Hồng Bì Hài

Chương 12:




Không nhớ rõ làm sao về tới nhà, chỉ nhớ rõ vừa mới đến cửa thì gục trên mặt đất ngất đi.
Tỉnh lại khi trời đã sáng, chuyện ngày hôm qua phát sinh giống cảnh trong mơ hư ảo và không chân thực. Tôi lắc lắc lắc lắc cố đi vào phòng, cái phụ nữ chật vật trong gương to hấp dẫn tầm mắt tôi. Đứng ở trước gương, ánh mắt chấn định trên nữ nhân trong gương.
Đó là… ai?
Sắc mặt tái nhợt giống ma quỷ quần áo hỗn độn không chịu nổi còn mang theo vết bẩn tóc che hơn phân nửa bên mặt, sợi tóc dài rối rắm thành một đống lộn xộn rối tung trên mặt có một mảnh xanh đen sưng phù còn có một loại cảm giác ê ẩm sâu sắc khóe miệng có một vết máu không quá rõ ràng đã khô thành màu đen tím son phấn tỉ mỉ vẽ vời dung nhan bị nước mắt cọ rửa chẳng ra hình thù gì, màu đỏ, màu lam, màu đen… Lúc này nhan sắc trên mặt khiến tôi vừa giống người điên lại vừa giống hệt quỷ hồn! Khó trách Vệ Hải nói tôi ghê tởm, nói tôi dơ bẩn… Bộ dáng như này, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy ghê tởm! Tôi vọt vào phòng tắm quỳ gối bên bồn cầu nôn mửa. Ngay cả dịch dạ dày cũng phun hết mà cỗ cảm giác ghê tởm lại vẫn tồn tại như cũ. Cởi quần áo, mở vòi sen, để dòng nước không nóng phun lên người lên mặt.
Ngơ ngác nằm trên giường, tôi là tỉnh? Hay là ngủ?… Tôi không biết! Vệ Hải không cần tôi, cậu ấy không thương tôi, cậu ấy hận tôi, cậu ấy nói vĩnh viễn sẽ không yêu tôi… Nước mắt đâu? Vì sao khóc không được? Vì sao tình yêu của tôi không lưu được cậu ấy? Thời gian với tôi mà nói đã sớm mất đi khái niệm, trong chốc lát đứng trước cửa sổ nhìn phía bên ngoài, trong chốc lát vào phòng tắm cẩn thận rửa mặt. Tìm ra bộ váy xinh đẹp nhất mặc vào, tôi nhìn chằm chằm cái điện thoại đặt ở tủ đầu giường, ngay cả mắt cũng không chớp cái nào.
Có lẽ… ngày hôm qua chính là cơn ác mộng thôi! Thương tích trên người là tôi tự mình làm, Vệ Hải cậu ấy căn bản không đi hẹn hò… Cậu ấy cũng chưa nói cái gì không thương tôi… Tôi không có đến nhà Vệ Hải… Cậu ấy không phát hiện tôi là nam nhân… Trong đầu rối loạn, kia hết thảy rốt cuộc có phải giấc mơ hay không? Ngày hôm qua tôi ở nơi nào? Tôi là Tạ Gia Văn… hay là Tiểu Gia…?
Đáp án đâu?… Ai có thể cho tôi đáp án…
Tôi đang cầm điện thoại chờ Vệ Hải nhắn lại cho tôi, nhưng điện thoại cũng không từng đổ chuông. Khi màn đêm buông xuống tôi chạy đến chỗ cũ chờ Vệ Hải, cậu ấy chưa tới. Nghĩ rằng có lẽ cậu ấy đi đến công viên chờ tôi, chạy tới mới thấy mấy đứa nhỏ chơi trò chơi vẫn khoái hoạt nháo động như cũ, mà ghế dài thì không…
Vệ Hải đâu? Cậu ấy đi chỗ nào rồi? Vì sao tôi tìm không thấy cậu ấy? Cậu ấy lại không có lấy tiền của tôi, cũng không nói với tôi tạm thời không thể gặp mặt… Cậu ấy đi chỗ nào rồi? Tôi đi khắp những chỗ chúng tôi thường đi. Không có! Nơi nào cũng không có bóng dáng ấy! Vệ Hải! Tại sao cậu không đến gặp tôi? Tôi là Tiểu Gia mà. Không phải cậu nói tôi là người cậu yêu nhất sao? Tôi làm sai chuyện gì sao? Cậu đang giận tôi sao? Tôi làm cái gì chọc giận cậu? Tôi sẽ ngoan ngoãn giải thích, không cần cậu không đến gặp tôi. Cậu biết rõ tôi yêu cậu, không thể không có cậu mà!
Vệ Hải! Cậu ở đâu… Vệ Hải… Vệ Hải…
Tôi đi chung quanh, tìm, nhưng chỗ nào cũng không có cậu ấy. Tôi mờ mịt đứng trên đường, nhìn người đi đường mặt vô biểu tình thoáng lướt qua trước mắt. Một gã đàn ông xa lạ đến gần tôi, tôi liền kéo tay hỏi hắn: “Anh có biết Vệ Hải ở nơi nào không? Tôi tìm không thấy cậu ấy…”Namnhân đột nhiên vặn vẹo mặt, thanh âm run rẩy chỉ vào tôi: “Mày… Mày là gay…” Hắn giống như sợ bẩn hất tay tôi ra mà chạy, “gay”, từ này lủi tiến vào trong đầu tôi.
Hắn ta nói tôi là gay…? Tôi là Tiểu Gia, là một phụ nữ, tôi không phải gay mà! Vì sao hắn nói như vậy…
“Ghê tởm… Biến thái…” Dường như có ai từng mắng tôi như vậy. Đó là ai? Thanh âm rất quen thuộc, giống… tiếng Vệ Hải! Cậu ấy vì sao lại mắng tôi như vậy?
Tôi mang theo nghi vấn trở về nhà. Không sao hết, hôm nay không gặp Vệ Hải, ngày mai tôi lại tiếp tục đi tìm cậu ấy, tôi sẽ tìm được cậu ấy, chúng tôi yêu nhau như vậy…
Tôi thay quần áo chuẩn bị ngủ, lại thấy ngực mình bằng phẳng, giữa hai chân còn có gì đó… Tôi chạy đến trước gương nhìn kỹ. Thân thể này, rất quen thuộc, lại thực xa lạ. Rõ ràng chính là khuôn mặt Tiểu Gia, là tóc dài của Tiểu Gia… Nhưng Tiểu Gia như thế nào mà có thân thể loại này…? Tôi bụm mặt dùng sức lắc đầu. Không đúng, không đúng không đúng! Nhất định là có chỗ nào nghĩ sai rồi…
Một đống gì đó màu đen rơi bên chân tôi. Tôi khom người nhặt lên, là tóc…? Thật dài, đen tuyền. Ngẩng đầu nhìn gương, người đang đứng cầm bộ tóc, vẻ mặt tuyệt vọng… nam nhân.
Người kia… mới là… tôi?
“Tên là giả, tính là giả, địa chỉ là giả, công tác là giả… Ngay cả tóc cũng là giả…”
“Thì ra người tôi vẫn yêu cho tới bây giờ vốn không từng tồn tại…”
“Dụ không được đàn ông thì rõ ràng giả dạng làm phụ nữ… Hạ lưu! Anh là cái trai bao hạ lưu…”
“… Anh không phải Tiểu Gia của tôi…”
“Tôi vĩnh viễn… sẽ không yêu anh.”
… Thì ra, hết thảy… đều là… thực sự…
Đều là sự thực…
Tôi ngồi bệt dưới đất, lại nhớ tới hết thảy, chân thật như vậy, tiên minh như vậy… Căn bản không thể quên việc Vệ Hải đã biết tất cả, cậu ấy hận tôi, cậu ấy yêu là Tiểu Gia, là Tiểu Gia cho tới bây giờ không từng thật sự tồn tại… Mà tôi, một người đàn ông tên là Tạ Gia Văn, vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của cậu ấy.
Vì sao? Vì cái gì Tiểu Gia có thể được Vệ Hải yêu mà tôi không được? Tôi mới là người vẫn luôn yêu Vệ Hải. Vì cái gì cậu ấy không thương tôi? Vì sao lại là Tiểu Gia? Một người cùng tôi có khuôn mặt như nhau, một phụ nữ chưa từng tồn tại vì cái gì có thể có được cậu ấy…?
Tôi rất hận! Tôi hận Tiểu Gia! Hận cô ta cướp đi Vệ Hải của tôi, hận cô ta chiếm đầy tâm Vệ Hải! Một cái ảo ảnh mà thôi, vì cái gì có thể làm cho Vệ Hải yêu? Vì cái gì! Vệ Hải vì cô ta mà hận tôi… Tôi hận cô ta… hận cô ta… hận cô ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.