
Sương Trà ngồi lùi vào trong, chừa một chỗ cho Tố Nữ ngồi. Tiếp xúc với Tố Nữ, cô nhận ra cô nàng không khó gần như dáng vẻ mà Tố Nữ bày ra. Đôi khi còn có tính cách trẻ con, ngây thơ, khiến cô cảm thấy thoải mái khi bên cạnh Tố Nữ.
"Bày này cậu dùng đạo hàm cấp hai để tính gia tốc. Công thức tớ viết ra cho cậu đâu?"
Tố Nữ chớp mắt, nhớ ra tờ công thức mình đã bảo quản vào trong két sắt thì vội lảng tránh:
"Tớ để quên ở nhà rồi."
Sương Trà đành viết ra một tờ công thức khác cho Tố Nữ. Mái tóc cô không hiểu vì sao bị bung ra, một số sợi lưa thưa rơi xuống. Tố Nữ nâng tay, không kiềm được mà vuốt tóc cô sang một bên.
Đầu ngón tay ngay khi chạm vào má Sương Trà thì vội thụt lại.
"Ấm."
Sương Trà nâng mắt: "Cái gì ấm?"
"Kh-không có gì..."
Nhật Anh đang chơi game, chẳng hiểu sao đột nhiên thấy lành lạnh sau gáy. Cậu theo phản xạ ngẩng đầu, ngay lập tức chạm phải cái nhìn chăm chăm từ Đình Khiết.
Đầu Nhật Anh rụt lại, vội vàng thúc tay Đức Huy bên cạnh:
"Đột nhiên Đình Khiết nhìn tao."
Đức Huy chẹp miệng: "Người ta nhìn về phía sau mày."
Nhật Anh ngẩn người. Vừa quay đầu về phía sau thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Hóa ra Đình Khiết đang ghen với Sương Trà vì cô được ở cạnh cùng Tố Nữ.
Bên ngoài nhìn Tố Nữ và Đình Khiết lạnh nhạt với nhau như nước với lửa. Ai ngờ bên trong lại kết hợp nồng cháy đến vậy. Nhật Anh tặc lưỡi, vốn định tiếp tục chơi game thì nhận ra Đình Khiết đã đứng bên cạnh mình từ khi nào.
Anh từ phía trên nhìn xuống, khẽ cười một tiếng: "Không được chơi điện thoại trong giờ học, cái này tịch thu."
"Ơ..."
Đợi đến khi Đình Khiết rời đi, Nhật Anh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì. Cậu nghiêng đầu, vốn dĩ định báo cáo thêm còn Đức Huy thì liền phát hiện Đức Huy đã lấy sách vở ra làm bài tập từ khi nào.
Nhật Anh nhận ra, trong bất cứ trò chơi nào, cậu luôn là kẻ bị chơi khăm.
Chớp mắt cũng đã đến ngày thi vòng đồng đội, hôm nay cô có hẹn với Đăng Khôi ở thư viện, thế nên Sương Trà đến trường từ sáng sớm.
Hiện tại dù sao cô và anh ta cũng là đồng đội, cô không thể biểu hiện sự bài xích rõ ràng ra bên ngoài.
Đăng Khôi vừa nhìn thấy cô thì ngay lập tức cười rạng rỡ, vẫy tay liên hồi.
Sương Trà nhìn thoáng qua cậu rồi dời ánh mắt sang nơi khác, cô thở hắt ra một hơi, vừa nhìn đã biết là cậu ta chỉ đang giả vờ tươi cười.
Cảm giác không thoải mái là điều hiển nhiên khi cô biết được bộ mặt thật Đăng Khôi. Ngược lại một số nữ sinh yêu thầm Đăng Khôi trong trường lại được đà điên đảo, liên tục chụp hình.
Phải nói Đăng Khôi trong trường được mệnh danh là chàng trai dịu dàng, không bao giờ to tiếng với ai. Điều này cũng là lí do cậu ta được đặt lên bàn cân so sánh với Đình Khiết lúc trước.
'Sao vậy, đang lo rằng bản thân sẽ thua và kéo anh thua cùng em sao?"
"Tôi sẽ không thua."
Sương Trà mở sách, hơi nâng mắt nhìn Đăng Khôi rồi không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Cậu bật cười: "Em khác xa dáng vẻ rụt rè lúc trước rồi nhỉ?"
Ngón tay Sương Trà hơi dừng lại, nhưng giây tiếp theo liền lật mờ trang sách đã được dánh dấu. Thư viện lúc sáng sớm không có quá nhiều người, chỉ có cô và Đăng Khôi cùng một cặp học sinh đang ngồi ở phía xa.
"Hay đây mới là dáng vẻ thật sự của em?"
Sương Trà nhìn vào email liên tục bị oanh tạc mấy ngày trước, đề cương học tập trong đây đã bị Đăng Khôi gửi vào đầy tràn. Ban đầu cô chỉ nghĩ đây là kiến thức cần ôn tập cho kì thi đồng đội sắp tới nên mới nhận lấy. Không ngờ lượng kiến thức mà Đăng Khôi gửi tới đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
Sương Trà xoa nhẹ hai huyệt thái dương, dù sao sau hôm nay, kì thi đồng đội cũng sẽ kết thúc, sau này cô cũng không cần phải dính líu thêm với người này.
"Sau cuộc thi hôm nay, anh không cần gửi thêm tài liệu học tập cho tôi nữa."
Đăng Khôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười nói: "Được rồi đừng giận, không chọc giận em nữa, chúng ta học đi."
Sương Trà khẽ nhíu mày, cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ không muốn nói chuyện tiếp của cậu thì lại thôi. Dù sao mọi chuyện sau hôm nay cũng không còn liên quan đến cô.
Tám giờ sáng.
Phòng thiết bị của trường đầy ắp học sinh, học sinh lớp cá biệt đến dành chỗ từ sớm nên dành được điểm nhìn trực tiếp đến sân thi. Vẻ mặt ai cũng phấn khích, mong chờ nhìn về phía khán đài.
"Sao lớp cá biệt lại ở đây?"
"Không nhớ năm ngoái bọn họ đã náo loạn như thế nào à?"
"Mặt dày thật, dù cả lớp đến cổ vũ thì cũng không thắng nổi đâu."
"Năm nay lớp cá biệt có ai tham gia vậy?"
"Hình như là Đình Khiết, người còn lại tên là Sương Trà thì phải?"
"Sương Trà?"
"Ai vậy?"
"Không biết, không nổi bật lắm."
Lớp cá biệt bị nhắc đến tên, cả đám ngay lập tức lấy bắp rang trong túi ra ngoài, vừa đeo tai nghe vừa ăn bắp. Những lời vừa không hay vừa không có ý đẹp thì tốt nhất nên bơ nó đi.
Vòng đầu tiên, bấm nhanh trả lời đáp án, gồm 20 câu. Mười câu đầu ở mức vận dụng, mười câu sau ở mức vận dụng cao.
"Mười câu đầu em trả lời, mười câu sau để anh."
Sương Trà không phản đối, cô biết rõ năng lực của mình đến đâu. Dù có thể làm được câu vận dụng cao nhưng sẽ không thể làm nhanh như Đăng Khôi.
"Được."
Cuộc thi đồng đội, tốt nhất vẫn nên đặt chiến thắng lên hàng đầu.
"Câu 1: Phân tích 89676125 thành thừa số của các số nguyên tố và tìm số ước nguyên dương của nó. <Làm bài theo phương pháp xác suất>"
Câu hỏi vừa đọc lên, Sương Trà trong đầu ngay lập tức tính toán. Thấy thái độ của cô, Đăng Khôi cũng hợp tác nhấn chuông.
Câu hỏi này vốn dĩ không khó, tính tay thì cũng chỉ mất hai đến ba phút để ra kết quả. Vì vậy vừa nghe trong đầu cô liền tính nhẩm đáp án.
"60."
Điểm đầu tiên thuộc về đội của cô, Sương Trà thở hắt ra một hơi như trút đi được gánh nặng đầu tiên.
Mười câu hỏi ở mức vận dụng, càng về sau lại càng khó thêm. Gồm có 10 đội, ở 10 câu hỏi đầu tiên Sương Trà kịp thời lấy cho đội mình được 3 điểm.
Thời gian cho mỗi câu hỏi là không giới hạn, mức độ khó cũng tăng dần lên không giới hạn, vì vậy giải quyết xong câu thứ mười, học sinh trong khán đài đã có vẻ thấm mệt.
Học sinh được nghỉ giải lao 15 phút.
Đăng Khôi vỗ nhẹ lên đầu cô: "Làm tốt lắm."
"Đi nào, anh đưa em đi uống nước."
Vừa nói, Đăng Khôi vừa kéo cô đi ra nơi khác. Sương Trà khó chịu muốn hất tay cậu ta ra, nhưng Đăng Khôi như keo 502, muốn rút cũng không thể rút.
"Đừng khó chịu như vậy, chúng ta là đồng đội đấy."
"Sau hôm nay sẽ kết thúc thôi."
Đăng Khôi cười khẽ, kéo cô đến quán căn tin gần đó. Trong lúc đi, Đăng Khôi có nghe điện thoại của ai đó, sắc mặt cậu ta dần tối đi, tâm trạng cũng trở nên tồi tệ.
Đặt chai nước sữa chua vào tay cô, Đăng Khôi cười cười: "Hiện tại anh có việc nên phải đi trước, lát nữa tiếp tục cố gắng nhé."
Đợi đến khi Đăng Khôi rời đi, Sương Trà mới thả lỏng đôi chút, cô nhìn chai nước trong tay, quyết định không uống mà đặt nó sang bên cạnh.
Làn gió nóng mùa hè hắt xuống, mang theo sự oi ả nóng nực. Cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt khép hờ. Tâm trí quay về những bài toán vừa rồi.
Đến khi cô bình tĩnh trở lại thì đã là năm phút sau. Sương Trà mở mắt, vốn định quay trở về lớp thì lại nhìn thấy Đình Khiết đang tiến tới từ xa, bên cạnh còn có Tố Nữ, dường như hai người đang nói chuyện gì đó.
Sương Trà hơi siết chặt tay, cô rón rén đứng dậy, quyết định đi theo hướng đường vòng. Chẳng hiểu sao cô lại không muốn chạm mặt anh và Tố Nữ ở đậy.
Sau khi xác nhận bản thân đã đi cách căn tin một khoảng khá xa. Sương Trà mới thở phào một hơi.
"Cậu chạy cái gì?"
Giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô khẽ khựng lại. Như con chim vành khuyên gãy cánh, cô chỉ còn cách đứng đực ra một chỗ, điên cuồng muốn vẫy cánh để chạy trốn nhưng không thể.
Sương Trà xoay đầu, cười gượng: "Sắp thi rồi, tớ sợ muộn..."
Đình Khiết hít vào một hơi, có vẻ vì chạy mà trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Anh sải chân, tiến về phía cô, một tay năm lấy cổ tay cô không để Sương Trà chạy trốn:
"Cậu hãy kết thúc việc né tránh đi."
"Tớ thật sự sắp phát điên vì cậu rồi."
P/s: 130 votes cóa chương tiếp theo nhaaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.