Hôn Trong Sáng

Chương 33: Hôn "trong sáng"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói anh tựa đang van nài, vừa có sự khẩn thiết vừa mang chút giận dữ khó nói thành lời. Sương Trà mấp máy môi, trái tim đập rộn dần bình tĩnh lại, cánh tay vô thức để ra sau, miết chặt lấy chiếc áo đồng phục.
"Cậu không định nói cho tớ lí do sao? Tại sao lại tránh tớ?"
Âm thanh vang lên khô khan, tựa như chiếc lá mùa đông héo hon khô cứng chỉ chực chờ tan vỡ. Đình Khiết nhìn cô, đuôi mắt hơi cụp xuống, cả thân thể mềm nhũn, muốn hoàn toàn dựa vào Sương Trà mà đứng vững.
"Suốt hai tuần, cậu hết tránh rồi lại né, cậu thật sự không cảm thấy tội nghiệp cho tớ?"
Cô bình tĩnh lùi về phía sau, đôi mắt chạm phải cái nhìn buồn bã của anh. Sương Trà đã luôn muốn hỏi Đình Khiết. Tại sao lại luôn quan tâm đến cô, tại sao luôn xuất hiện bên cạnh cô mỗi khi cô cô đơn nhất, tại sao luôn hành xử một cách khó hiểu khi cô đã cố tình tránh né. Và tại sao khi cô vô tình làm tổn thương anh, anh vẫn chưa bao giờ trách móc một lời.
Sương Trà khẽ thở hắt ra một hơi, ánh mắt nhìn về nơi khác. Lòng như thắt lại. Đến cuối cùng, cô vẫn luôn chọn cách trốn tránh, dường như, đó chính là sự thất bại thật sự của cô.
"Đình Khiết, cậu vẫn còn thích tớ sao?"
Anh mím môi, trong ánh mắt hiện lên sự bất bình vốn không hề có. Đình Khiết nắm lấy cổ tay cô, kéo vào một phòng học nhạc ở gần đó.
Vì hôm nay diễn ra cuộc thi của khối lớp 11, vì thế khối 10 và khối 12 đều được nghỉ, còn học sinh khối 11 đều đã tập trung hết vào phòng phương tiện nên hiện tại xung quanh đây đều vắng người.
Đình Khiết vừa buông tay cô ra, tay còn lại ngay lập tức chạm vào má cô. Cả thân thể Sương Trà mát lạnh, hoàn toàn khác với cơ thể nóng rực của anh.
Khoảng cách hai người dần được rút ngắn, nhịp đập từ trái tim bất chợt trộn lẫn vào nhau, không thể phân biệt được của riêng ai.
Trái tim Sương Trà run lên, da đầu tê dại, đại não rối tung, cô bần thần, chợt nhận ra hóa ra cảm giác bị một người làm cho thế giới xung quanh bị đảo lộn là như vậy. Hỗn loạn, rối bời, ngay cả nhịp thở cũng trở nên khó khăn.
Đình Khiết chống một tay phía sau lưng cô. Mùi quýt ngọt ngào một lần nữa lại thoang thoảng bên chóp mũi. Anh hơi cúi người, hơi thở phả nhẹ vào tai cô:
"Nếu ghét thì cứ đẩy tớ ra."
Nói rồi anh hơi nâng người, vốn định hôn lên má cô thì cổ áo đã bị Sương Trà giữ lại. Đình Khiết bàng hoàng, sâu trong ánh mắt như có thứ gì đó vừa bị vỡ vụn. Bàn tay nắm lấy cằm cô dần buông lỏng.
Giọng anh khàn đặc, tràn ngập nỗi buồn:
"Cậu..."
Chưa kịp nói hết câu, trên môi đã có thứ gì đó mềm mại ập tới. Không hề đúng thời điểm, cũng không hề có sự chuẩn bị trước. Nhưng lại khiến chàng trai như người thẫn thờ, nghệch mặt ra để cho cô bạn cùng lớp hôn.
Đình Khiết cứ mở tròn hai mắt, đợi đến khi kịp hoàn hồn thì Sương Trà đã buông ra từ khi nào. Cô hơi cúi đầu, ngón tay chậm rãi chạm nhẹ lên trái tim, đập mạnh, nhanh đến mức muốn nổ tung, cảm giác này hoàn toàn xa lạ với cô.
Sương Trà siết chặt tay, vốn định quay lại xin lỗi Đình Khiết thì bắt gặp ánh mắt đầy tức giận của anh. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân vừa cướp đi thứ quý giá của con gái nhà lành nào đó.
Sương Trà ho nhẹ vài tiếng: "Xin lỗi... tớ chỉ muốn xác nhận vài thứ."
Mặt Đình Khiết lại càng đen hơn: "Xác nhận? Có phải cậu cũng đã xác nhận với người khác trước tớ?"
Cô ngay lập tức phủ nhận: "Cậu là người đầu tiên."
Sương Trà có hơi chột dạ, tuy nhiên nụ hôn bên má của Gia Hoàng là do cô không kịp thời ngăn cản cậu, còn việc hôn Đình Khiết mới là ý định xuất phát nhất thời của cô.
"Sương Trà, cậu chơi ăn gian."
"Cái gì?"
Đình Khiết tiến sát về phía cô: "Cậu hôn tớ, chỉ có mình cậu được cảm nhận, còn tớ thì chưa."
Cô chớp mắt, trong đầu chợt hiểu ra mọi chuyện. Sương Trà cười cười, đang tính xoay người co dò bỏ chạy thì đã bị anh bắt lấy. Đình Khiết cúi đầu, lần này nhất quyết không để cô chạy thoát.
Nụ hôn của hai người chỉ là môi chạm môi, vô cùng "trong sáng".
"Sương Trà, hôn có nghĩa là chúng ta đã xác định quan hệ."
"Ừ."
"Cậu không được chạy trốn tớ."
"Ừ."
"Cũng phải để tớ hôn."
"..."
"Học sinh hư?"
Cô dừng bước, quay đầu nhìn chàng trai đi phía sau mình. Mỗi lần anh nói câu này là lại khiến cô rùng mình. Đình Khiết cong môi, đuôi mắt nâng lên, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên môi mình.
"Hôm sau chúng ta dùng lưỡi nhé?"
Sương Trà: "..."
Vòng thi đồng đội thứ hai bắt đầu. Học sinh sau khi bổ sung năng lượng thì bắt đầu hăng hái trở lại, lớp cá biệt mặc dù xem không hiểu gì nhưng vẫn cổ vũ bùng nổ.
"Sương Trà, Đình Khiết, gia đình tự hào về hai con."
"Cố lên, không cần phải lo lắng, thua thì về lớp chọn sẽ bao lớp mình đi ăn."
"Đúng vậy đúng vậy, đừng áp lực."
Lớp chọn ngồi ở dãy đối diện: "..."
Lần trước lớp cá biệt chơi một trận, đã tiêu tốn hơn 2/3 số tiền quỹ của lớp bọn họ. Vì vậy bọn họ lần này cũng nhất quyết không chịu lép vế.
"Duyên, Minh, hai người phải thắng, không được để thua."
"Thắng thì lớp chúng ta sẽ được lớp cá biệt bao đi ăn."
"Thua ai chứ nhất quyết không được thua lớp A7."
Lớp cá biệt gãi gãi đầu, cảm thấy cũng có lí, vì thế bắt đầu kế hoạch 2.
"Sương Trà, Đình Khiết, nếu không thể thắng lớp chọn thì phải thắng lớp A6, lớp A6 sẽ mời chúng ta đi ăn."
"Phải thắng A6."
Lớp A6 đang ngồi hóng chuyện đột nhiên bị lôi vào: "..."
"A6 phải thắng A5, A5 sẽ mời chúng ta đi ăn."
"..."
Cả phòng thiết bị đột nhiên ồn ào hẳn lên, một bàn thức ăn dần được liệt kê. Sương Trà đứng trên bục đột nhiên cảm thấy buồn cười, trước đây hiếm khi thấy các lớp đồng lòng như vậy.
"Em vui sao?"
Đăng Khôi đã quay lại từ năm phút trước, sắc mặt anh ta không tốt cho lắm, nhưng vẫn giả vờ tươi cười với cô. Nụ cười trên môi cô nhạt dần, Sương Trà gật đầu lịch sự:
"Ngạc nhiên thôi."
Đăng Khôi nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm mà chuẩn bị đồ dùng đặt lên mặt bàn. Mười câu vận dụng trước không được dùng máy tính, nhưng mười câu sau sẽ được dùng.
Có lẽ mức độ sẽ vượt xa với mười câu trước.
Sương Trà trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng:
"Cố lên, không cần áp lực."
Đăng Khôi hơi kinh ngạc, nhưng rồi cậu cũng chỉ cười nhẹ, gật đầu với cô. Toàn bộ hình ảnh trên ngay lập tức đã đập vào mắt chàng trai ở đội đối diện.
Đình Khiết ngồi vắt chân trên ghế, vẻ mặt không biểu lộ thái độ gì, nhưng tâm trí đã hoàn toàn bị bao phủ bởi cô bạn cùng lớp. Anh chớp mắt, chăm chú nhìn Sương Trà.
"Này, vòng này cậu lên nhưng không cần làm gì cả, tôi sẽ tự tính và nhấn chuông, cậu chỉ cần nghe đáp án từ tôi thôi."
Đình Khiết dời mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh, vòng trước cậu ta không trả lời án đúng được câu nào, khiến cho đội anh hiện tại đang ở vị trí cuối cùng, nếu vòng này không trả lời đủ 5/10 câu, đương nhiên đội anh sẽ bị loại.
Anh không nói gì, bình tĩnh đứng lên bục dành cho người chuẩn bị dự thi.
Chu An bực mình đá mũi giày, thầm tự chửi rủa độ may mắn của bản thân. Tự dưng lại bị xếp chung với người đội sổ, chắc chắn vòng này anh ta sẽ bị loại.
Chu An là học sinh lớp chọn, nếu trở về không có giải thì học sinh trong lớp sẽ làm lơ cậu ta, thảm nhất là cười cợt cậu ta phía sau lưng.
"Các em ở dưới khán đài, mong các em hãy giữ trật tự để các thí sinh có thể tập trung."
"Sau đây là câu hỏi đầu tiên của vòng 2."

Đình Khiết vừa nghe đề, vừa ghi cách giải ra nháp. Bấm máy tính vài lần, anh đã ra kết quả. Đình Khiết quay đầu về sau, nhắc nhở Chu An:
"Mau nhấn đi."
Chu An ngẩng đầu, trước đây cậu ta luôn phải khép nép trước Đình Khiết, anh đi đường thẳng thì cậu ta chắc chắn phải đi đường vòng, anh đi đường cong thì chắc chắn cậu ta phải đi đường thẳng, nhưng hiện tại cha Đình Khiết đã bị bắt vào tù, anh ta có quyền gì sai bảo cậu?
Chu An nén giận: "Cậu điên sao? Trả lời sai cũng bị trừ điểm, đừng hấp tấp như vậy!"
Anh cau mày, giọng hạ xuống: "Đừng để tôi nhắc lại lần hai."
Chu An cắn răng, cuối cùng vẫn không nhấn chuông xin trả lời. Sau hai phút, đương nhiên điểm số đầu tiên dễ dàng rơi vào đội của Sương Trà.
Đăng Khôi nhìn vào đội đối diện, đôi mắt lóe lên sự thích thú. Quả nhiên nhìn thấy cảnh em trai kế của mình thất bại thật sự rất vui vẻ.
Đến câu thứ 3, đội Đình Khiết vẫn chưa trả lời được câu nào, điểm số giữ nguyên con số 0 tròn trĩnh.
"Đội Đình Khiết đến đây làm cảnh à? Một bài cũng không giải được thì thi làm gì?"
"Tôi đoán là Chu An bị cậu ta tác động nên mới ảnh hưởng xấu như vậy."
"Lớp cá biệt đúng là chẳng có ai ra hồn, không thi được thì đừng có kéo lớp chọn của chúng ta xuống."
Nhật Anh nhìn lên bục thi, thấy Đình Khiết vẫn thản nhiên vẽ vời gì đó trên giấy thì thầm thở dài một tiếng. Chắc chắn là vòng thi cá nhân lần trước anh copy-paste bài của người khác nên mới đủ điểm vào vòng trong, lần này thì toang thật rồi.
"Vinh, lúc trước Đình Khiết thi sao mày không ngăn cản nó?"
Vình đẩy nhẹ gọng kính, hỏi lại: "Sao phải cản?"
"Mày không thấy sao? Nó ở trên không biết làm bài gì, ngơ ngác trông tội nghiệp thật."
Vinh nhún vai, không đáp lại lời Nhật Anh. Mắt thấy Nhật Anh đã rơm rớm nước mắt, Đức Huy liền sấn tới:
"Lo gì, còn tận bảy câu nữa mà."
Nhật Anh gật đầu, sụt sịt. Cậu ta không lo cho Đình Khiết, nhưng cậu ta lo cho bữa ăn của lớp cá biệt.
Đình Khiết gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, sắc mặt dần trở nên tồi tệ, chưa để thầy coi thi đọc đề bài câu bốn, anh đã dơ cao tay.
"Thưa thầy, em muốn tách đội ạ."
Người chủ trì cuộc thi đứng bật dậy, khó hiểu: "Thí sinh số 04, em đang nói gì vậy?"
"Em muốn tách đội ạ."
Đình Khiết nhắc lại thêm một lần, lời nói càng trở nên rõ ràng. Mặt Chu An đã trắng bệch, cậu ta không ngờ Đình Khiết lại dám lên tiếng ở đây.
"Em biết câu trả lời, nhưng cậu ta không chịu bấm chuông."
Chu An hét lớn: "Tôi chỉ nghĩ cho đội mình, chẳng may cậu trả lời sai, chắc chắn đội sẽ bị trừ điểm."
Đình Khiết cười cười: "Ồ, sao cậu biết tôi sẽ trả lời sai?"
"Tôi..."
Ban giám khảo trân trối nhìn nhau, nếu là trước kia thì bọn họ sẽ nghĩ là Đình Khiết đang làm loạn, muốn phá hủy cuộc thi. Nhưng từ khi xem bài làm của anh ở vòng trước, mọi người đều đã phải thay đổi suy nghĩ. Mười câu tự luận, chỉ có Đình Khiết và Đăng Khôi làm đúng hết.
Thậm chí anh còn sử dụng nhiều công thức mà bọn họ không hề biết tới.
Người chủ trì sau khi thảo luận với ban giám khảo thì nghiêm giọng: "Chuyện tách đội là không thể, nhưng hiện tại nếu bạn học sinh số 09 kia không bấm chuông cho đồng đội, điểm trừ sẽ cộng vào điểm cá nhân của bạn."
Chu An cắn môi, đáp vâng một tiếng, mặc dù bất bình nhưng không thể cãi lại.
Đám đông ở dưới xôn xao:
"Đình Khiết biết kết quả? Đùa à?"
"Cậu ta chắc chắn lại đoán bừa rồi."
"Tội nghiệp Chu An, muốn tốt cho đội mà gặp phải đồng đội thần kinh."
Lớp cá biệt không có thời gian phản bác, chỉ thì thầm với nhau trong nội bộ.
"Học với nó hai năm, tao biết rõ được độ dốt của nó, sao giờ nhìn nó sáng lấp lánh vậy?"
"Ai biết, nhưng nhìn ánh mắt biết rõ mọi đáp án của Đình Khiết làm tao nôn nóng vcl."
"Chẳng lẽ nó giấu nghề."
"Không, tao nghĩ nó đoán bừa thôi."
"Cuộc thi tiếp tục. Mong các em học sinh ở phía dưới trật tự."
Câu hỏi số 4:
"Trong một lớp có (2n + 3) học sinh gồm An, Bình, Chỉ cùng 24 học sinh khác. Khi xếp tùy ý các học sinh này vào một dãy ghế được đánh số từ 1 đến (2n + 3), mỗi học sinh ngồi một ghế thì xác suất để số ghế của An, Bình, Chi theo thứ tự lập thành một cấp số công là 17/1155. Tính số học sinh của lớp."
Đình Khiết viết lời giải ra bên ngoài, tưởng chừng năm phút sau đã có đáp án. Anh phất tay, ý muốn Chu An nhấn chuông.
Lần này Chu An không dám chậm trễ, nhanh chóng nhấn chuông.
Giọng nói của anh trong micro vang lên rất rõ: "35."
"Đáp án chính xác!"
Lớp cá biệt: "!!!"
Toàn bộ học sinh xung quanh: "!!!"
P/s: 130 votes đăng chương mới nhaaa, yêu nhau rùi thì chúng ta bắt đầu ngượccc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.