So
về độ lề mề của nhà họ Diệp, nhà họ Cố có thể nói là nhanh như gió. Tất
cả mọi thủ tục chỉ làm trong vòng chưa đầy một tháng. Bà Cố ngày nào
cũng lẩm bẩm, dặn dò cô nào là trước đây thế nào, nào là sau này ra sao. Cô không nói cho bố mẹ biết việc mình có thai, vì nếu có đứa trẻ này,
thì dù nói thế nào họ cũng không để cho cô đi, mà giờ đây, cô lại đang
rất muốn đến luôn một nơi khác, để hít thở bầu không khí không bị ngột
ngạt vì Diệp Túc Bắc.
Vốn không muốn có chút dây dưa gì với nhà họ Diệp, đã nhiều lần nhà họ Diệp gọi điện đến, nhưng ông Cố chẳng bao
giờ trêu đùa, mà chỉ tỏ ra vô cảm. Quan hệ giữa hai nhà họ Cố với nhà họ Diệp rất chồng chéo, sau khi quan hệ thông gia bị phá bỏ, thái độ hai
nhà bắt đầu có những thay đổi. Vì thế, để tránh hiềm nghi, Cố Diễn Sinh
chuẩn bị cắt đứt mọi giao lưu qua lại với nhà họ Diệp. Nhưng khi Lục
Giang Thần hẹn cô, cô lại không nghĩ ra lý do nào để từ chối.
Chỉ sau mấy tuần không gặp, Lục Giang Thần vốn đã gày gò trông lại càng
trở nên tiều tụy, nhưng khi nói chuyện với Cố Diễn Sinh thì thái độ vẫn
rất tốt, vẫn còn đủ hơi để nói chuyện.
Hai người khoác tay
nhau đi chợ, vẫn giống như chị em dâu, chỉ vì bao nhiêu thứ xảy ra gần
đây, tâm trạng hai người cũng có chút chán nản. Đứng trước bao mặt hàng
được bày ra trước mắt, Cố Diễn Sinh lộ rõ vẻ phấn khích.
Ánh
mắt của Lục Giang Thần chủ yếu vẫn hướng vào khu vực quần áo trẻ em,
ngày trước, Cố Diễn Sinh càng nhìn những thứ này càng thấy sởn gai ốc,
nhưng giờ đây, vì sự thay đổi của bản thân, cô cũng bắt đầu thích ngắm
nghía chúng.
“Sao tự nhiên lại ngắm đồ trẻ con?” Lục Giang Thần thấy chút ngạc nhiên, “Chắc cuối cùng cũng bị tớ tiêm nhiễm rồi chứ gì?”
Cố Diễn Sinh cười, “Phải.”
Trông Cố Diễn Sinh rất thảnh thơi, khiến Lục Giang Thần thấy cao hứng
theo, nhưng nghĩ tới cảnh khiến người ta ngột ngạt như hiện nay, cô nặng nề buông một tiếng thở dài, khẽ nói, “Diệp Túc Đông tỉnh lại rồi, đã có thể nói ú ớ.”
“Thế chẳng phải tốt quá rồi sao? Cuối cùng cậu
cũng không còn phải chịu đựng thêm nữa.” Cố Diễn Sinh chau mày, không
hiểu tiếng thở dài của Lục Giang Thần.
“Đáng tiếc là câu nói đầu tiên của anh ấy dành cho mình là, “Giang Thần, anh có lỗi với em.”
“Nghĩa là sao?”
Lục Giang Thần yêu cầu nhân viên bán hàng lập hóa đơn những mặt hàng cô đã chọn. Cô cầm hóa đơn đi ra quầy thu ngân. Cố Diễn Sinh đi ngay sát
bên cạnh cô, trong lòng thấp thỏm lo âu. Vì cuộc sống trong mấy năm gần
đây của Giang Thần đã quá khổ, cô không muốn cuộc đời cô ấy lại có thêm
bất cứ điều gì phải lo lắng, muộn phiền.
Lục Giang Thần liếc tờ hóa đơn trong tay, cười nhạt nói, “Thực ra hôm nay tớ tìm cậu là muốn
nói cho cậu biết, con của Tô Nham không phải là của Túc Bắc, mà là của
Túc Đông. Lúc nói được, anh ấy đã nói có lỗi với tớ, còn nói mọi người
đã vì anh ấy mà chịu thiệt thòi.” Lục Giang Thần nở nụ cười chua chát,
nụ cười đó khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy quặn lòng.
Cố Diễn Sinh
nghĩ rằng sau khi nghe được tin này, cô sẽ giật mình biến sắc, nhưng
đúng lúc đó, cô lại không hề kinh ngạc, cũng không cảm thấy được giải
thoát, ngược lại, chỉ cảm thấy buồn hơn, cô cũng không biết phải nói gì
để an ủi Giang Thần. Lúc đầu, khi cô còn tưởng đó là con của Diệp Túc
Bắc, trong lòng như có con dao đè nặng, những chuyện không thể chứng
thực được đều khiến người ta đau đớn đến vậy, hơn nữa lại là tự miệng
Giang Thần nói là nghe chồng nói vậy? Cô không dám tưởng tượng lúc đó
Giang Thần sẽ kinh động đến nhường nào, lại càng không thể tưởng tưởng
nổi cô sẽ phải từ từ nuốt cái tin đó như thế nào.
Người đàn bà đa đoan này khiến người ta thật đau lòng.
“Ấy, ấy”, Lục Giang Thần dùng tờ hóa đơn đang cầm trong tay đập đập vào tay cô, “Đừng nhìn tớ với ánh mắt thương hại như thế, mình không yếu
đuối như cậu tưởng đâu. Hôn nhân đổ vỡ đâu có nghĩa là phải đau khổ
triền miên!”
Cố Diễn Sinh thừa biết cô ấy chỉ mạnh mồm, cô vỗ vai mình và nói, “Cho cậu dựa tạm vào đấy.”
Lục Giang Thần lườm vẻ coi thường cô, “Tớ không muốn khóc có được
không. Lúc anh ta nói với tớ, tớ nghĩ sao loại người này lại tỉnh lại
chứ? Sao lại nói được chứ? Suốt ba năm qua mình hầu hầu hạ hạ anh ta,
bẩn đến mấy cũng không thấy bẩn, nhưng sau khi nghe anh ta nói những lời đó, tự nhiên lại thấy, sao một con người lại có thể bẩn thỉu đến mức độ đó chứ?” Lục Giang Thần nói thao thao bất tuyệt, giọng nói lạnh lùng,
như thể đang kể chuyện của một người khác. Cố Diễn Sinh chỉ biết lắng
nghe, chẳng nói một lời nào.
“Nhà họ Diệp cũng thật quá quắt,
từ già đến trẻ, không một ai không biết, nhưng không một ai nói cho mình biết, trong đầu mình lúc nào cũng chỉ đợi đến lúc Túc Đông tỉnh lại thì coi như mình sẽ hết khổ, mình sẽ được sai bảo lại gấp trăm lần. Cuối
cùng chỉ là một con số không. Thà không tỉnh lại còn hơn.”
Cố
Diễn Sinh liếc nhìn Giang Thần, cô ấy có vẻ rất kinh ngạc, như thể một
học trò học hành rất chăm chỉ nhưng lại thi không đạt, vừa bất lực lại
vừa băn khoăn. Tự nhiên cô thấy bạn của mình Lục Giang Thần đã thực sự
trưởng thành, ngày trước lúc Thẩm Ý ra đi, cô ấy còn khóc được, nhưng
giờ đây, đến khóc cũng không làm nổi. Cố Diễn Sinh cũng không biết sự
trưởng thành đó là tốt hay xấu.
“Tớ vẫn ngốc nghếch cho rằng đó là con của Túc Bắc, còn vỗ về an ủi anh ta.” Cô cười khẩy, đôi mắt đẹp
nhìn chằm chằm và rừng rực lên, “Cậu nói xem, có phải là hài kịch
không?”
Cố Diễn Sinh thở dài, “Vậy bây giờ cậu định thế nào, có ly hôn không?”
“Ly hôn?” Lục Giang Thần thốt lên một cách trống rỗng, nhìn Cố Diễn
Sinh đầy ngưỡng mộ, “Cha cậu là Cố Trấn Hành thì cậu mới ly hôn được,
còn cha mình là Lục Quang Minh, sao có thể ly hôn tùy tiện?”
Cố Diễn Sinh yên lặng. Thực ra, những người bề dưới trong nhà họ Lục kém
họ rất nhiều, nhất là ông Lục chẳng khác nào con chim sợ cành cong, đâu
dám mắc lỗi với nhà họ Diệp? Mọi quan hệ của nhà họ Lục đều phụ thuộc
vào nhà họ Diệp, một sự biến động sẽ kéo theo rất nhiều thứ khác.
Cố Diễn Sinh cười một cách bất lực, liều mình hỏi Lục Giang Thần, “Hay
là cậu học mấy bà già thời cổ đại, chỉ cần vợ bé dâng cho cốc trà thì
cậu sẽ bỏ qua cho người ta.”
Lục Giang Thần đay nghiến, “Cậu
tiếp tục sát thêm muối vào vết thương của tớ xem nào.” Rồi cô nói giọng
đầy thù hận, “Dâng trà? Tớ còn chưa thèm cầm cốc trà đổ thẳng vào đầu cô ta thì cũng coi như Lục Giang Thần này còn có văn hóa lắm rồi!”
Cố Diễn Sinh cười phá lên, bùi ngùi một lúc rồi nói, “Đây mới là Giang
Thần mà mình quen, đàn ông là cái thá gì chứ? Chúng ta phải đối tốt với
chính bản thân mình đã.”
“Cậu à, cậu giỏi giáo huấn mình lắm.”
Lục Giang Thần lại thở dài, “Đừng căng thẳng với Túc Bắc nữa, chẳng liên quan đến anh ta đâu, anh ta cũng không phải là kẻ gieo mầm hận! Nhưng
cũng không thể không nói rằng gã này cũng đáng hận, không nói cho mình
sớm, để mình chẳng khác nào kẻ ngốc, là người cuối cùng biết chuyện.”
“Thôi tôi xin chị đấy, giờ chồng chị có con riêng ở bên ngoài, chị có
thể đừng kể theo cái kiểu như là chuyện của người khác như vậy có được
không?”
“Thế thì mình phải làm thế nào? Phải kêu trời kêu đất
hay phải học Đỗ Thập Nương ôm rương châu báu trẫm xuống sông để tố cáo
anh ta vì tội phản bội mình?”
Cố Diễn Sinh nghẹn họng, gật đầu, “Cậu nói cũng có lý.” Trong nhà họ Diệp, đàn bà là phái yếu. Nhìn bề
ngoài thì có vẻ là một gia đình danh giá, nhưng thực ra bên trong đã nát bét, ai cũng có tư tưởng xấu xa, ai cũng làm những điều ích kỷ và xấu
xa vì tư tưởng xấu xa đó của mình. Về điểm này, Cố Diễn Sinh và Lục
Giang Thần đều quá hiểu. Tự oán trách hay làm càn đều không thoát được
nhà họ Diệp, thứ họ có thể làm chỉ là, “Giả vờ.”
Đã đến quầy
thu ngân, Lục Giang Thần đưa cả hóa đơn và thẻ cho cô nhân viên thu ngân mặc đồng phục có vẻ mặt lạnh tanh. Chưa đầy một phút, cô nhân viên đã
thanh toán xong. Lục giang Thần cầm tờ hóa đơn rồi kéo Cố Diễn Sinh quay về, cô nói, “Cậu và Túc Bắc đừng cãi nhau nữa, nhà mình tan nát thì
mình công nhận, cậu đừng đi theo mình.”
Lời nói đó khiến Cố
Diễn Sinh thấy vui hơn, cô khẽ cười, “Mình và Túc Bắc trước sau rồi cũng sẽ ly hôn, mình tỉnh táo sớm, cậu phải thấy mừng cho mình chứ.”
“Mừng con khỉ ấy, với tình cảm cậu dành cho Túc Bắc, liệu cậu có cam tâm tình nguyện ly hôn với anh ta không?”
Bị hỏi vậy, Cố Diễn Sinh chẳng nói gì, chỉ hỏi ngược lại, “Cậu thì được chắc?”
“Mình thì không.” Lục Giang Thần trả lời một cách dứt khoát, “Mình đến
ly hôn còn chẳng xong, đâu có được như cậu.” Lục Giang Thần nói với
giọng vừa bất lực vừa không cam tâm. Lục Giang Thần là người luôn rõ
ràng trong chuyện tình cảm, cô nói có vẻ đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng thực ra Cố Diễn Sinh biết trong lòng cô ấy đang vô cùng đau khổ. Chia tay
Thẩm Ý đã khiến cô ấy bị tổn thương lớn về mặt tình cảm, chuyện của Diệp Túc Đông có khác nào một thảm họa.
Cố Diễn Sinh không muốn
tiếp tục kéo dài không khí nặng nề đó, liền chuyển đề tài, “Cậu bắt đầu
trở thành thuyết khách từ khi nào vậy? Chắc không phải do nhà Diệp cử
cậu đến đấy chứ?”
“Thực ra tớ cũng chẳng muốn cậu và Túc Bắc
hòa hợp với nhau, tớ chẳng muốn bất cứ kẻ nào nhà họ Diệp có cái kết tốt đẹp, tớ tìm cậu là để kể khổ, tiện thể buôn chuyện luôn.” Người phụ nữ
này, đúng là bất cứ chuyện gì đau khổ cũng có thể nói ra một cách đơn
giản, nhẹ như không.
“Thế thì hay quá.” Cố Diễn Sinh nhíu lông mày, “Tớ cũng không muốn quay lại. Tháng sau tớ cũng đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Đan Mạch.”
Lục Giang Thần chun mũi giễu cợt, “Đừng có nói là em đang chứng minh điều chỉ có trong cổ tích đấy nhé.”
Cố Diễn Sinh lắc đầu, nhìn ra xa với vẻ trầm tư, “Quốc kỳ của Đan Mạch hình chữ thập màu trắng trên nền đỏ. Tớ rất hy vọng.”
Lục Giang Thần không hiểu, nghiêng nghiêng đầu hỏi, “Tại sao?”
“Chữ thập màu đỏ chẳng phải tượng trưng cho cứu hộ sao? Tớ nghĩ khi đến đó, tớ sẽ được cứu.” Cố Diễn Sinh cứ nghĩ Lục Giang Thần sẽ lại chun
mũi hỏi gì đó. Nhưng không ngờ Lục Giang Thần lại trầm tư một hồi, rồi
nói, “Giá mà đem được tớ theo để cứu thì tốt quá.” Giọng nói của cô đầy
thất bại và bất lực, “Tớ từng nghĩ mình có thể chống lại số phận, giờ
mới biết thứ mình cố chống lại hóa ra lại do số phận sắp đặt sẵn rồi.”
Cô khẽ cười, “Thắng làm sao nổi?”
Câu nói đó chạm vào nỗi đau
của Cố Diễn Sinh, tim cô như thắt lại. Cô thấy mình như bị ai đó ném
xuống con đường đang nườm nượp xe cộ chạy qua, giống cảnh trong phim
vậy, những tòa nhà cao tầng xung quanh trở nên quay cuồng như rơi vào
vòng xoáy, da đầu căng lên như bị ai đó dùng dây buộc chặt và kéo thật
mạnh. Thực ra cô chẳng muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nói ra hết.
Ai sẽ được cứu rỗi? Sự cứu rỗi đích thực đâu phải cứ rời đi là sẽ nhận được? Những gì cô đang làm chỉ là chạy trốn mà thôi.
Những uất ức có thể nói ra từ xưa đến nay đâu phải là uất ức, Cố Diễn
Sinh chỉ có thể cố cười để nuốt hết nỗi khổ trong lòng, nheo mắt để nhìn trời đất càn khôn, rồi từ từ nói, “Chẳng phải nói năm 2012, trái đất sẽ đến ngày tận thế đó sao? Thế thì tất cả sẽ chấm hết.”