Hồng Lệ Bất Tương Tư

Chương 10:




10.
Ngày mà An Lộc Sơn tự sát, ở thị trấn nhỏ, phụ thân trấn thủ bị quân đảo chính bao vây đến con kiến cũng không thể chui lọt.
Trong tay của phụ thân chỉ có 3 nghìn binh mã, nhưng đối thủ lại có đến 13 vạn binh mã, là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, trong thành còn có những bách tính vô tội, còn có đứa con gái rượu và cháu ngoại của ông.
Song Song cha không xứng làm tướng.
Một đời làm tướng của phụ thân, ngay lúc quốc gia an nguy lại chọn đầu hàng. Ở lãnh thổ Hà Nam, quân phản loạn đi qua bất cứ nơi nào thì họ đều thất thủ, tướng quân của triều đình Đại Đường hi sinh đất nước, chỉ có phụ thân ta anh dũng hy sinh tính mạng và cũng chỉ có ta nhìn thấy được những giọt nước mắt từ khóe mắt đục ngầu của ông.
Ta và phụ thân còn có những bách tính trong thành, rất khó để thoát khỏi móng vuốt của quân phản loạn.
Nếu như không phải Đại Đường thủ ở Tuy Dương, trấn thủ ở lãnh thổ cuối cùng của Hà Nam, có lẽ giang sơn này đã thực sự rơi vào tay giặc, có thể phụ thân ta sẽ không vì đầu hàng mà bị triều đình giết.
Có thể nói chiến tranh ở Tuy Dương liên tục xảy ra 16 ngày đêm, hơn 60 tướng quân nổi dậy đã bị bắt, giết chết hai vạn quân phản loạn. Tuy Dương vào 20 ngày sau bị bóc lột đợi đến khi viện bên của triều đình đến.
Khi phụ thân ta bị xử tử bởi quân tiếp viện của triều đình vì tội phản bội, Kiệt Nhi trong lòng ta bị cưỡng bức đem đi khóc thét lên, ta bị quân đội triều đình gông cùng lạnh lẽo, những từ “Ngụy” treo ở trong vườn bị kéo đến trong cung của viện binh.
Bốn năm sau trong thời loạn thế, ta lại gặp Lý Mạo lần nữa, thời gian giống như không có sự thay đổi, lúc trước ở Thành Trường An, chàng là hoàng tử uy lực, ta là con gái của quan tứ phẩm. Đến nay chàng là một tướng quân dẹp loạn, còn ta là nữ gia đạo của tướng quân đầu hàng. Theo luật, cha của ta đầu hàng dâng thành, ta nên bị làm nô lệ đi lưu đày.
Lý Mạo nhìn thấy ta, vẻ mặt ủ rũ, các quân sĩ bước ra từ trong lều, bất chấp tất cả mà kéo ta ra, vùi đầu vào cổ ta, dáng vẻ lưu luyến giống như phát điên.
Chàng ôm lấy mặt ta, hơi thở nặng nề, vừa kiềm chế lại vừa muốn điên lên: “Song Song nàng hận ta như vậy sao, không tiếc mọi thứ mà rời xa ta?”
Trong tâm trí ta đều là cái chết của phụ thân, còn có Kiệt Nhi đã bị cưỡng ép mang đi, ta thẫn thờ nói: “Lý Mạo, ta từng nói ta có chết cũng không muốn chết cùng một nơi với ngươi.”
“Ta không cho phép, Song Song, ta đem nàng đi có được không? Song Song, ta cái gì cũng không cần nữa, ta chỉ muốn đem nàng đi.”
Ta nhìn thấy khuôn mặt mà ta đã không gặp trong suốt 4 năm, cảm thấy trong lòng mình đều trống rỗng: “ Lý Mạo, đừng quên phụ thân của ta bị giết dưới tay chàng, thi hài của ngài còn chưa được ai dọn cả.”
Lý mạo thất thần nắm chặt lấy tay ta, cười lố bịch: “ Song Song, quốc pháp đã như vậy, ta thực sự không có cách khác.”
“Ta trả lại cho nào một gia đình có được không?”
Nước mắt ta sớm đang nhạt nhòa trên đôi mắt, nhưng ta không biết được tại sao lại cười lên: “Lý Mạo chàng không xứng.”
“Cha của ta từng nói, tiếp tục sống vì đại cuộc, tiếp tục sống mới có hi vọng, Lý Mạo, chàng sai rồi, chàng sai rồi, ta tiếp tục sống ta ở bên cạnh chàng chỉ có sự chán ghét và tuyệt vọng vô hạn.”
Chàng cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ửng: “Vậy thì nàng phải trở thành nô lệ, làm một kẻ hèn hạ, cưỡi hàng nghìn người, ngủ với hàng nghìn người, theo ta về thăm con của chúng ta có được không?”
Con… con… ta nín thở cẩn thận không nghe được tiếng khóc của con, lòng ta quặn thắt, không biết lấy dũng khí ở đâu mà đánh bật Lý Mạo ra xa: “Kiệt Nhi đâu, Kiệt Nhi của ta đâu?”
Ta chỉ hy vọng chàng mệt mỏi vì khóc và ngủ thiếp đi nhưng tên Lý Mạo cầm thú này nói với ta: “Song Song, cho dù đó là tạp chủng của nàng và ai sinh ra, thì từ nay về sau, nàng chỉ có thể là người của ta…”
Ta hung hãn tát hắn một bạt tay, cổ họng tràn ngập mùi vị của máu: “Tên súc vật, đó chính là con ruột của ngươi, là con ruột của ngươi đấy!”
Ta kéo gông xiềng nặng nề, chạy ra khỏi lều bằng những bước đi lớn nhất mà ta có thể, trong một đám vũ khí tìm thấy được một hình bóng nhỏ ta khóc lên, hét lên nhìn thấy người theo Lý Mạo bước ra, hận không thể chém hắn thành trăm mảnh: “Người đem con thành ra thế nào rồi! Ngươi nói đi! Ngươi nói đi!”
Lý Mạo dìu ta, giọng run rẩy: “Ta không có đem đứa trẻ như thế nào cả, Song Song, nàng tin ta…”
“Người đâu, đem con ta qua đây!”
Các tướng sĩ trước lều lo lắng nhìn nhau, để bước chân yếu ớt của ta chầm chậm quỳ xuống trên đất, mắt ta đau đến mức không thể mở ra được.
“Vương gia, không phải nói Vi gia trên dưới nam nhân đều bị xử chém, nữ nhân sẽ bị đi đầy sao?”
Trong thế giới của ta, ta như điên lên, ta cảm thấy cả bầu trời của ta như sụp đổ, tiếp tục sống, tiếp tục sống còn có lý do gì chứ?
“Bổn vương vẫn chưa hạ lệnh, ai có thể động tay vào bọn họ chứ?!”
“Nhưng lúc Vi Chiêu Huấn bị xử tử, ngài nói sẽ tịch thu hết Vi gia.”
Cuộc sống này của Lý Mạo là lần đầu tiên lộ ra cái nhìn tuyệt vọng như vậy: “Song Song nàng nghe ta nói…”
Ta cảm thấy thế giới của ta như một khoảng không vô tận, dần dần cái gì cũng không nghe thấy, vốn dĩ con người ta đang trong lúc đau khổ tột cùng đều sẽ có cảm giác đó.
Từ trước đến nay không giải thích tại sao lại có người muốn tự tử, bây giờ ta thậm chí bắt đầu sợ cảm giác không thể chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.