Hôn Trong Sáng

Chương 41: Giả trai




Cạch.
Tiếng thủy tinh va chạm vào vật liệu bằng nhôm vang lên lách cách. Cốc nước vẫn chưa khô ráo, từng giọt nước chảy xuống chạm vào nền đất rồi tan biến.
Đình Khiết lau khô tay, chậm rãi bước lên gác xép. Sương Trà vẫn chưa ngủ, ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ hình ngôi sao đặt ở góc bàn tỏa ra ấm áp khắp căn gác xép nhỏ.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng nhìn cô, không còn dáng vẻ cợt nhả thường ngày, đáy mắt anh hiện lên sự nghiêm túc chăm chú.
"Cậu làm sao vậy?"
Sương Trà vùi mặt vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt trĩu nặng, cô chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì mà bàn tay chạm vào anh càng siết chặt hơn.
Đình Khiết thấy cô không nói gì thì cũng không gặng hỏi, anh chỉ vuốt tóc cô nhè nhẹ, hơi thở hai người trong đêm tĩnh lặng vang lên đều đặn. Đột nhiên ống tay áo anh bị níu lấy, Sương Trà kéo nhẹ ống tay áo anh.
Đình Khiết cười nhẹ: "Tớ ngủ với Trà nhé?"
Đôi mắt trong suốt mơ hồ rung rinh bởi chút ánh sáng lập lòe trong gian phòng nhỏ. Sương Trà nắm chặt tay, trái tim run lên từng phút một. Cô chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô.
Khác xa với hình ảnh náo nhiệt vào buổi chiều, Sương Trà hiện tại khép nép, dễ bị lay động như chú mèo nhỏ. Nụ cười trên môi anh dịu đi, hình ảnh này cũng chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Đình Khiết nằm xuống bên cạnh cô, không làm gì mà chỉ ôm cô vào lòng. Chậm rãi cảm nhận cảm giác ấm áp truyền đến từ tấm chăn mỏng.
Có vẻ hôm nay rất mệt, nên ngay sau khi được vòng tay ấm áp kia ôm chặt, Sương Trà đã chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không hề có ác mộng như bao ngày.
Ngày thứ hai của Hội Khỏe Phù Đổng.
Học sinh lớp cá biệt vừa đến trường thì đã nhận ra ánh mắt lăm le dè chừng của toàn bộ học sinh xung quanh. Hiện tại bọn họ đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Nhưng trái lại với suy nghĩ của lớp cá biệt, dường như sự "thù địch" không còn dày đặc như hôm qua, thậm chí còn có một số học sinh quay qua chào hỏi lớp bọn cô. Điển hình là lớp trưởng D3.
Nhật Anh ngơ ngác nhìn xung quanh: "Lớp chúng ta được yêu thích rồi à?"
Học sinh cá biệt nhìn Nhật Anh giống như nhìn tên ngu. Bọn họ làm lơ cậu, lần lượt đi qua xem như không có chuyện gì xảy ra. Sương Trà đi phía sau, tay vỗ nhẹ lên vai cậu.
Mắt cô không chớp: "Lớp chúng ta lúc nào cũng được yêu thích."
Nhật Anh nhìn theo bóng dáng cô rời đi, trong lòng vui vẻ ngất trời, thậm chí còn tung tăng nhảy chân sáo vào lớp.
Môn thi đầu tiên sáng nay là xúc bột. Luật chơi của xúc bột là từng học sinh trong đội tham gia thi sẽ dùng thìa để truyền gián tiếp lần lượt cho tới đích. Đặc biệt không được dùng tay giữ thìa mà phải dùng miệng.
Chẳng biết suy nghĩ đến điều gì, thầy hiệu trưởng nhìn về phía lớp cá biệt nào đó, khẽ nhắc nhở: "Trò này đòi hỏi tính nghiêm túc, và người tham gia cần có tâm lý cao. Thầy sẽ nhắc lại, các em cần chú ý khi tham gia và không nên để tâm đến xung quanh quá nhiều."
Sương Trà: "..."
Lớp cá biệt: "..."
Sao bọn họ cứ có cảm giác thầy thể dục đang ám chỉ lớp bọn họ.
Sau khi giải thích luật chơi, mỗi lớp có mười lăm phút để chuẩn bị. Lần này Sương Trà cũng là người đi ra đầu tiên, tuy nhiên tất cả học sinh còn lại của lớp cá biệt đều ở trong lớp.
Hai trận đầu là của lớp khác, đến trận thứ 3 thì các học sinh trong đội tuyển lớp cá biệt mới đi ra ngoài. Người xem xung quanh bỗng chốc tăng gấp hai lần ban đầu. Tuy vậy nơi cổ vũ cho lớp cá biệt vẫn trống trơn.
Khác với những đợt bị lớp cá biệt chơi xỏ trước, hiện tại lớp nào cũng đặc biệt chuẩn bị cho lớp mình một dàn loa mới cứng, âm thanh to gấp năm lần cái loa nhỏ bé tí trên tay cô.
Lớp trưởng lớp chọn đi qua cười khinh khỉnh, không chế nhạo thêm điều gì mà đi thẳng. Một phần cậu ta cũng sợ bị Sương Trà chọc tức điên như hôm qua.
Sương Trà đứng trơ trọi cùng cái loa nhỏ con trên tay: "..."
Trường con nhà giàu có khác, tham gia có một cuộc thi mà cũng phải mua thêm dàn loa để cổ vũ.
"Hôm nay chúng tôi sẽ không thua bởi trò đùa quái đản của lớp các cậu nữa đâu!"
"Đúng vậy, đoán xem loa lớp tôi to hơn hay loa của cậu to hơn."
"Hôm nay các cậu thua chắc rồi."
Sương Trà bặm môi, bày ra dáng vẻ chân thật nhất mà gật đầu lia lịa. Các lớp xung quanh thấy hành động của cô thì cười ha hả, tuy nhiên trong lòng lại chẳng có cảm giác vui vẻ gì. Bọn họ cứ có cảm giác cô đang muốn chơi đùa bọn họ.
Trận đấu thứ 3 bắt đầu. Lớp cá biệt vẫn không có ai đứng ra cổ vũ ngoài Sương Trà. Vì chất lượng chiếc loa trong tay cô quá kém, không thể đọ nổi với lớp khác, thế nên Sương Trà buông xuôi, không thèm cổ vũ gì nữa, cô ngồi trên dàn ghế được chuẩn bị sẵn, gặm chiếc bánh mì không vừa mới mua.
Các lớp khác đã lên sẵn dây cót từ trước: "..."
Có học sinh của lớp đối thủ lén lút đi về phía cô, khó khăn hỏi: "Sao cậu không cổ vũ?"
Sương Trà xịch ghế đến nơi không có ánh nắng, cô nằm ườn ra ghế, lười nhác đáp lại: "Lần này tớ ủng hộ các cậu mà, các cậu cứ cổ vũ đi, tớ sẽ không làm phiền."
Học sinh nọ mím chặt môi, lẳng lặng trở về lớp của mình. Người ta có ý tốt, bản thân bọn họ cũng chẳng thể hét lên "Cậu hãy mau cổ vũ như hôm qua đi" được.
Đấu được hơn nửa trận, lớp cá biệt bị đối thủ dẫn trước. Sau khi nghe Sương Trà hôm nay sẽ không cổ vũ, bọn họ cũng không còn chú ý đến cô mà dời sự chú ý đến sân đấu.
Trong lúc chẳng ai chú ý tới, không biết từ khi nào, khu vực cổ vũ của lớp cá biệt bỗng đông đúc hẳn lên.
Cô hiệu trưởng và các giáo viên sau khi họp xong thì liền ra sân đấu để xem tình hình học sinh. Ánh mắt bà đầu tiên rơi xuống khu vực lớp cá biệt, trái tim cô hiệu trưởng tựa rơi xuống "bịch" một cái. Hai huyệt thái dương giật giật, may mắn hôm nay bà không mang theo nước, nếu không đã bị lũ quỷ sứ hại đến nỗi phun hết nước ra ngoài.
Dàn nam sinh của học sinh lớp cá biệt mặc đồng phục cổ vũ của nữ màu hồng. Nữ sinh thì mặc đồ cổ vũ của nam. Quả thật cảnh tượng trước mắt rất choáng ngợp, khiến mắt ai nhìn vào cũng lấp lánh ánh hường phấn.
Hôm nay lớp cá biệt thậm chí còn mang theo cả cờ cổ vũ. Hoành tráng đến nỗi các lớp khác không kịp trở tay. Tiếp theo sau đó là bài ca cổ vũ cho các đối thủ không thể nào nhiệt tình hơn.
"Tuyệt vời, lớp A6 tuyệt vời, đẹp trai quá, đáng yêu quá."
"Lớp D5 giỏi ghê, nhìn lại đây chút nào cậu ơi."
"Bắn tim chíu chíu nè."
"D2 tất thắng, nếu không thắng thì không sao cả, nếu thắng thì sẽ nhận một nụ hôn nha."
Học sinh lớp khác trừng mắt về phía Sương Trà một cái: "Chẳng phải cậu nói cậu không cổ vũ sao?"
Sương Trà chớp chớp mắt, vô tội nói: "Thì tớ không cổ vũ thật mà, chỉ có lớp tớ cổ vũ thôi."
"..." Học sinh nọ tức giận bỏ đi mà không thể làm được gì.
Thầy Hoàng che mặt, rón rén tiến đến khu vực của lớp cá biệt: "Các em làm gì vậy hả?"
"Thầy Hoàng, mau vào đây cổ vũ cùng tụi em."
"Các em... nghịch ngợm vừa thôi."
"Lớp chúng ta hôm qua vừa được giải nhất đó thầy."
Thầy Hoàng: "..." Đành im lặng làm ngơ.
Học sinh đang thi đấu trong sân, nghe thấy tiếng ồn thì vô thức ngước mắt nhìn theo. Kết quả buồn cười đến nỗi phun hết bột mì về mặt người đối diện.
Đương nhiên phần thắng cuối cùng lại thuộc về lớp cá biệt. Trong hai ngày, lớp cá biệt đứng chót bảng bấy giờ đã ẵm trót lọt hai giải nhất trong năm môn.
Sau buổi sáng hôm đó, chỉ số hận thù của các lớp khác đối với lớp cá biệt đã dâng cao. Thế nên trong buổi chiều, tất cả các lớp còn lại đã hợp sức lại để đánh bại đội cổ vũ của lớp cá biệt, vì bị khí thế và lực lượng học sinh áp đảo. Cuộc thi nhảy bao bố lớp cá biệt rơi vào vị trí chót bảng.
"Hừ, còn hai môn nữa, lớp chúng tôi sẽ không chịu thua các cậu đâu."
"Các cậu cứ chờ đến ngày mai đi!"
"Tụi tôi sẽ hợp sức lại để đánh bại các cậu!"
Học sinh lớp cá biệt: "..."
Đột nhiên bọn họ cảm thấy ngày mai có lẽ sẽ là một ngày dài.
Sáng hôm sau.
Gần năm giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên trong căn nhà cũ kỹ. Chàng trai bước xuống giường, xoa nhẹ hai huyệt thái dương rồi tiến ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Đức Huy nhìn chàng trai phía trước, thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh ngay sau đó liền thu lại dạng thất thố của mình. Cậu cười cười:
"Tao nhớ đây là nhà của Sương Trà?"
Đình Khiết nghiêng người, để Đức Huy bước vào trong: "Chỉ hôm nay thôi."
Đức Huy cũng không hỏi gì thêm, từ những việc ở lớp, cậu đã lờ mờ đoán ra được mối quan hệ của Sương Trà và Đình Khiết, tuy nhiên cậu không nói ra mà đôi lúc chỉ âm thầm quan sát. Đến ngày hôm nay thì đã có thể xác nhận.
Sương Trà sau khi vệ sinh cá nhân thì từ bên trong bước ra, vẻ mặt cô thoáng hiện rõ sự mệt mỏi, đôi môi nhợt nhạt cùng đôi mắt lờ đờ. Đêm qua cô lại gặp ác mộng, một ác mộng mà quá khứ, hiện tại hay tương lai cô đều không muốn nhắc lại.
Đức Huy bôi một lớp kem dưỡng ẩm lên mặt cô: "Tối qua hai người có vẻ vận động mạnh nhỉ?"
Sương Trà nhắm hờ mắt, má không đỏ tim không đập nhanh đáp lại: "Chúng tớ không làm gì cả."
Đức Huy nhoẻn miệng cười, không phản bác lại lời cô nói mà tập trung trang điểm giúp cô. Hơn sáu giờ sáng, một nam sinh đẹp trai đã xuất hiện trong căn gác nhỏ.
Sương Trà nhìn mình trong gương, mái tóc giả màu đen hơi rũ xuống, đôi môi hồng nhạt hơi hé mở. Quả thật trông khá cuốn hút. Ngay cả bộ đồng phục trên người cô cũng vô cùng vừa vặn.
Đức Huy nhìn qua cô trong gương, bàn tay vỗ nhẹ lên vai Sương Trà: "Đẹp trai."
"Tớ trang điểm quá tốt nhỉ?"
"Không phải do tớ đẹp sẵn rồi sao?"
"..."
Cạch.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Đình Khiết từ bên ngoài đi vào, trên tay là một phần ăn sáng. Anh dúi vào tay cô, nhắc nhở:
"Mau ăn sáng đi."
Sương Trà ngạc nhiên nhìn anh, cô chỉ vào mặt mình: "Tớ vừa trang điểm xong."
Đình Khiết cau mày: "Ăn xong tớ sẽ tô son lại cho cậu."
Đức Huy nghẹn lời, có thể tôn trọng chút công sức của cậu ta được không. Đức Huy cười mỉm, hiếm khi mới thấy vẻ mặt cậu ta từ trắng chuyển sang đen.
"Đồ ăn sáng của tao đâu."
Đình Khiết nhìn qua Đức Huy một lúc, cuối cùng như bừng tỉnh ra khỏi điều gì, anh mở miệng: "Quên rồi."
"..."
Vất vả một lúc lâu, cuối cùng ba người đã có thể lết được đến trường. Sương Trà ngay khi bước vào lớp đã trở thành điểm chú ý của đám đông.
Nhật Anh chạy ùa về phía cô, nghía từ bên này sang bên khác: "Ù uôi, trông đẹp trai thật đấy."
"Giả trai như này đến tao cũng suýt không nhận ra."
"Thế này là có cửa dành giải nhất rồi."
Tố Nữ đẩy nam sinh kia ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sương Trà, giọng có hơi ngập ngừng: "Có cửa cái gì, chúng ta chắc chắn dành giải nhất."
Sương Trà gật đầu hài lòng, tay vô nhẹ lên vai Tố Nữ: "Chính xác."
Tố Nữ cúi gằm mặt, đột nhiên cô ta có cảm giác bản thân không thể đối diện được với Sương Trà. Chợt phát hiện ra đôi dép lê trên chân cô, Tố Nữ vội nói:
"Sắp đến giờ đấu rồi, để tớ đi lấy giày bata cho cậu."
Không để Sương Trà từ chối, Tố Nữ đã chạy vội đi ra khu vực để giày. Cô nhìn theo Tố Nữ, đột nhiên có hơi buồn cười, kiểu gì lát nữa cô cũng phải đi ra ngoài để lấy giày, không cần phải để Tố Nữ chạy đi lấy.
Tuy vậy ngay khi Tố Nữ quay trở về, cô cũng không nhắc gì đến suy nghĩ của bản thân. Sương Trà nhoẻn miệng cười:
"Cảm ơn cậu."
Nhật Anh nhìn theo Tố Nữ, bĩu bĩu môi: "Không ai nói còn tưởng cậu ta thích thầm Sương Trà cơ đấy."
Đám nam sinh xung quanh liếc nhìn Nhật Anh một cái. Cũng không thể loại bỏ trường hợp này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.