Hồng Bì Hài

Chương 1:




Có độ cong hoàn hảo, có hình dạng tao nhã, chỉ có cái gót cao nhỏ bằng ngón tay út mà vẫn đứng được, màu đỏ diễm lệ lóng lánh hoa mỹ sáng chói.
Tầm mắt của tôi bị nó quấn lấy hấp dẫn thật sâu, không thể ly khai một phân. Thật muốn…
“Mày thật ghê tởm, cư nhiên muốn giầy màu đỏ làm gì…” Lời nói của mẹ nhiều năm trước vẫn vang bên tai tôi…
“Chán ghét! Mẹ… Anh hai hắn lén mang giầy của con.” Tiếng khóc kêu của em gái giờ phút này cũng lại rõ ràng bên tai.
Những chuyện tưởng đã quên lại từng cái ập đến, trong đầu tôi đều là chút chuyện cũ bi thảm. Kia một khuôn mặt tràn ngập nỗi chán ghét, một đám nhìn theo tôi với ánh mắt ác độc… Bị mắng, bị đánh, bị đồng học khinh miệt cười nhạo, vì, đều chính là… Tôi khát vọng một đôi giầy màu đỏ.
“Tiên sinh, có muốn mua một đôi giầy xinh đẹp tặng bạn gái không?” Đại khái là tôi đứng ở chỗ này lâu lắm, vị tiểu thư bán hàng dùng nụ cười chuyên nghiệp hỏi tôi.
Tôi có chút không biết làm sao. “A… Tôi, tôi muốn mua…” Ánh mắt vẫn như cũ luyến tiếc rời đi đôi giầy, trong lúc bối rối tôi nói ra muốn mua… Có thể sao? Tôi thật sự có thể mua sao? Thật sự có dũng khí mua nó sao?
Vị tiểu thư cầm lấy đôi giày da đỏ mà tôi vẫn luôn luôn nhìn. “Tiên sinh thích đôi này sao? Này chỉ còn lại có một đôi, nếu tiên sinh muốn, tôi có thể giảm giá cho ngài một chút. Bất quá đôi này số 40, có chút lớn…”
“Tôi mua.” Rất nhanh, tôi dùng ngữ khí kiên định mà chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không quá ba phút sau, tôi rời khỏi siêu thị, tay cầm túi đựng đôi giày kia. Trong ***g ngực trái tim đập liên hồi như sấm đánh, tôi đi nhanh về nhà trọ.
Ngồi ở trên giường, tôi phát ngốc thật lâu, đem cái hộp gắt gao ôm vào trong ngực nhưng không có dũng khí mở nó ra. Trong này là thứ từ lâu tới nay tôi vẫn muốn nhưng lại không có khả năng sở hữu. Mua rồi! Tôi thật sự mua nó rồi… Nó là của tôi! Của tôi, giầy màu đỏ xinh đẹp… Của tôi…
Vì cái gì mà muốn một đôi giày da đỏ? Tôi không biết. Tôi chỉ biết là từ lúc hiểu chuyện, tầm mắt của mình sẽ luôn đặt trên đôi chân mang giầy đỏ của nữ sinh. Giống hệt như ma pháp, nữ sinh diện mạo bình thường cỡ nào, thậm chí là xấu xí, chỉ cần nàng mang đôi giầy đỏ, tôi sẽ cảm thấy nàng là một nữ sinh xinh đẹp, sau đó tôi sẽ nghĩ, nếu tôi cũng mang đôi giầy này, có thể hay không trở nên xinh đẹp hơn chút? Nếu như vậy, phải chăng mẹ có thể đem yêu thương dành cho em gái chia cho tôi một ít? Nếu tôi cũng có thể có một đôi giầy màu đỏ…
Tôi lén mang giày đỏ của em gái, em gái phát hiện, khóc la mắng tôi, dùng đôi giầy kia đánh vào mặt tôi. Mẹ không để ý đến mặt tôi bị thương mà thực đau lòng đi an ủi em gái, mẹ không chỉ la mắng rồi đánh tôi, còn đem đôi giầy kia ném đi, nói là giầy ô uế. Bà mắng tôi không biết xấu hổ, không biết thẹn, bà nói tại sao lại sinh ra loại đứa nhỏ như tôi.
Từ đó về sau tôi chỉ có thể dùng tâm trạng cơ khát nhìn đôi giầy màu đỏ trước mắt lúc ẩn lúc hiện. Vì cái gì? Vì cái gì tôi không thể có một đôi giầy màu đỏ? Vì cái gì… Là bởi vì tôi là… nam?
Thời niên thiếu của tôi, vì không thể sở hữu giày đỏ, không biết đã vụng trộm khóc bao nhiêu lần. Rất muốn! Chỉ muốn! Nhưng mà không thể…
Tôi trưởng thành. Nhìn nữ hài tử mang giầy màu đỏ kết hợp quần áo này nọ, trang điểm xinh đẹp, trong mắt tôi nhất định tràn ngập hâm mộ. Vì cái gì? Vì cái gì nam nhân không được mang loại giầy xinh đẹp này? Tôi biết tôi không nên luôn đi chú ý giầy trên chân những cô gái, nhưng nó xinh đẹp như vậy …
Tôi thở dồn dập, khẽ run hai tay mở ra… Đẹp quá!
Đôi giày nhỏ tinh xảo tao nhã, gót cao mảnh khảnh, đường cong xinh đẹp mê người… Tôi cởi giày da màu đen trên chân, đi giày đỏ vào.
Thực vừa vặn. Không lớn không nhỏ, chân tôi hoàn toàn thu vào trong giày da đỏ. Không mang tất, da tôi thực trắng, chân màu trắng giầy màu đỏ, trước mắt tôi một trận vựng huyễn, kích động không biết như thế nào cho phải, nước mắt suýt nữa chảy xuống. Giầy của tôi, tôi rốt cục có giầy đỏ của mình…
Nhìn nhìn, dường như có chút cảm giác không thích hợp. Cẩn thận nhìn, cẩn thận nghĩ, thì ra vấn đề là ở bộ tây trang của tôi. Vội vàng cởi cái quần dài chướng mắt, lộ ra đôi chân gầy yếu. Không có lông phủ kín, không có cơ bắp đàn ông nên có, tôi có, là một đôi chân so với nữ nhân còn thẳng tắp xinh đẹp hơn. Có một lần thời trung học, một cậu trai thường sắc sắc nhìn chằm chằm chân tôi, nói là so với nữ nhân còn đẹp hơn… Lần đó tôi bị dọa sợ, sau này cũng không dám mặc quần đùi.
Trong gương là một cảnh sắc xinh đẹp. Đôi chân thon dài trắng nõn, mắt cá nhỏ nhắn, giày đỏ thanh lịch lại chói mắt… Tôi bỗng nhiên mất đi khí lực, ngã ngồi ở trên giường.
Không! Kia không phải tôi! Cái kẻ lỏa hạ nửa người lại còn mặc tây trang mang cravat… Là nam nhân!
Tôi che mặt chịu đựng cảm giác hít thở không thông. Không, tôi không phải nữ nhân. Tôi mang giầy nữ, tôi có đôi chân xinh đẹp hơn phụ nữ, nhưng mà tôi không phải phụ nữ, người trong gương kia…
Là đàn ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.