Hôn Trong Sáng

Chương 5: Đừng để lớp bị trừ điểm




Sương Trà dời ánh mắt về phía sau, liền phát hiện Duyên đang đứng sau cánh cửa. Ánh mắt không dấu nổi sự kiêu ngạo. Cô cụp mắt, cố nén cơn đau mà bình tĩnh đáp lại:
"Chị Duyên nói với chú?"
Cha dượng vừa nhìn thấy ánh nhìn lạnh nhạt của cô, trong thâm tâm không khỏi rét run, không biết từ khi nào, con bé này đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta. Thẹn quá mà hóa giận, ông ngay lập tức lấy roi dáng vun vút lên tay cô. Cánh tay gầy gò hằn lên nhiều vết đỏ bọc máu.
"Dám dùng ánh mắt ấy nhìn tao?"
Lần này cô không chịu nổi mà khụy xuống. Cơn đau nhói càng ngày tăng lên, cô cắn răng, bình tĩnh lặp lại thêm một lần nữa.
"Hai người có bằng chứng không?"
Duyên bày ra dáng vẻ biết rõ mọi thứ, cô ta tiến về phía Sương Trà, thản nhiên đáp: "Lúc sáng anh Khiết nói em đi mua sách cùng anh ấy, không phải sao?"
"Tôi chỉ đi cùng, không hề mua sách."
Duyên bĩu môi: "Ai tin em được."
Cha Dượng ngồi xuống ghế, chỉ thẳng vào mặt cô, ánh nhìn đầy hung dữ: "Tao nói thêm một lần nữa, tiền mày giấu ở đâu."
Sương Trà không để ý đến lời ông ta, cô gắng gượng đứng dậy, cả thân thể tựa bị bọc trong nỗi đau đớn, cánh tay toàn bộ đều bao phủ chi chít những vết thương. Cô dơ tay lên, ngón tay không kìm được sự run rẩy.
"Đưa điện thoại của chị cho tôi, tôi có bằng chứng rằng tôi không hề mua sách."
Duyên lùi về phía sau một bước, tay vô thức sờ đến túi áo, cô ta cảnh giác nhìn Sương Trà: "Có chuyện gì? Chẳng lẽ em định gọi cho anh Khiết?"
Sương Trà cười khẽ: "Sao, chị sợ điều gì à?"
"Em...". Chí𝓃h chủ, rủ bạ𝓃 đọc ch𝙪𝓃g ~ tr𝙪𝙢t r𝙪𝘺𝒆𝓃.V𝓃 ~
Duyên nuốt miếng, trong lòng chẳng hiểu vì sao lại dâng lên nỗi bất an. Tuy nhiên anh Khiết là ai, sao có thể nói gọi là gọi, vì thế nhanh chóng thu hồi dáng vẻ hoảng sợ của mình, Duyên nâng mắt, cố tính lớn giọng để ba mình nghe thấy.
"Nếu em không chứng minh được thì sao?"
Cha dượng ném manh roi xuống đất, lên tiếng cảnh cáo: "Hôm nay mày không giải thích được việc này thì đừng đi học nữa."
Cổ họng cô như nghẹn lại, trái tim lạnh lẽo tựa đã rơi xuống vực sâu. Cô vuốt mặt, cầm lấy điện thoại trên tay Duyên, chậm rãi lướt đến số điện thoại mới lưu gần nhất. Sương Trà nhấp vào cuộc gọi, cả thân thể suýt chút nữa đứng không vững.
Từng tiếng hồi chuông vang lên tựa như hàng trăm thế kỉ, lần gọi đầu tiên, không một ai bắt máy, cô tiếp tục gọi thêm một lần nữa, đôi mắt đã dâng lên một tầng sương nhạt, máu từ cổ bắt đầu rỉ ra.
Duyên không ngờ rằng đến số điện thoại của mình khi gọi anh Khiết cũng không bắt máy, có hơi mất mát, tuy vậy sau đó ngay lập tức liền thay bằng cảm giác hả dạ khi người khác gặp nạn.
"Em đừng nói dối nữa, mau nói thật với ba đi."
Sương Trà im lặng không đáp, cô bình tĩnh gọi thêm một lần nữa. May mắn rằng sau hồi chuông thứ ba vang lên, máy điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy, bên kia khá ồn, tiếng nhạc hòa lẫn với tiếng cười nói thông qua loa ngoài khiến không gian đang yên tĩnh bốc chốc trở nên ồn ào.
"Alo? Ai vậy?"
Duyên siết chặt tay, vậy là anh Khiết không lưu số cô vào điện thoại. Duyên căng mắt, cắn môi nhìn cô.
Sương Trà vừa nghe liền nhận ra đây là giọng của Nhật Anh, trong lòng khẽ thở phào một hơi, cô lên tiếng:
"Là tớ, Sương Trà."
"Sương...?"
Như nhận ra điều gì, Nhật Anh trố mắt nhìn mắt điện thoại, vội vàng nhắc nhở mọi người nhỏ tiếng, cậu vội vàng đáp lại:
"Cậu có chuyện gì vậy?"
"Hiện tại cậu có ở bên Đình Khiết không?"
Nhật Anh nhìn thoáng qua thằng bạn mặt mũi không cảm xúc ở bên cạnh, vội vàng nói ừ lia lịa.
"Cậu chuyện máy đến cậu ấy giúp tớ được không?"
Vừa dứt lời, Nhật Anh liền vội vàng tiến đến chỗ Đình Khiết, chỉ vào máy điện thoại, nói nhỏ: "Là Sương Trà gọi tới."
Anh nhướn mày, khó hiểu nhìn Nhật Anh? Sương Trà? Cô ta không chú ý đến anh thì thôi, hôm nay còn chủ động gọi điện? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra. Dập tắt điếu thuốc trong tay, Đình Khiết áp điện thoại bên tai, giọng khàn khàn:
"Sao thế?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới có người đáp lại: "Hôm qua cậu cùng tớ đi nhà sách, tớ không mua một quyển sách nào, đúng không?"
Âm thanh của cô rất nhỏ, tựa như đang kìm nén điều gì sắp chực trào ra. Chẳng hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy không thoải mái.
Đình Khiết: "..."
Anh rũ mắt, đáp nhẹ một tiếng: "Ừ."
"Cảm ơn."
Tiếng Sương Trà tắt dần sau tiếng chuông cúp máy, Đình Khiết nhìn màn hình điện thoại, bàn tay trong vô thức siết chặt lấy nó. Anh vò xù tóc, đột nhiên có cảm giác muốn gặp cô ngay lập tức. Cố gắng đè nén lại cảm xúc khó hiểu trong lòng, anh với tay tìm bật lửa. Đình Khiết có cảm giác chính mình đã bị nghiện thuốc lá.
Sương Trà trả lại máy cho Duyên, ngước mắt nhìn hai người trước mặt: "Vậy là đủ rồi chứ?"
Nói rồi cô liền rời đi, mặc kệ ánh nhìn của hai người kia vẫn dừng lại trên chính mình. Vừa bước vào phòng, Sương Trà đã không chịu nổi mà khụy xuống, cô ôm lấy vết thương trên cổ, trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh, máu ở một số chỗ đã khô, nhưng cơn đau dài vô hạn vẫn âm ỉ không ngừng. Cô cắn chặt răng, mệt mỏi với tay tới hộp thuốc giấu dưới gầm giường, cẩn thận xử lí qua vết thương.
Ngày mai có lẽ cô không thể đi học, vết thương trên cổ cần một khoảng thời gian để lành lại. Vả lại nếu ngày mai gặp lại Đình Khiết, cô cũng không biết giải thích với anh về chuyện ngày hôm nay như thế nào. Vừa nghĩ, cô vừa nén một tiếng thở dài trong lòng.
Ngày hôm nay mẹ cô lại không trở về nhà, Sương Trà ôm chân, gục đầu xuống đầu gối. Cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy rất mệt. Không biết cô ngồi đó bao lâu, chỉ biết lúc cô kịp tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng, mặt đất lạnh lẽo không có chút hơi ấm của con người.
Ngày hôm sau.
Đình Khiết tới lớp, không thấy người bên cạnh ở đâu thì khẽ nhíu mày. Hôm qua còn nói chuyện, hôm nay lại không đi học, cố ý muốn trốn tránh anh sao?
Đình Khiết đạp nhẹ lên ghế bàn trên, Nhật Anh đang chơi game theo phản xạ liền quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Nhỏ kia đâu rồi?"
Nhật Anh nhìn tỉ số chết và giết của mình trên máy, suýt nữa bực mình nhém đi ngay tại cho. Anh ta solo với Huy từ sáng sớm, đã bị cậu ta giết tận 12 mạng.
"Sương Trà? Hôm nay cậu ấy nghỉ học."
"Sao lại vậy?"
Đức Huy nhìn ra phía sau, tò mò hỏi lại: "Sao tự dưng lại hỏi Sương Trà, mày muốn gặp cậu ấy sao?"
Đình Khiết hơi giật mình, tuy nhiên vài giây sau liền quay lại bộ dáng cũ như thường lệ, cậu cười cười: "Không, chỉ là muốn trêu đùa cô ta một chút."
Nhật Anh nhìn Đức Huy, khẽ nhún vai một cái, tính tình của Đình Khiết thất thường, bọn họ mặc dù chơi với anh đã lâu nhưng cũng chẳng thể hiểu hết.
"Mà Hoàng vẫn đang ở phòng huấn luyện đó, nó không muốn đi học."
Nhắc đến Hoàng, anh lại nhớ đến vụ việc lần trước, lòng chẳng hiểu sao lại nổi nóng, anh vò xù mái tóc xám khói, bực mình gục đầu xuống bàn, trước khi nhắm mắt còn không quên mắng mỏ vài câu.
"Kệ nó, thích làm gì thì làm."
Yên tĩnh không lâu, Nhật Anh lại quay xuống, cậu gõ gõ vào tay Đình Khiết, khẽ nhắc nhở:
"Mặc dù tao biết chuyện này không liên quan đến tao, nhưng dù gì Sương Trà cũng đã giúp mày làm bài tập, hôm nay cậu ấy còn không đi học, chẳng phải mày nên giúp cô ấy ghi chép bài sao?"
Đình Khiết ngẩng đầu, vì bị đánh thức mà bực mình đá mạnh vào ghế. Nhật Anh im bặt, cậu quay đầu lên, không nói với anh nữa mà quay qua nói với Huy.
"Thật ra Sương Trà rất tội nghiệp, vừa phải làm bài tập của mình, vừa phải làm thêm phần của người khác."
Đức Huy không quan tâm lắm, chỉ chẹp miệng: "Hôm sau cậu ấy đi học lại, chắc chắn phải tự học lại tất cả, còn không có tài liệu..."
"Cô ấy còn gầy gò ốm yếu."
Đình Khiết: "..."
Ngày hôm đó, thầy giáo chủ nhiệm thấy trùm trường ngàn năm không có một cuốn sách giáo khoa, nay lại chú ý lên bảng chép bài, cứ ngỡ mình nhìn lầm, ai ngờ đến tiết ba, tiết bốn, những thầy cô giáo bộ môn cũng phải chụp ảnh mà gửi lại cho ông.
[Học sinh của thầy thay đổi nhiều thật đấy.]
[Tốt lắm, cứ vậy mà phát huy.]
Thầy hiệu trưởng biết tin, cũng mời thầy Hoàng lên và xả một trận khen ngợi. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, lòng thầy Hoàng sướng rơn. Vì tâm trạng tốt, nên lúc dạy cũng nhiệt tình hơn hẳn thường ngày.
Cuối giờ, thầy chủ nhiệm nhắc nhở Đình Khiết ra ngoài lớp ông gặp.
Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ mất kiên nhẫn của chàng trai, ông cũng không thèm chấp nhặt mà cười xuề xòa, tay vỗ vỗ nhẹ lên vai cậu:
"Em chăm chỉ học tập như vậy, thầy rất vui."
Đình Khiết đút hai tay vào túi áo, mở miệng: "Không phải vì thầy đâu ạ."
Dứt lời, cậu liền cúi đầu tạm biệt với thầy một cái rồi trở về lớp. Nụ cười trên môi thầy chủ nhiệm đông cứng, nhưng ít giây sau liền vui tươi trở lại. Dù sao học sinh lớp ông chăm chỉ học tập như vậy, cũng là một điều tốt.
Việc anh ghi bài học tập chăm chỉ, có nhiều người trong lớp chụp lén, đăng lên confessions của trường, đương nhiên vài phút sau trang đầu đã đứng tên Trần Đình Khiết.
Gia Hoàng đang ăn bánh kem, nhìn thấy thì liền cap màn hình gửi vào nhóm.
[?]
[Điên rồi?]
Mà lúc ấy, người bị cậu mắng vẫn đang cặm cụi chép bài không sót một từ nào trên bảng.
Ba ngày sau.
Sương Trà nhìn vết thương trên cổ, vết bầm vẫn chưa tan, máu tụ xung quanh trông rất đáng sợ. cô cau mày, cố gắng để mình không đụng đến vết thương.
Lúc cô đến lớp, học sinh xung quanh đã đến gần hết, Sương Trà hơi bất ngờ nhìn xung quanh, không nghĩ rằng dạo này mọi người đến lớp đông đủ như vậy. Ánh mắt chạm phải chàng trai ngồi cuối lớp, cô rũ mắt, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Ngồi xuống ghế, cô yên tĩnh lấy sách vở ra, tránh ồn ào đến người bên cạnh. Có vẻ thấy được động tĩnh của Sương Trà, anh ngồi thẳng người dậy, cau mày:
"Cô làm phiền đến tôi rồi."
Sương Trà ồ lên một tiêng, hơi nghiêng đầu: "Tớ xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý."
Đình Khiết: "..."
Đột nhiên cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng.
Anh hắng giọng, quay đi nơi khác. Bàn tay mò mẫm trong hộc bàn, vốn định lấy quyển vở dưới bàn ra, nào ngờ tiếng thầy dạy quốc phòng vang lên khiến anh chỉ còn cách đem bỏ vào hộc bàn lại.
"Các em thay đồng phục quốc phòng, chúng ta ra sân nhé."
Nhìn qua quyển vở dưới bàn, Đình Khiết hậm hực đứng dậy, đành để tiết hai mang đến cho cô. Dù sao chép thì cũng đã chép, anh chẳng thể để quyển vở đó vô ích được.
Vốn định rời đi, Đình Khiết lại để mắt tới cô gái vẫn đang ngồi im trên ghế, khuôn mặt anh tối sầm. Thầy giáo quốc phòng được mệnh danh là thầy giáo nghiêm khắc nhất của trường, nếu cô đến muộn, chắc chắn sẽ bị phạt một trận ra trò.
Đình Khiết muốn mặc kệ cô, nhưng lí trí lại khiến anh bắt buộc phải dừng lại, anh đạp nhẹ vào ghế cô một cái, tức giận nói lớn:
"Không đi sao, cậu thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng để lớp tôi bị trừ điểm."
Sương Trà: "..."
Học sinh trong lớp: "..."
Không phải người luôn khiến lớp trong tình trạng đứng bét trường là do cậu ta à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.