Một ngày dài bình yên lại kết thúc, khi mặt trời vừa khuất bóng chẳng bao lâu thì Tôn Tử Đằng cũng đã quay trở về nhà sau ngày đầu tiên anh tất bật với công việc tại công ty mới thành lập.
Vào mùa đông, trời đã lất phất tuyết rơi, nhiệt độ theo đó cũng xuống rất thấp khiến vạn vật đến cả con người luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Chiếc Maybach vừa dừng lại, Quản gia Ôn từ trong nhà đã lật đật chạy ra thông báo:
"Thiếu gia mới về, Thiếu nhu nhân nhờ tôi báo lại là cô ấy cùng Lão phu nhân về Tôn gia một chuyến. Do Thiếu phu nhân gọi điện cho Thiếu gia không được nên nhờ tôi chuyển lời lại dùm."
"Tôi biết rồi."
Tôn Tử Đằng lạnh lùng đáp trả xong thì liền nhanh chân lướt qua Quản gia Ôn, thấy vậy ông lại vội lên tiếng:
"À mà Thiếu gia, còn chuyện này nữa."
"Còn chuyện gì nữa? Không thể để vào trong rồi nói à?"
Người đàn ông quay lại nhìn Ôn Thiệu, mày kiếm hơi cau có.
"Dạ nếu đợi Thiếu gia vào trong rồi thì chắc là không cần phải thông báo nữa."
"Tóm lại là có chuyện gì?"
Tôn Tử Đằng đã thật sự trở nên thiếu kiên nhẫn. Con người anh ghét nhất là vòng vo tam Quốc nên nét mặt lúc này đã lộ rõ sự bực dọc.
"Là tiểu thư Lại Minh San đã quay về. Hiện tại đang ngồi chờ Thiếu gia bên trong."
Quản gia Ôn cúi đầu, trầm giọng thông báo khiến người đàn ông sau khi nghe xong liền không khỏi bất ngờ.
Nét mặt từ lạnh lùng chợt trở nên phấn khởi đan xen vui mừng chỉ trong phút chốc. Thậm chí còn chẳng thể giấu đi nụ cười trên môi khi nghe xong thông tin người con gái anh yêu thương, luôn nhớ nhung chờ đợi nay đã quay về.
Như có một động lực to lớn nào đó thúc đẩy anh lao ngay vào trong nhà.
"Tiểu San..."
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái ấy, Tôn Tử Đằng đã lập tức lao ngay tới ôm chầm lấy cô ta. Đến âm giọng gọi tên cô gái cũng đong đầy cảm xúc yêu thương, nhung nhớ.
Khi nghe giọng nói quen thuộc ấy, Lại Minh San liền ngẩng mặt lên thì đã nhận ngay được cái ôm thật ấm áp của người đàn ông mang tới. Cô vui mừng vòng tay ôm anh thật chặt, nụ cười hiện hữu trên môi cùng dòng nước mắt nóng ấm vô thức lăn dài trên đôi gò má nhỏ.
"Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em! Em đi đâu mà biệt tâm biệt tích, không cho anh cơ hội gặp em để giải thích vậy hả? Em có biết trong khoảng thời gian vừa qua anh đã sống khổ sở như thế nào không?"
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ vào lòng, tuyến giọng trầm khàn hòa lẫn một chút đau khổ vang vọng bên tai Lại Minh San.
Với bất nhiêu cảm xúc ấy của anh thì cũng đủ để biết được rằng cô gái này vẫn còn quan trọng với anh đến nhường nào.
"Em...em xin lỗi! Lẽ ra em không nên nóng nảy như thế. Nhưng mà bây giờ em có quay lại thì cũng đã muộn rồi đúng không anh?"
Tôn Tử Đằng tạm thời rời khỏi cái ôm với Lại Minh San sau khi nghe cô hỏi xong câu hỏi đó. Anh nhìn người con gái với khuôn mặt lấm lem nước mắt đối diện mà tâm can chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, điều đó lại in rõ ràng qua nét mặt tuấn mỹ của anh.
Đưa bàn tay áp vào đôi gò má của cô gái, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, ánh mắt vốn dĩ luôn lạnh lùng, tàn khốc giờ đây lại ôn nhu, trìu mến lạ thường.
"Chỉ cần là em thì không bao giờ là muộn cả. Anh luôn cần em!"
"Nhưng mà... Anh và tiểu Nhược bây giờ đã là vợ chồng, em không thể chen ngang cuộc sống của hai người được. Thật ra em quay lại đây là để nói lời tạm biệt với anh lần cuối."
Lại Minh San cúi gầm mặt xuống nhìn những ngón tay đang vô thức báu víu vào nhau, ngôn từ cất ra đầy ngậm ngùi khiến đối phương không ngừng thương cảm.
"Tại sao là tạm biệt lần cuối? Em lại muốn rời xa anh một lần nữa hay sao?"
Cô gái lại khóc, khẽ lắc đầu rồi mới nói:
"Em không muốn xa anh vì em biết bản thân em đã sai rồi, lẽ ra em nên tin tưởng anh nhưng lại vì tức giận nhất thời mà đánh mất lí trí. Giờ anh đã có vợ, em đã không còn gì để níu kéo nữa rồi. Em sẽ đi, đi đến một nơi xa lạ không ai quen biết để làm lại từ đầu và học cách quên đi anh, như cái cách em đã cố gắng suốt mấy tháng qua mà vẫn chưa thực hiện được. Nhưng lần này ra đi, em tin chắc rằng sẽ làm được. Thấy anh hạnh phúc là em cũng yên lòng hơn rồi."
"Ai cho phép em rời đi. Ai cho phép em xa anh? Có bao giờ em hỏi qua ý kiến của anh chưa, hay lúc nào cũng tự ý quyết định? Lần này anh không cho em cái quyền tự ý lộng hành nữa. Anh cấm em rời xa anh."
Người đàn ông nghiêm nghị, lời nói chắc chắn khẳng định rằng bằng mọi giá cũng sẽ không bao giờ cho người phụ nữ này rời xa mình thêm một lần nào nữa.
Nhưng anh lại quên rằng, anh bây giờ đã là chồng của người ta. Vợ anh là Bạch Nhược Y, người con gái đó cũng rất yêu anh, quý anh như mạng sống của chính mình.
Cũng cách đây vài ngày, chính anh là người đã nói sẽ cho Nhược Y một cơ hội, sẽ mở lòng đón nhận và tin tưởng cô. Nhưng sao lúc này, khi gặp được người cũ anh lại đảo trắng thành đen? Anh nói anh cần người cũ, vậy vợ anh thì sao? Anh không cho phép người phụ nữ này rời xa anh, vậy người ra đi chẳng lẽ lại là vợ của anh hay sao?
Lại Minh San lại lắc đầu, nước mắt chưa lúc nào ngừng rơi. Cô gỡ bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, cũng chủ động cách xa người đàn ông bên cạnh rồi mới nghẹn ngào lên tiếng:
"Chính em đã nói chia tay. Người kết thúc mối quan hệ của chúng ta cũng là em. Bây giờ anh đã là người có gia đình, em không có tư cách đến đây làm phiền cuộc sống của anh. Em cần anh, nhưng vợ anh cũng cần anh. Hãy quên em đi nha!"
Nói rồi Lại Minh San liền đứng dậy định bỏ đi nhưng Tôn Tử Đằng lại vội vàng đứng lên ôm lấy cô từ phía sau, nắm níu không để cô rời đi.
"Tiểu San, anh yêu em, anh không quên được và cũng không bao giờ muốn quên. Đừng xa anh!"
"Tử Đằng... Vậy còn em thì sao?"