Hôn Trong Sáng

Chương 38: Giải nhất




Cô nằm gọn trong lòng anh, hương quýt ngọt ngào của nước xả quen thuộc lại quanh quẩn bên chóp mũi khiến lòng cô yên tâm phần nào. Sương Trà khẽ nâng tay, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà lại buông thõng.
Cô ngẩng đầu, từ bên dưới có thể nhìn được đôi lông mi dài của Đình Khiết, nét mặt anh dịu dàng, đôi mắt mím nhẹ như đang lo lắng điều gì, cô chạm khẽ lên mắt anh, nụ cười dần xuất hiện bên môi: "Muốn."
"Nhưng chúng ta về nhà đã."
Anh rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt cô, tựa nó là thứ kích thích khiến anh chẳng nỡ buông tay. Đình Khiết rời mắt, anh cởi bỏ lớp áo khoác bởi ngoài, nhanh chóng trùm lên đầu cô.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, chiếc áo khoác ngay lập tức che đi tầm nhìn của Sương Trà. Cô vốn định kéo xuống nhưng bị anh giữ lại, trong chốc lát, ngay bên má truyền đến cảm giác có thứ gì ấm nóng chạm qua.
Mềm mại, nhè nhẹ, phớt qua một cách đột ngồi rồi lại rời đi không hề báo trước. Cái chạm nhẹ khiến đầu óc cô trong giây phút đó trở nên trống rỗng, khớp ngón tay cử động khe khẽ.
"Được, tớ đưa cậu về nhà."
Trở về nhà, cậu sẽ không phải bày ra bộ dạng đó nữa.
Đình Khiết vẫn trùm áo che kín đầu cô, tay còn lại đan chặt lấy tay Sương Trà. Từ đầu đến cuối đều không hề buông ra.
Hai ngày sau, Sương Trà quay trở lại trường học. Trên mạng cfs liên quan đến cô dày đặc như đàn kiến bám riết mãi không buông khiến cho người ta cảm thấy bức bối, tin nhắn chửi rủa được gửi đến không ngừng.
Tuy vậy cô không hề để lộ ra bất cứ điều gì, vẫn vui vẻ nói chuyện như thường ngày, thậm chí dáng vẻ bình thường hóa mọi chuyện của cô khiến học sinh lớp cá biệt khó có thể không nghi ngờ. Tuy vậy họ cũng chẳng dám gặng hỏi cô.
"Sương Trà, phụ huynh em Nhạn muốn gặp em, lát nữa đến văn phòng thầy cô một lát nhé."
Thầy Hoàng nói với cô, vẻ mặt lo lắng. Thầy thầm thở dài trong lòng một tiếng, đến cuối cùng, thầy Hoàng vẫn chẳng thể hiểu nổi một cô gái ngoan như Sương Trà có thể bị đổ oan nghiêm trọng như vậy. Từ việc học đến việc ở trường, con bé chắc hẳn rất áp lực.
"Vâng."
Sau khi tiết học kết thúc, thầy kéo Vinh ra một góc, dặn dò:
"Em nhớ giúp đỡ bạn Trà nhé. Tinh thần của em ấy dạo này sẽ rất khó khăn."
Vinh đẩy nhẹ gọng kính, với câu nói của thầy thì không bày tỏ cảm xúc gì, cậu chỉ tay vào người-có-tinh-thần-khó khăn đang hăng hái chơi Ma Sói.
"Em nghĩ cậu ấy có tinh thần rất tốt."
Thầy Hoàng: "..."
Sương Trà hí ha hí hửng ngóc đầu dậy gi*t dân làng mỗi khi người quản trò gọi Sói dậy. Quả nhiên trong số người chơi, không hề có ai nghĩ rằng Sương Trà là sói.
Thầy Hoàng quay mặt sang hướng khác, vỗ vỗ vai Vinh: "Quan tâm em ấy nhiều hơn giúp thầy."
"Vâng."
Đầu tiết hai, Sương Trà được gọi đến văn phòng. Lớp cá biệt trầm lắng hẳn đi. Khuôn mặt của mỗi người đều tràn ngập lo lắng, không ai là không suy nghĩ về Sương Trà. Quả thật cô đã là một thành viên quan trọng của lớp, nếu cô xảy ra chuyện gì, lớp cá biệt chắc chắn là lớp đầu tiên chạy đến.
Nhật Anh cắn cắn móng tay, thấp thỏm quay sang Đức Huy bên cạnh:
"Sương Trà sẽ không bị đánh đâu nhỉ?"
Đức Huy gác chéo chân, vừa bấm điện thoại vừa chẹp miệng: "Đang ở văn phòng thầy cô, bọn họ không dám làm gì quá đáng đâu."
"Trong phim toàn là cảnh phụ huynh đánh học sinh đã bắt nạt con mình còn gì. Hơn nữa còn bắt người ta thôi học, rồi dí học sinh đó đến bước đường cùng."
Nhật Anh vò đầu bứt tóc: "Có phải Sương Trà..."
Chưa kịp nói hết câu, Nhật Anh đã bị tiếng đập bàn một cái lớn dọa sợ.
Tố Nữ siết chặt hai tay, trừng mắt nhìn Đình Khiết: "Không định làm gì sao? Để mặc cậu ấy như vậy?"
Đình Khiết ngừng viết, trên mặt sách vì chấn động vừa rồi mà đã xuất hiện một vết mực dài. Anh nâng mắt, bình tĩnh mở miệng:
"Cậu có thể làm gì?"
"Lên cãi nhau với thầy cô? Hay thậm chí làm quá lên khiến cho mọi chuyện càng trở nên tồi tệ?"
"Cậu!"
Tố Nữ cắn răng, cô xoay người, lạnh giọng: "Nếu cậu không đi, tôi sẽ đi."
Dứt lời, mặc kệ mọi ánh nhìn, cô liền bước ra khỏi lớp, học sinh trong lớp cá biệt lén lút nhìn nhau, cuối cùng vẫn dịch mông ra khỏi ghế, lấy hết can đảm đứng dậy chạy theo Tố Nữ.
Gia Hoàng vì tiếng ồn mà tỉnh dậy, cậu tặc lưỡi một tiếng, vươn vai đứng dậy tiến về dãy bàn đầu:
"Dở hơi."
Đình Khiết dựa lưng vào ghế, chậm rãi xoa bóp bên vai mỏi nhừ từ lâu. Hai mí mắt trĩu nặng, đêm qua anh đã phải thức xuyên đêm để tìm hiểu một số chuyện.
Đáy mắt anh lặng lẽ không hề gợn sóng, lí do đã tìm ra, nhưng cách giải quyết tận gốc, chắc hẳn sẽ mất một khoảng thời gian.
Anh đứng dậy, rời khỏi lớp.
Lớp cá biệt đứng đầy ắp cả dãy hành lang, đang trong tiết học, vì vậy cả đám chỉ có thể lén lút đi từng bước nhỏ, cố gắng giảm tiếng ồn hết mức có thể.
"Lớp bị trừ điểm thì đóng phạt."
Vinh đứng bên cạnh, hiển nhiên không tham gia vào vụ việc này, cậu ta đến chỉ để bảo vệ số điểm cuối cùng của lớp cá biệt.
"Mày không lo cho Sương Trà sao?"
"Đồ ác quỷ."
"Chắc hẳn hiện tại cậu ấy lo sợ lắm."
"Dạo này tao cũng thấy Sương Trà gầy sọp đi."
"Đương nhiên rồi, chắc chắn cậu ấy rất áp lực."
Đám nam sinh bàn tán xôn xao, tay rón rén mở cửa văn phòng nhìn vào trong. Đương nhiên, trong gian phòng xuất hiện Sương Trà - kẻ chịu áp lực rất lớn.
Kẻ đó đang cắn hạt dưa, uống trà, vừa ghi bản tường trình vừa ngồi rung đùi.
Lớp cá biệt: "..."
Trông kẻ chịu áp lực rất lớn đó sống rất thoải mái.
Nghe thấy tiếng động lớn, thầy cô giáo trong văn phòng đều nhìn về phía cửa. Sắc mặt của thầy cô tối đen, thầy Hoàng đỡ trán, vội vàng đứng dậy xin lỗi các thầy cô trong phòng.
Thầy nghiến răng, bọn nó không ngoan ngoãn một ngày chắc chắn sẽ không chịu nổi. Lại nhìn về phía học sinh ngồi đối diện mình, thầy lại có cảm giác muốn khóc than một tiếng ai oán.
Quên vụ việc đám nhóc loi choi này đến phá đám, thầy Hoàng thì thào: "Con bé rốt cuộc làm sao vậy hả?"
Rõ ràng ngày hôm trước còn bình thường, sao hiện tại lại thay đổi tính cách một cách quái dị thế này?
"Tụi em cũng không biết, có phải cậu ấy bị thứ gì kích thích không?"
"Chắc chắn là thầy cô đã làm gì bạn ấy rồi."
Thầy Hoàng nghẹn lời, hiếm khi đột nhiên muốn chửi thề thành lời. May mà thầy vẫn giữ bình tĩnh kịp thời. Thầy Hoàng ho khan, vội vàng phất tay:
"Các em mau về lớp đi, chẳng phải bắt đầu tiết hai rồi à?"
Dứt lời thầy liền quay về phía Sương Trà: "Em viết xong rồi thì cũng có thể về lớp."
Sương Trà gật đầu, thật ra cô đã viết xong bản tường trình từ trước. Chỉ là muốn ở lại văn phòng thầy cô xả hơi một lát, chờ đến khi bị nhắc tên thì cô mới chậm chạp đứng dậy.
Cô cúi đầu, lễ phép chào tạm biệt thầy cô rồi cùng lớp cá biệt quay trở về.
Đi trên dãy hành lang, bị gần bốn mươi ánh mắt nhìn chăm chú khiến Sương Trà cảm thấy không thoải mái. Cô dừng bước, kéo Tố Nữ đến bên cạnh mình:
"Cậu hỏi đi."
Tố Nữ giật nảy mình, đảo mắt liếc nhìn xung quanh một vòng rồi mới lên tiếng: "Tinh thần cậu... dạo này có phải không ổn định không?"
Sương Trà đặt hai tay sau đầu, sắc mặt không hề thay đổi nói: "Không có, đây là tính cách thật sự của tớ."
Tố Nữ và học sinh lớp cá biệt như bị đóng đinh ngay tại chỗ, trong chốc lát, không ai có thể thích ứng kịp. Tâm trạng mọi người nặng nề hẳn đi, bước chân cũng dần chậm lại, chân giống như bị đeo một chiếc gông sắt nặng trịch.
Không phải mọi người không thích tính cách mới của cô, mà chỉ đang suy nghĩ đến việc... rốt cuộc thì tại sao Sương Trà phải giấu đi tính cách thật sự của bản thân.
Sương Trà không nói gì thêm, cũng không giải thích nhiều về tính cách của mình, cô đã đoán trước được biểu cảm của mọi người khi biết tính cách thật của cô. Nhưng vốn dĩ nó cũng không quan trọng, có một số vấn đề Sương Trà quả thật không muốn nhắc tới.
Tình trạng uể oải của lớp cá biệt không kéo dài lâu, ngay khi Hội Khỏe Phù Đổng tới, họ bắt buộc phải xốc lại tinh thần.
Nhật Anh đánh bóng chuyền đến sưng cả tay, cậu vừa chườm đá, vừa lặng lẽ thở dài:
"Nếu Sương Trà có thể tham gia thì lớp chúng ta nắm chắc một môn giải nhất rồi."
"Đúng vậy, cuộc đời không giống như mơ."
"Nếu hung thủ thật sự ra mặt thì tốt biết mấy."
"Vẫn có cách để Sương Trà tham gia đấy."
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều hướng về phía người phát ra tiếng nói ấy.
Đình Khiết uống một ngụm nước, thân thể cao ráo in bóng dưới mặt sân, khuôn mặt dưới ánh nắng như phát sáng. Khuyên tai thoắt ẩn thoắt hiện bên tai càng làm anh như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
"Chẳng phải Sương Trà giả trai rất ổn sao?"
_______
Sương Trà gác chân lên ghế, tay trái được bánh bưng nước rót, tay phải được xoa bóp đều đặn. Cô nhìn đám học sinh đang quỳ rạp dưới chân mình, tâm trạng bất chợt có cảm giác như mình đang là bà hoàng.
Có hơi không quen, Sương Trà hắng giọng: "Có chuyện gì?"
"Cậu có thể giả trai tham gia cuộc thi đá cầu sắp tới không?"
Sương Trà ậm ừ, quả thật nếu cô giả trai thì sẽ được tham gia. Trong trường này, hầu hết thầy cô đều không hề nhớ được hết mặt của học sinh lớp cá biệt. Một phần là vì quậy quá, phần hơn là chúng nó có đi học đầy đủ bao giờ đâu.
Thế nên chỉ cần đăng kí là một học sinh khác, sau đó cô chỉ cần én lút vào tham gia thì có thể thông qua trót lót.
"Sương Trà, xin cậu đấy, lớp chúng ta năm nay không thể đứng chót được."
Sương Trà tặc lưỡi, cuộn tròn bàn tay thành nằm đấm: "Ai nói chúng ta sẽ đứng chót, lần này... tất cả giải nhất đều thuộc về chúng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.