Honey

Chương 11:




Trong văn phòng đối tác cấp cao, công ty luật Phương Đạt.
Nam Vĩ Bình nhìn Du Tri Niên đang đứng trước mặt, "Công ty vệ sĩ gọi cho ông, ông chủ Lâm cũng gọi cho ông. Cháu biết họ tìm ông có chuyện gì không?"
"..." Du Tri Niên không lên tiếng.
"La Luna vừa đóng cửa ra vào, cảnh sát lại đang thu thập chứng cứ, ông chủ Lâm khẩn trương, không kịp chờ cháu giải thích, trực tiếp tìm đến ông, sợ chậm trễ khách quý gì đó; công ty vệ sĩ thì điều động rất nhiều người đi tìm người, bên phía họ cũng cần một lời giải thích — Nói, chuyện gì đã xảy ra? Là vị khách hàng nào của chúng ta gặp chuyện lớn như thế?"
"Không phải khách hàng của chúng ta." Du Tri Niên trả lời.
Nam Vĩ Bình cũng không ngạc nhiên, nếu có khách hàng cần mức độ đãi ngộ này ông ta nhất định sẽ biết. Ông ta liếc nhìn Du Tri Niên, "Đó là ai?"
"Tiêu Ý Trì, một phóng viên."
Nam Vĩ Bình nhíu mày, hình như ông ta từng nghe qua cái tên từ Nam Cảnh, nhưng ấn tượng mơ hồ. "Đó là quan hệ cá nhân của cháu à?"
Du Tri Niên ngầm thừa nhận.
Nam Vĩ Bình nhìn nhân viên đi tới đi lui bên ngoài tấm kính, nén giận, "Du Tri Niên, cháu đi xa quá rồi đó, tài nguyên khách hàng là thứ chúng ta có thể tùy ý sử dụng sao? Còn vì chuyện cá nhân? Chưa kể, bây giờ là giai đoạn xét duyệt đối tác cấp cao, nếu đối thủ cạnh tranh của cháu hoặc ủy ban toàn cầu biết được, về sau cháu đừng nghĩ đến việc thăng chức nữa. Cháu có hiểu quan hệ thiệt hơn không hả?"
Ngay cả Du Tri Niên giờ phút này cũng phải cúi đầu nhận sai, "Là cháu sai."
"..." Nam Vĩ Bình hất cằm, "Mang trà đến đây cho ông."
Du Tri Niên đi qua, rót trà nóng, chạm vào thân cốc để đo độ ấm, rồi đưa cho Nam Vĩ Bình, "Luật sư Nam, ông đừng giận, lần này là cháu lỗ mãng."
"..." Nam Vĩ Bình nhận lấy, thổi chút hơi nóng rồi khẽ nhấp một ngụm, làm dịu cảm xúc. "... Phóng viên đó là gì của cháu? Đối tượng?"
"Không phải."
"Đối tượng tiềm năng?"
"Cũng không phải."
"Vậy mà cháu còn vội vàng bảo vệ đối phương như vậy?" Nam Vĩ Bình tin hắn mới là lạ.
"... Cậu ấy là người quen của dì Phan nhà cháu, cháu phải chăm sóc cậu ấy."
Nam Vĩ Bình "hừ" một tiếng, "Được rồi được rồi, đừng nói nhảm với ông." Ông ta quyết định, "Chuyện này ông sẽ thay cháu giải thích với mấy người ông chủ Lâm; xem như bị phạt, cháu về nhà tự kiểm điểm vài ngày đi, công việc trong khoảng thời gian này, ông sẽ cho người khác tiếp quản."
Du Tri Niên tự biết hết đường thương lượng, thế là gật đầu, "Đã rõ."
Hắn thà bận rộn đến chân không chạm đất. Một khi có nhận thức "không cần đi làm", cơ thể sẽ tự giác chậm lại, làm gì cũng sẽ chậm nửa nhịp.
Đến phòng thay đồ thay quần áo chậm nửa nhịp, đến phòng tắm để tắm cũng chậm nửa nhịp.
Thời gian trôi qua cũng chậm nửa nhịp, như thể mỗi phút đều dài ra, dài đến mức hắn không thể trải qua mà không suy nghĩ lung tung.
Du Tri Niên đứng dưới thác nước từ vòi hoa xối xuống, nhắm mắt ngẩng mặt đón nhận lễ rửa tội của dòng nước.
"Tri Niên, muốn làm tình với anh..."
Giọng nói bỗng nhiên xuất hiện trong đầu. Du Tri Niên chợt mở mắt, cúi đầu, hai tay che mặt, xoa mạnh mấy cái. Cơ thể yên lặng vài giây. Sau đó, hắn chống một tay lên tường, tay kia đi dọc xuống theo cơ thể.
Nụ hôn ướt át tràn ngập công kích và dục vọng, cơ thể rắn chắc mà dẻo dai, thanh âm khàn khàn chứa đầy dục vọng, hơi thở phả ra như giữa hè oi ả, cuối cùng hợp lại trong một câu: "Tri Niên, muốn làm tình với anh..."
Du Tri Niên bắt đầu làm.
Dòng nước tụ lại và chảy xuống theo quai hàm căng chặt của hắn.
Chỗ nào đó lại cứng lên.
... Bên trong của cậu ta có mềm và ướt như miệng của cậu ta không?
Khi bọn họ cởi bỏ quần áo, cậu ta sẽ giống như một con rắn quấn lên và đòi hỏi hắn chăng?
Muốn bắn vào trong cơ thể cậu ta, phải bắn vào trong cậu ta - tôi muốn làm những gì mà mùa xuân làm với cây anh đào trên người cậu.
Du Tri Niên cắn răng, tăng nhanh tốc độ tay.
Cậu ta sẽ quấn quanh cổ hắn, cắn vành tai: "Tri Niên..."
Dòng nước ào ạt lấn át tiếng thở dốc trầm thấp của hắn.
Hắn chán nản đứng chờ cơ thể trở lại bình thường. Cùng với sương mù bốc lên, còn có một mùi tanh nhàn nhạt.
Du Tri Niên chật vật thấp giọng mắng, "Fuck".
Mặc quần áo xong, lại là quân tử áo mũ chỉnh tề.
Sáng hôm sau, Du Tri Niên đến chơi với dì Phan.
Dì Phan kinh ngạc cười nói, "Sao giờ này lại rảnh?"
Du Tri Niên đổi giày, "Nghỉ phép, qua chơi với dì."
"Nên nghỉ từ lâu rồi. Con tới đúng lúc, nhiều rau cải trong vườn thu hoạch được rồi đó, dì còn định trưa sẽ gọi cho con đó."
"Được, để con đi xem, hôm nay nấu món ngon cho cho dì."
"Đợi đã, môi con bị làm sao? Nóng trong người à?"
Du Tri Niên mấp môi. Hôm nay hắn không đeo khẩu trang, bởi vì miệng vết thương gần như đã lành, vết thương không quá rõ ràng, có thể nói dối cho qua.
"Vâng ạ."
"Vậy hôm nay nấu chút cho canh giải nhiệt cho con." Dì Phan nói rồi đi vào bếp.
Du Tri Niên đang thu hoạch rau trên đất, dì Phan ở bên cạnh trò chuyện với hắn, vài lần suýt định nhắc đến Tiêu Ý Trì, rồi lại nuốt lời trở về.
Dì cẩn trọng, chỉ sợ quấy rầy nhân duyên của người ta.
Trải qua chuyện ở La Luna, Du Tri Niên không cảm thấy Tiêu Ý Trì và Vệ Bác Hành còn hy vọng.
Hắn muốn nói cho dì biết Tiêu Ý Trì với xem mắt đối tượng mới khả năng không lớn. Nhưng hắn nhớ lại trước đó Tiêu Ý Trì gọi hắn "kèn nhỏ", cảnh cáo hắn im miệng.
Mỗi khi hai người đối đầu đều là cậu ta có lý, mình không phải á khẩu cạn lời thì là nói không lựa lời, cuối cùng chỉ có tức giận và bực dọc.
Mỗi câu nói của Tiêu Ý Trì đều đâm vào da thịt, khiến người ta tức muốn chết nhưng khi xin lỗi mình ở công viên nhỏ hôm đó, cậu ta khá ủ rũ.
Dì ra cửa lấy nguyên liệu họ đặt mua trên mạng, Du Tri Niên đứng dậy.
Hắn phải đáp lại như thế nào đây? Không sao?
Xin lỗi, Du Tri Niên tự thấy không phải là không sao, ngược lại là canh cánh trong lòng. Nếu mình nói không có gì, với sự tiêu sái phong lưu kia của Tiêu Ý Trì, cậu ta sẽ thật sự sẽ bước tiếp. Lúc đó chỉ mỗi mình để ý đến chuyện này, thế thì ngu ngốc làm sao.
Nhưng nếu mình không nói gì hết, đối phương lại rất đáng thương.
Hắn không muốn nhìn thấy Tiêu Ý Trì như vậy.
Mối liên hệ giữa hắn và Tiêu Ý Trì rất mỏng manh, không có lý do gì để gặp nhau. Có nghĩ cũng vô ích.
Tiêu Ý Trì chán chường ở nhà hai ngày, hôm nay cuối cùng cũng chỉnh đốn xong tâm trạng.
Dù sao đã xin lỗi rồi mà Du Tri Niên không đáp lại thì anh cũng đành thôi.
Chắc hẳn sẽ không gặp lại Du Tri Niên, có rối rắm cũng không thay đổi được gì.
Đại Sơn hiển nhiên đã nghe được tin tức từ Vệ Bác Hành, đến nhà thăm Tiêu Ý Trì.
Anh ta vẫn luôn quan sát anh thật cẩn thận, đặc biệt là vết thương trên môi anh.
Tiêu Ý Trì rót cho anh ta một ly trà rồi đưa qua, "Muốn hỏi gì? Nói đi, anh thỏa mãn cưng."
Đại Sơn nói, "... Bác Hành kêu anh xin lỗi chú lần nữa. Cậu ta nói khoảng thời gian đã gây rắc rối cho chú, hy vọng trong tương lai chú mày có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình."
"Ò." Tiêu Ý Trì tự uống một hớp nước, đơn giản đáp.
"Cậu ta nói đại khái về chuyện ở La Luna với anh... Xin lỗi chú, anh cảm thấy mình là đồng lõa. Không ngờ bạn trai cũ của cậu ta hung hãn như vậy. Sớm biết thế đã không giới thiệu các chú với nhau."
"Liên quan gì đến anh. Từ đầu cũng là em đồng ý gặp mặt. Ai có thể ngờ rằng sau này lại xảy ra chuyện như thế. Chỉ có thể nói đời người lắm bất ngờ."
"May là chú không sao, nếu không anh sẽ áy náy lắm."
Tiêu Ý Trì khoác vai anh ta, "Mời em ăn cơm đi, em ép cạn túi tiền của anh là anh sẽ hết vậy ngay."
Đại Sơn cười. "Ấy, cụ thể là chú được cứu như thế nào? Bác Hành nói cậu ta không rõ lắm."
"Cái này..." Tiêu Ý Trì cố ý sờ sờ cằm, "Chừng nào anh mời bữa thứ hai đi rồi em nói."
Buổi tối, Đại Sơn và Tiêu Ý Trì đến khu phố ẩm thực.
Tiêu Ý Trì tốt bụng nên đã giải thích sơ lược chỉ trong một bữa ăn.
"... Chú nói là, Du Tri Niên vừa khéo cũng ở đó, cậu ta đưa chú đã bị bỏ thuốc đến bệnh viện?"
"Đúng vậy."
"... Chú đầu óc không tỉnh táo giở trò với cậu ta, đối phương... làm chú bị thương, sau đó thật sự không có gì xảy ra?"
Bọn họ thực sự thảo luận việc này ở nơi phố phường đông đúc, không câu nệ tiểu tiết là cái chi.
Tiêu Ý Trì vẫn đang uống thuốc, tạm thời bỏ thuốc lá và rượu, dùng đũa gắp một miếng thịt ba chỉ nhét vào miệng, "Lính trinh sát này, giờ anh đọc nhiều tiểu thuyết kỳ lạ quá rồi hả? Tụi em nên xảy ra cái gì? Anh nói coi."
"Chú em vạn người mê, vậy mà cứ mãi không có tác dụng ở chỗ luật sư Du đó, quái thiệt." Sự chú ý của Đại Sơn đặt không đúng chỗ.
"Ha ha ha! Cảm ơn anh nha, vừa an ủi vừa đả kích em."
Đại Sơn nghiêng đầu hỏi anh, "Chú với luật sư Du đó thật sự không hợp?"
"Chắc không đâu."
"Vậy anh lại giới thiệu cho chú nha?"
"Đừng, nghỉ đã nghỉ đã."
"Được thôi. Hầu hết anh em trên thuyền chúng ta năm đó đều đã kết hôn sinh con rồi, anh cũng hy vọng chú sớm tìm được nửa kia."
"Cảm ơn!" Tiêu Ý Trì cụng cốc bia Đại Sơn bằng chiếc cốc rỗng của mình.
Tạm biệt Đại Sơn, anh lấy ít thức ăn thừa, đến công viên nhỏ tìm bé mèo.
Đã hai ngày rồi nó không đến. Không biết nó thế nào rồi.
Đẻ con rồi? Hay gặp phải mèo xấu?
Đương lúc nghĩ ngợi, nhờ ánh đèn, anh phát hiện căn cứ quen thuộc của mình có thêm một bóng người. Người nọ ngồi xổm trên mặt đất, sau một lúc thì đứng dậy.
"..." Tiêu Ý Trì đến gần, mở lời như để xác nhận, "Luật sư Du?"
Du Tri Niên nghe tiếng thì xoay người.
"Sao anh lại ở đây?" Tiêu Ý Trì đi đến.
Du Tri Niên nhìn xuống. Tiêu Ý Trì nhìn theo ánh mắt hắn, bé mèo đang vùi đầu ăn thức ăn mà Du Tri Niên cho.
Khá lắm. Thế này có được tính là đứng núi này trông núi nọ không?
"Hôm nay tôi ăn cơm ở chỗ dì Phan, còn thừa đồ ăn nên mang đến đây cho bé mèo. Cũng không muốn lãng phí nên thử vận may." Du Tri Niên giải thích về sự xuất hiện của mình.
Tiêu Ý Trì gật đầu, "Hai ngày rồi nó không xuất hiện, tôi còn lo lắng không biết nó có chuyện gì."
Anh ngồi xổm xuống nhìn nó, "Cũng tốt, đồ ăn nhà anh rất ngon, cũng đủ dinh dưỡng." Lại đứng lên, "Dì Phan gần đây khỏe không?"
"Vẫn khỏe... Dì Mạch thì sao?"
"Con gái của dì mang thai đứa thứ hai, dì đến thành phố khác chăm sóc cô ấy rồi. Tối qua nói chuyện với dì ấy, quý bà vẫn tràn đầy năng lượng."
"Vậy là tốt."
Ngày đó Du Tri Niên đeo khẩu trang, Tiêu Ý Trì lường trước chắc mình đã cắn đối phương và để lại cho anh ta một vết thương nhỏ. Ánh sáng từ đèn đường không đủ, nhưng nhìn thì chắc không quá đáng ngại.
Vết thương đã khép miệng và các dấu vết đã biến mất không thấy tăm hơi. Tai nạn này của họ rồi sẽ mờ dần khỏi ký ức như thế này.
Du Tri Niên cũng nhìn vết thương trên môi Tiêu Ý Trì. Lúc đó cắn cậu ta chảy máu, dĩ nhiên không hồi phục nhanh như vậy.
Muốn hỏi cậu ta còn đau không, lại cảm thấy hỏi thế quá mập mờ, "Cậu ra ngoài ăn à?" Hắn chỉ vào chiếc túi trên tay Tiêu Ý Trì.
"Phải. Một người bạn tới thăm tôi nên ra ngoài ăn."
"Bạn" là ai? Cậu ta đã bước tiếp rồi ư?
Trời chợt đổ cơn mưa nhỏ.
Tiêu Ý Trì nói hắn, "Đến đình nghỉ mát đó trú đi, là mưa bóng mây."
Vừa bước vào đình nghỉ mát, mưa bắt đầu nặng hạt.
Hai người nhìn cảnh mưa dần dần mơ hồ bên ngoài, nhất thời không nói chuyện: "... Còn liên lạc với luật sư Vệ không?" Du Tri Niên hỏi.
Tiêu Ý Trì lắc đầu, "Cậu ta chúc tôi tìm được hạnh phúc của riêng mình."
"Vậy tối nay cậu... đã sẵn sàng xuất phát?" Lời ngầm: Lại đi gặp đối tượng xem mắt mới?
Tiêu Ý Trì bật cười. Sao anh cảm thấy, với Du Tri Niên, mình là kẻ phong lưu có thể thuận lợi mọi bề bất cứ lúc nào thế nhỉ?
"Nghĩ nhiều rồi. Tối nay ăn cơm với bạn tốt." Tiêu Ý Trì nói thêm, "Tôi không giống luật sư Du, điều kiện tốt như vậy, muốn kiểu gì cũng có."
Giọng điệu chua loét. Du Tri Niên liếc nhìn anh, còn chưa kịp nói, Tiêu Ý Trì đã gãi đầu, "Xin lỗi, quen chọc tức anh rồi, coi như tôi chưa nói gì đi."
Dù sao cũng mắc nợ anh ta nên đành phải hạ mình.
Du Tri Niên xem về cảnh mưa. "Đêm đó ở La Luna cậu không có lựa chọn nào khác. Đã cắn cậu rồi, không ai nợ ai. Tôi không để bụng, cậu cũng đừng quá cậu nệ... Cậu hãy cứ kiêu ngạo một chút."
Tiêu Ý Trì nhìn về phía hắn.
Ánh mắt dừng lại nơi hắn vài giây, Du Tri Niên không quen nên quay đầu lại, "Cậu"
Tiêu Ý Trì cười đến cong cả mắt, khóe miệng nhếch ngày càng cao.
"Úi!" Miệng vết thương bị kéo căng, nhăn hết cả mặt.
Anh muốn đưa tay chạm vào vết thương, cảm thấy tay không sạch, bèn hỏi Du Tri Niên, "Lại chảy máu hả?"
Du Tri Niên cau mày đến gần, "Để tôi xem... Không có."
Tiêu Ý Trì thả lỏng lại.
Ngay lập tức bốn mắt chạm nhau.
Như thể đã đâm vào lũng hoa đào, khuấy động sóng hồ trong trẻo, bốn bề sóng nước lóng lánh, hoa đào tám hướng lướt qua mặt, sắc xuân mê người.
Du Tri Niên vô thức di chuyển hầu kết.
"Méo ——" Bé mèo đột nhiên từ trong mưa nhảy vào, vòng quanh chân hai người họ, cuối cùng vươn móng muốn cào túi đồ ăn thừa trong tay Tiêu Ý Trì.
Cả hai người cùng chuyển sự chú ý đến bé mèo ướt sũng, "Chắc nó vẫn chưa no."
Tiêu Ý Trì đi đến góc đình nghỉ mát, mở túi ra, bé mèo lập tức bước tới và vùi đầu vào.
Đến lúc này, họ mới nhận ra mưa đã nhỏ lại.
Du Tri Niên không biết nên nói gì, thế là nói, "Bớt mưa rồi, tôi phải đi đây."
"... Ò."
Tiêu Ý Trì nhìn hắn chạy nhanh vào màn mưa, biến mất vào bóng tối phía trước.
Đoạn kết của cảnh mưa đêm nay... vẫn chưa trọn vẹn.
Chiếc Mercedes dừng lại trước đèn đỏ.
Dầm mưa trở lại xe, áo sơ mi của Du Tri Niên đã ướt một nửa, dính sát vào da thịt, phác họa ra đường cong ngực săn chắc và có tính xâm lược. Một giọt nước lặng lẽ nhỏ xuống từ ngọn tóc, rơi xuống quần nơi bắp đùi, trên vải loang ra một vệt nước nhỏ.
Hắn nhìn chằm chằm đèn đỏ, hít sâu một hơi.
Ngọn lửa yếu ớt đang cháy thẳm sâu nơi bụng dưới. Kỳ quái chính là, cơ thể không muốn đến câu lạc bộ cao cấp giải quyết.
Tiêu Ý Trì về đến nhà, đóng cửa lại, dựa vào sau cánh cửa.
Cảm giác tội lỗi dần biến mất trước sự đáp lại của Du Tri Niên, những suy nghĩ hư hỏng bị đè nén trong đáy lòng trước đây cứ theo đó lần lượt bay ra, như du hồn của kẻ dâm, lướt qua cõi lòng rồi quanh quẩn trong tâm trí.
Anh vô thức liếm môi. Liếm trúng vết thương, hơi đau. Nhưng chút đau đớn này lại kích thích trí tưởng tượng của anh —— ở trên giường xé rách lớp da người của đối phương, làm hắn bại lộ thú tính, nhào lên cắn hắn nhưng lại không đến mức chảy máu bị thương, cảm giác đó hẳn là...
Tiêu Ý Trì nhìn chằm chằm ngọn đèn mờ hắt vào phòng khách từ bên ngoài, cho tay vào quần.
Sau khi xong việc. Anh thở phì phò, nhìn thứ trắng đục trên tay rồi cười tự giễu.
Có tà tâm mà không có gan làm trộm.
Hai ngày sau.
Tiêu Ý Trì kiểm tra vết thương —— vết bầm bên hông đang tan còn vết thương trên môi gần như đã lành hẳn.
Đã đến lúc để ra ngoài phóng túng rồi.
Đang lúc anh hạ quyết tâm đêm nay hành động thì tiếng chuông di động vang lên.
Anh vừa nhìn đã thấy là cuộc gọi từ Đại Sơn.
"Alo?"
"Nói cho chú nghe một chuyện tối hôm qua anh vô tình nghe được, sau đó đi dò la. Nhưng chuyện này liên quan đến đến bát cơm của người khác, chú phải đảm bảo chỉ mình chú biết với không nói ra bên ngoài thì anh mới nói chú nghe." Đại Sơn nói rất nghiêm túc ở đầu dây bên kia.
Làm ra vẻ thần bí nữa.
Tiêu Ý Trì vừa kẹp di động, vừa rót cho mình một ly nước ấm, thong thả đáp, "Được được, em đảm bảo, anh nói đi."
Đại Sơn hắng giọng, "Luật sư Du đó chắc hẳn từ lâu đã tìm vệ sĩ âm thầm bảo về chú, cho nên khi chú xảy ra chuyện, cậu ta mới có thể đến kịp thời đó."
Động tác uống nước của Tiêu Ý Trì chợt dừng lại, "Cái gì?"
"Rất nhiều nhân viên của các công ty bảo vệ cao cấp trong thành phố này đều là nhân viên giải ngũ, anh với một vài người trong số đó là bạn tốt, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài uống rượu gì đấy. Gần đây áp lực công việc của bọn họ rất lớn, tối hôm qua có người uống say tiết lộ một vài chi tiết, anh nghe thì hẳn là nhắc về chuyện của La Luna. Đối tượng mà bọn họ phụ trách bảo vệ biến mất trong quán bar, luật sư bên khách hàng đích thân ra trận, vận dụng mối quan hệ để đóng các lối ra vào quán bar để các vệ sĩ đi tìm người, cuối cùng người đó được tìm thấy và đưa đến bệnh viện."
"..." Tiêu Ý Trì chớp mắt, đại não đang xử lý thông tin đột ngột này.
Đại Sơn tiếp tục dội bom, "Anh nghe ngóng rồi, ngày mà luật sư đó thuê vệ sĩ đúng là ngày hôm sau khi Vệ Bác Hành bị bạn trai cũ quấy rối. Sau chuyện ở La Luna, luật sư đó đã kết thúc ủy thác nhiệm vụ bảo vệ, do đó mà vệ sĩ bị phê bình luôn."
Tiêu Ý Trì thử hỏi, "... Hay là bọn họ đang nói về chuyện khác?"
Đại Sơn khựng lại, "Cái chú nói cũng có khả năng, nhưng theo phán đoán của anh, đối tượng bảo vệ đó của bọn họ khả năng cao nhất là chú đó."
Tiêu Ý Trì vuốt tóc —— Tại sao lại có chuyện này?!
"Tại sao Du Tri Niên phải tìm người bảo vệ em?"
"Một, khách hàng nào đó bảo cậu ta làm, hai, chú đóng vai trò khởi quan trọng trong sự kiện nào đó nên cần được bảo vệ, ba là cậu ta tự phát. Bản thân chú nghĩ khả năng nào cao nhất?"
Sau khi tự hỏi một lát, trong lòng Tiêu Ý Trì có đáp án, anh hỏi Đại Sơn, "... Anh thấy sao?"
"Anh thấy là ba đó. Việc Vệ Bác Hành bị bạn trai cũ quấy rối có chú tham gia, chắc luật sư Du lo chú sẽ bị trả thù; sau chuyện ở La Luna, tội phạm sa lưới, tự nhiên có thể kết thúc bảo vệ."
Tiêu Ý Trì đỡ trán, lầm bầm, "Sao anh ta lại làm vậy nhỉ?"
Đại Sơn ở bên kia hỏi, "Thật ra cậu ta khoái chú chăng?"
"Gu của con người không dễ thay đổi như vậy." Tiêu Ý Trì bất đắc dĩ cười, "Có lẽ anh ta làm vậy vì nể mặt dì của anh ta."
"Cho dù thế nào thì dây dưa giữa các chú đã thêm sâu đậm rồi. Ý Trì, không phải chú luôn nói phải đi trước bước đầu tiên sao? Anh thấy là một cơ hội đó."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Đại Sơn, Tiêu Ý Trì nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại.
Anh và Du Tri Niên làm sao mà có cơ hội được chứ?
A, hôm trước ở công viên nhỏ anh còn dỗi hắn, nói chuyện của mình không liên quan đến hắn, bảo hắn câm miệng. Lúc ấy hắn đã nhờ vệ sĩ bảo vệ anh rồi ư?
Nhưng Du Tri Niên rõ ràng khinh thường đến mức không thể nói với dì Phan về tin đồn nhàm chán thế này. Hắn có thực sự biết sự thật của tin đồn không?
Hắn còn lừa anh, nói rằng tình cờ cũng ở quán bar.
Thật thật giả giả, Tiêu Ý Trì chẳng biết đường mà lần.
Du Tri Niên, anh khó hiểu thật đấy.
Tiêu Ý Trì trở người, đè vào một bên trái tim, tiếng tim đập "thình thịch" ngày càng rõ ràng.
Yên lặng chốc lát, anh đưa tay sờ vết thương trên môi, không đau mà chỉ là hơi ngứa.
Ngứa đến mức anh muốn hôn môi.
Lá gan của anh... có thể lớn hơn chút không?
Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.