Nhạc Xương bỗng cảm thấy phụ nhân này rất quen mặt, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra từng gặp tại đâu mà thôi, hắn thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó chắp tay nói giọng sang sảng :
- Tại hạ xin thành kính thọ giáo.
Phụ nhân nọ cứ chăm chú nhìn Nhạc Xương, chẳng hoàn lễ, một hồi lâu bà ta mới khẽ gật đầu biểu thị rất hài lòng khi thấy Nhạc Xương cung kính hữu lễ.
Tức thì bầu không khí trong hang lại trở nên tịch lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng độc xà bò lúc nhúc trên đất kêu sột soạt ngoài ra không còn nghe thấy gì hết.
Thình lình...
Phụ nhân nọ cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, nói :
- À! Tiếc rằng ngươi đến đây quá muộn màng, này Nhạc Xương...
Nói đến đây, thần sắc bà ta bỗng biến đổi, đưa cặp mắt óng ánh như điện quan chăm chăm nhìn Nhạc Xương nói :
- Nhạc Xương! Chẳng lẽ ngươi là hậu nhân của Nhạc Thượng Sơn lão đại trong Trung Nguyên tứ hiệp chăng?
Nhạc Xương đưa cặp mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn bà ta, nhất thời quên cả trả lời đối phương.
Phụ nhân nọ lại hỏi tới :
- Thiên Lý Vân Yên Nhất Điểu Can Nhạc Thượng Sơn là người thế nào của ngươi vậy?
Nhạc Xương buộc miệng đáp :
- Chính là tiên phụ.
Phụ nhân mặt hơi biến sắc, lẩm bẩm nói :
- A! Không ngờ y đã quá cố.
Nhạc Xương trố mắt ngắm nhìn phụ nhân suy nghĩ lung tung, hắn chẳng biết rốt cuộc phụ nhân này là ai, tại sao lại bị nhốt ở đây, bà ta quen biết phụ thân, thế mà không biết phụ thân đã quá cố? Ngoại trừ bà ta bị nhốt tại đây nhiều năm.
Bấy giờ, phụ nhân nọ lại thở dài một tiếng nói giọng u oán :
- Quả thật ngươi đến đây quá muộn, à, tạo hóa đã xếp đặt tất cả đâu đó từ lâu rồi, nhân định thắng thiên, chỉ là câu nói suông tự an ủi của các bậc anh hùng do thời thế tạo nên mà thôi. Sau này ngươi hành đạo giang hồ, hãy nhớ cho kỹ, phàm tất cả mọi việc phải thuận kỳ tự nhiên, chứ không nên miễn cưỡng.
Nhạc Xương nghe bà ta nói giọng bi thương nghĩ rằng đối phương ắt là một con người thương tâm, ngoại trừ có lòng kính mến, bây giờ lại nảy sanh thêm nỗi đồng tình.
Phụ nhân nọ dừng lại giây lắt, sau dó chậm rãi nói tiếp :
- Ta bị nhốt tại nơi đây hơn ba mươi năm trời, với công lực của ta muốn thoát khỏi nơi đây chẳng phải là chuyện khó, ta cảm thấy rằng đối phó những loài rắn độc này dễ dàng hơn đối phó những người độc hại quỷ quyệt nọ gấp trăm lần.
Ta một mặt lo vận công áp chế kịch độc công vào tâm mạch, mặt khác lại luôn luôn lo đối phó số độc xà nọ. À! Số độc xà nọ thì chẳng đáng sợ chút nào, đáng sợ nhất là người đã xếp đặt quỷ kế này.
Nhạc Xương thoạt nghe nói đến đây, tức thì trong đầu óc hiện ra hình bóng Triệu Phùng Xuân, hắn không cầm lòng được lên tiếng hỏi :
- Người đó là ai vậy?
Phụ nhân nọ căm phẫn nói :
- Ngoại trừ Xà Lang Quân Triệu Phùng Xuân chứ còn ai vào đây nữa? Này oa nhi! Lúc nãy ngươi nói rằng bị người hãm hại, có lẽ cũng là lão quỷ này rồi, ngươi có ăn uống thứ gì của lão chăng?
Nhạc Xương khẽ gật đầu một cái, thế rồi hắn hồi tưởng Triệu Phùng Xuân từng rót rượu mời mình uống, bất giác giật mình nhủ thầm :
- “Gã này gian ác độc hại hết sức, nếu được thoát thân, thề rằng quyết phải băm xác gã thành muôn mảnh mới được, kẻo gã lại hãm hại người khác nữa”.
Phụ nhân nọ nhìn gương mặt đầy vẻ kiên quyết của Nhạc Xương, khẽ gật đầu nói :
- Có lẽ ta và ngươi có duyên, mặc dù ngươi đến hơi muộn, cũng còn may lắm tánh mạng ta chi còn sống được ba tiếng đồng hồ nữa.
Bà ta nói đến đây dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp :
- Bây giờ, thời gian cấp bách lắm ta không thể giải thích với ngươi thêm điều gì nữa, mai sau khi ngươi gặp Quỷ Trảo Tử Quách Linh hoặc Xà Lang Quân Triệu Phùng Xuân, họ sẽ nói tất cả quá khứ của ta cho ngươi hay, ta phải thừa thời gian ngắn ngủi ba tiếng đồng hồ này truyền bộ kiếm pháp cho ngươi, chỉ cậy vào bộ kiếm pháp này ngươi có thể lấy đầu của Xà Lang Quân Triệu Phùng Xuân dễ như trở bàn tay.
Bà ta nói đến đây, khẽ hất thanh kiếm ngắn trong tay một cái nói :
- Thanh kiếm này được mệnh danh là Thanh Minh, mặc dù không nổi tiếng bằng hai thanh kiếm Can Tướng và Mạc Tà, thế nhưng người giang hồ trông thấy nó cũng phải thèm khát đến chảy nước dãi, chém đá cắt sắt như chém bùn.
Nhạc Xương lấy làm cảm động vô cùng, mặt lộ vẻ thành khẩn nói :
- Thế nhưng tại hạ chưa từng luyện kiếm bao giờ, chỉ ngại rằng không xứng đáng.
Hắn chưa nói hết lời, phụ nhân nọ đã xoa tay nói :
- Thời gian có hạn, ngươi chớ bận tâm việc vô can hệ đó làm gì nữa, hãy cố gắng tụ thần tịnh khí chuyên tâm nghe la giảng giải, quyết phải mang bộ U Minh thập nhị thức kiếm pháp luyện xong trước giờ ngọ mới được, bằng không... à...
Dứt lời bà ta trầm giọng thở dài một tiếng rất não nùng.
Nhạc Xương cũng cảm thấy buồn bã, vội tụ thần tịnh khí lắng tai nghe giảng
Thế rồi phụ nhân bắt đầu vừa múa kiếm diễn ra chiêu vừa giảng giải cặn kẽ.
Cả những động tác nho nhỏ bà ta cũng lập đi lập lại nhiều lần.
Mặc dù bộ kiếm pháp vỏn vẹn chỉ có mười hai thức, thế nhưng cũng phải mất cả hai tiếng đồng hồ mới giảng giải xong.
Bấy giờ mặt mày phụ nhân đã trở nên tái mét, cứ thở hồng hộc không ngừng.
Bà ta vừa thở mạnh vừa giao Thanh Minh kiếm cho Nhạc Xương nói :
- Bây giờ ngươi múa luyện một lượt cho ta xem qua thế nào.
Nhạc Xương giơ hai tay đón lấy Thanh Minh kiếm, chỉ thấy thân kiếm dài khoảng hai thước, rộng chừng hai ngón tay, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng.
Hắn thoạt vừa cầm thanh kiếm trong tay tức thì cảm thấy kiếm khí hắt vào da lạnh run cả người, hắn khẽ hất nhẹ thanh kiếm một cái, phát ra một tiếng long ngâm thanh thoát, du dương êm tai một hồi thật lâu vẫn chưa dứt.
Nhạc Xương bất giác khen rằng :
- Quả nhiên là tiên binh thần kiếm!
Thế rồi hắn lần lượt mang U Minh thập nhị thức mà phụ nhân trung niên đã truyền thụ, diễn múa từng thức một ra.
Tức thì trong thạch động ảo hóa ra một đoàn kiếm quang xen lẫn tiếng kiếm khí rạch xé trong không kêu vù vù nghe thật kinh hồn.
Số độc xà đang nằm phục ở đàng xa bỗng kêu sột soạt bò lúc nhúc ra sau hơn một trượng.
Nhạc Xương diễn múa U Minh thập nhị thức từ đầu chí cuối một lượt xong, sau đó tụ thần định khí đứng nghiêm tại chỗ lẳng lặng chờ đợi phụ nhân trung niên cải chính chỗ thiếu sót.
Sau khi phụ nhân trung niên xem xong, bèn gật đầu nói :
- Không ngờ thiên phú và tánh ngộ của ngươi lại tốt đến thế, quả thật hiếm thấy. Nhưng ngươi phải nhớ cho kỷ, sự biến hóa của mỗi thức và vận dụng cho linh hoạt, nhất là chiêu Thù Đồ Đồng Quy, gom cả tinh ảo kiếm thuật thiên hạ vào một nơi, một khi luyện đến cảnh giới kiếm tuỳ niệm động. Này oa nhi! Thế là những kiếm thủ thiên hạ thảy đều thán phục ngươi hết.
Nhạc Xương cung kính thọ giáo, gật đầu kêu vâng lia lịa.
Phụ nhân trung niên ngoái cổ nhìn ra sau, thấy chỗ động khẩu càng lúc càng sáng, bất giác thở dài một tiếng, bà ta trầm mặc giây lát, sau đó nói giọng tuyệt vọng :
- Lát nữa ngươi cứ ra ngõ này, bây giờ thời gian đã đến, chất kịch độc xông vào tâm mạch, mặc dù ta không đành lòng chết, nhưng cũng phải bó tay bất lực, nay tâm nguyện đã đạt, có chết ta cũng nhắm mắt.
Nhạc Xương nghe bà ta nói giọng bi thương, bất giác đau lòng thương xót cho cảnh ngộ bà ta.
Phụ nhân trung niên lại nói tiếp :
- Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, chiêu cuối cùng thất truyền từ lâu, ngoại trừ lúc ngươi gặp đối phương sử dụng U Minh Thập Nhất Thức, bằng không chẳng được khinh suất sử dụng.
Nhạc Xương vốn muốn truy vấn nguyên nhân, nhưng khi hắn thoạt vừa mở miệng bỗng thấy mặt mày phụ nhân tái mét, cau chặt đôi mày lại, da mặt co rút lia lịa, hình như bà ta đang chịu đựng một cơn đau kinh khủng.
Hắn vội vàng câm mồm lại, đưa cặp mắt đầy vẻ thương xót chăm chăm nhìn bà ta không dám nói gì hết.
Giây lát sau...
Nhạc Xương trông thấy sắc mặt bà ta nhợt lần, biết rằng nguy đến nơi, nhất thời tình cấp buột miệng nói :
- Lão nhân gia còn điều gì cần vãn bối hoàn thành chăng?
Phụ nhân trung niên vùng vẫy giây lát, nhãn thần tối dần, nói giọng yếu ớt :
- Hãy sử dụng bộ... kiếm pháp này, giết... giết chết Triệu... Triệu Phùng Xuân... sau đó mang thanh kiếm này đến gặp Quỷ Trảo Tử... đồng thời nói cho y hay rằng...
Lời nói tới đây đứt đoạn, phụ nhân trung niên nghiêng đầu một bên, té ngửa ra đất, hai mắt khẽ khép lại lộ vẻ cười an ủi ra đi mãi mãi.
Tức thì lòng Nhạc Xương đau như cắt, suýt nữa nước mắt đã nhỏ dài xuống.
Hắn cứ lẳng lặng nhìn phụ nhân trung niên, nỗi thương xót vô lời khiến hắn trở nên bình tĩnh.
Mặt hồi thật lâu...
Nhạc Xương sử dụng Thanh Minh kiếm đào một cái hố tại chỗ, chôn cất di thể phụ nhân nọ, xong xuôi hắn lại khấn thầm trong giây lát, sau đó mới đi ra ngõ rẽ.
Hắn vừa bước tới ngõ rẽ, bất giác giật mình nhảy lùi ra sau.
Thì ra hai con đại mãng xà đang nằm phục tại đó, đưa cặp mắt óng ánh chiếu sáng nhìn chòng chọc vào người Nhạc Xương. Hắn do dự giây lát sau đó đánh bạo khẽ hất thanh kiếm trong tay một cái lại từ từ tiến tới trước.
Lần đầu tiên trong đời hắn trông thấy đại Mãng xà to lớn đến thế, mặc dù hắn cậy vào từng nuốt viên Thiên Niên Độc Xà Nguyên Châu và có thanh bảo kiếm trong tay, nhưng hắn vẫn lấy làm hồi hộp hết sức.
Thế nhưng lạ lùng thật, khi Nhạc Xương từ từ tiến tới, hai con đại mãng xà trông thật hung tợn cũng đã cùng lúc quay đầu ép sát vào vách động.
Nhạc Xương thoạt trông thấy cơ hội ngàn vàng này, lập tức khẽ nhún hai mũi chân chui qua khoảng không chật hẹp ấy.
Hắn không dám dừng lại cũng chẳng dám ngoái cổ nhìn ra sau, hai mũi chân vừa chấm đất lập tức nhún lên lần nữa, chỉ vài cái nhún mình như thế hắn đã ra khỏi hang đá.
Nhạc Xương thở phào một cái nhẹ nhõm ngước đầu nhìn lên trời xanh.
- A! Mặt trời vừa đứng bóng.
Hắn hít thở vài hơi không khí trong lành, sau đó đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, lẩm bẩm nói :
- Quả thật gã Triệu Phùng Xuân chẳng hổ thẹn với danh xưng là Xà Lang Quân chút nào, nên phải nói rằng gã độc ác vô cùng, phụ nhân này bảo ta sử dụng U Minh thập nhị thức diệt trừ gã, thế nhưng ta mới luyện xong, muôn một vận dụng chưa linh hoạt, há chẳng phụ lòng tốt của bà ta rồi sao?
Thình lình ngay lúc này...
Trên một ngọn cây trọc lóc có hai con chim ưng vỗ đồm độp đôi cánh bay về hướng nam.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn chúng nó bay xa dần, bất giấc động lòng nhủ thầm :
- “Một việc chưa xong lại xảy ra việc khác, trông tình hình mạng ta vất vả thật rồi, chi bằng đến Nam Hải Toái Bình đảo gặp Tiêu Diêu tiền bối trước, sau đó mình mới tính tới chuyện khác”.
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức thi triển thân pháp chạy xuống núi ngay.
* * * * *
Hàng Châu...
Năm đời vua Ngô, Việt, Tiền Vũ, Túc Vương và Nam Tống thảy điều kiến đô tại đây.
Địa thế cận sông hồ, giữ trọn vận hà, dân giàu sản vật phong phú, xưa nay được ví như là chốn thiên đàng.
Nhạc Xương ăn mặc lam lũ, thần tình ủ rủ từ từ đi trên phố.
Mặc dù trời nắng chang chang, thế nhưng trong các hẻm nhỏ đường lớn trà lầu tửu quán, tại Hàng Châu thành nội, chen chúc đông nghịt những người.
Hắn tìm một khách điếm, tắm gội sạch sẽ và thay y phục, vốn muốn ở tại khách điếm dùng chút cơm nước, sau đó nghỉ ngơi ngay.
Thế nhưng hắn sực nghĩ kỹ lại, nghe đồn đại rằng thắng cảnh Tây Hồ có tiếng là chốn thiên đàng, hơn nữa hai mẫu nữ Quân muội chọn nơi đây làm chốn ẩn cư, đã có dịp đến đây sao không dạo qua cho biết.
Thế rối Nhạc Xương ra tới bờ hồ thuê một chiếc du thuyền ra thẳng giữa hồ du ngoạn.
Hắn ngồi trên du thuyền vừa ăn uống vừa đảo mắt ngắm nhìn xung quanh, thưởng thức cảnh sắc Tây Hồ.
Thình lình ngay lúc này...
Trên bờ bỗng có tiếng gây lộn ồn ào vang tới.
Nhạc Xương gần như là chim sợ cành cong, hắn khẽ chau đôi mày kiếm, bước ra khoang thuyền phóng mắt nhìn lên bờ.
Hắn trông thấy xa xa trên bờ có một số đại hán đang vây một lão nhân và một thiếu nữ vào vòng trong, chỉ tay la mắng inh ỏi, trông khí thế họ hung hăng hết sức.
Lão nhân nọ quỳ trên đất khấu đầu lia lịa, còn thiếu nữ thì đứng kế bên lão nhân, hình như cô ta sợ số côn đồ nọ đã thương lão.
Nhạc Xương nhìn thoáng qua biết rằng bọn này ắt là côn đồ ác bá địa phương đang gây những việc tổn thường thiên lý, trong lòng bất giác lấy làm căm phẫn lập tức bảo thuyền nương cho thuyền cập bến.
Thuyền nương thoạt nghe Nhạc Xương bảo ả chèo thuyền vào chỗ sanh sự, đã sợ đến mặt mày thất sắc, xua hai tay lia lịa nói :
- Công tử là thân ngàn vàng, chớ đụng với bọn côn đồ ấy, họ tác oai tác ác quen rồi, công tử hà tất chuốc lấy phiền phức?
Nhạc Xương từ thần tình và giọng nói của ả đã đoán biết bọn hung đồ này ắt thường cậy thế hà hiếp dân lành tại đây, mình phải trừng trị bọn này một phen mới được.
Hắn suy nghĩ đến đây, mỉm cười nói :
- Không hề chi, ta chỉ sang đó xem qua cho biết, cứ việc chèo thuyền vào đó, ta sẽ cho thêm ngươi vài nén bạc nữa.
Thuyền nương nọ vị tình vài nén bạc mới run lẩy bẩy chèo thuyền vào bờ.
Thuyền cập bến, Nhạc Xương móc túi lấy vài nén bạc lẻ ra giao cho thuyền nương, sau đó mới nhảy lên bờ chạy thẳng tới chỗ mấy hung đồ đang tụ tập.
Hắn chưa chạy tới nơi thì đã nghe một hán tử mặt rổ trong số hung đồ nọ đang chỉ tay lão nhân quỳ dưới đất nói :
- Này lão già kia, ngươi cứ nói đi! Ngươi cần bao nhiêu lạng bạc? Dù gì đại gia cũng đã chấm con gái ngươi rồi.
Ông lão đang quỳ dưới đất lạy lia lịa khóc lóc van xin nói :
- Xin đại gia lượng thứ, tiểu nữ từ bé sớm đã đính hôn với người ta rồi, bây giờ sắp tới ngày rước dâu.
Lão chưa nói hết lời, hán từ nọ cười lạnh lùng một tiếng, cướp lời nói :
- Chẳng hề chi cả. Lúc rước dâu, cứ đến nhà của ta khiêng đi là xong chứ gì.
Lão nhân nghe nói thế bất giác ngẩng đầu ra tại chỗ.
Nhạc Xương cũng đứng sửng sốt tại chỗ luôn.
Tất cả những người đứng xem xung quanh cũng ngây người ra tại chỗ hết.
Chỉ có thiếu nữ nọ đưa cặp mắt đầy oán hận chăm chăm nhìn gã.
Trong lúc mọi người đang ngẩn người tại chỗ, hán tử nọ khẽ khoát tay một cái tức thì những đại hán còn lại đồng thanh la hét một tiếng, cùng lúc tràn tới đông thời giơ tay chộp vào người thiếu nữ.
Bấy giờ Nhạc Xương không còn chịu đựng được nữa, dang hai tay vượt chúng bước vào đám đông, khẽ vỗ hai tay lên vai đại hán đang chộp vào người thiếu nữ một cái.
Tức thì hai đại hán nọ kêu ư một tiếng đứng yên bất động luôn, nhưng tư thế múa máy tay chân hà hiếp dân lành của chúng vẫn không thay đổi chút nào.
Nhạc Xương bước tới đứng ngay trước mặt lão nhân, trầm giọng hét :
- Giữa thanh thiên bạch nhật ở chốn náo nhiệt như thế các ngươi dám cướp bóc con gái nhà lành ư?
Hình như đại hán đầu đàn thoáng giật mình một cái, gã đưa mắt quan sát Nhạc Xương giây lát thấy đối phương là một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi tức thì máu hung hăng bốc lên đùng đùng, la lớn tiếng mắng chửi :
- Tiểu tử! Ngươi cả gan dám nhúng tay lý sự, muốn...
Chữ “Chết” chưa thốt khỏi miệng, gã bỗng hoa mắt một cái, kế đó kêu bốp một tiếng tức thì má bên trái ăn phải một bợp tai.
Hán tử nọ bị đánh một bợp tai đến đỗi loạng choạng té lùi ra sau bảy tám bước liền, sau đó mới đứng vững lại, hai mắt gã cứ nảy đom đóm lửa luôn.
Số đại hán còn lại thoạt trông thấy thế đồng lúc gầm hét một tiếng, lần lượt rút binh khí hết, đồng thời vây Nhạc Xương vào vòng trong.
Nhạc Xương đảo mắt quét nhìn họ một cái, đồng thời cười lạnh lùng một tiếng.
Tiếng cười chưa dứt, hắn đã nhún mình nhảy lên cao.
Chỉ thấy hắn khẽ phất hai tay áo một cái lượn mình lướt trong đám đại hán nọ nhanh như sao xẹt.
Tức thì vài tiếng kêu ư nổi lên, chỉ thấy tám đại hán mặt mày hung dữ đánh bạch bạch té ngồi ngang trên đất bất động hết.
Nhạc Xương dừng người lại, dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, đưa mắt liếc nhìn trên đất một cái, sau đó từ từ đỡ lão nhân nọ đứng dậy, trịnh trọng nói :
- Số hung đồ này đã giải quyết xong, thế nhưng lão trượng không thể ở lại đây lâu nữa, hãy lập tức rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Lão nhân trông thấy Nhạc Xương tất biết nhân tài, không ngờ hắn chừng này tuổi lại có một thân võ công cao cường đến thế, bất giác cảm động đến nước mắt chảy dài xuống, nói giọng run run :
- Xin hỏi tôn thánh đại danh của ân nhân xưng hô thế nào? Để tiểu lão nhi...
Nhạc Xương ngắt lời nói của lão, nói :
- Thưa lão trượng! Giúp kẻ yếu trừ kẻ gian, đó là bổn phận của mỗi người.
Bây giờ trời còn sớm, lão trượng dẫn lệnh nữ rời khỏi đây nhanh lên.
Lão nhân nọ giơ tay níu thiếu nữ định quỳ xuống lạy nhưng đã bị Nhạc Xương cản lại, thế rồi lão đành cảm động nhỏ lệ nói :
- Nếu ân nhân không phụng cáo tên họ, tiểu lão nhi cũng không dám miễn cưỡng, có điều bọn ác nhân này thảy đều là người của Kim Tiền bang, ngày thường câu kết với quan phủ hà hiếp dân lành, nhưng vì họ có võ công cao cường, hơn nữa thế lực Kim Tiền bang rất hùng mạnh, xin ân nhân hãy thận trọng.
Nhạc Xương cười ngạo nghễ nói :
- Đa tạ lão trượng đã nhắc nhỡ, tại hạ hết sức thận trọng vậy.
Hắn đưa mắt nhìn hai phụ tử đi xa, sau đó mới lắc đầu thở dài một tiếng.
Bấy giờ số người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông.
Nhạc Xương xếch ngược đôi lông mày kiếm từ từ bước tới chỗ tám đại hán bị điểm huyệt lúc nãy, hắn đá cho mỗi gã một cái giải huyệt cho họ luôn.
Tám đại hán trở mình lom khom bò dậy co giò bỏ chạy ngay.
Nhạc Xương lạnh lùng tằng hắng một tiếng la hét nói :
- Đứng lại nào!
Tám đại hán vừa co giò chạy được vài bước bất giác giật mình dừng lại hết :
Nhạc Xương cười khẩy nói :
- Các ngươi muốn bỏ chạy rồi ư? Chốn thiên hạ này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?
Hắn vừa nói vừa đưa mắt căm phẫn nhìn bọn chúng một cái, sau đó mới nói tiếp :
- Nếu căn cứ vào hành vi vừa rồi của các ngươi đáng xử tội chết, thế nhưng bản thiếu gia thể niệm đạo đức thượng thiên không làm quá đáng, cho các ngươi một con đường sống, nhưng bây giờ các ngươi tự cắt đứt tai trái và lập trọng thệ từ rày về sau không bao giờ tác ác nữa, như vậy ta mới buông tha các ngươi, bằng không, hừ...
Mấy gã hung đồ này thường cạy thế lực của Kim Tiền bang tác oai tác ác, có khi nào bị làm nhục như vậy bao giờ đâu, hận rằng võ công thua kém người ta, đành phải nghiến răng kêu ken két đưa mắt nhìn nhau không nói gì hết.
Nhạc Xương trông thấy họ không động đậy gì hết, lại cười khẩy nói tiếp :
- Chẳng lẽ các ngươi muốn bản thiếu gia đích thân động thủ sao?
Dứt lời, đôi mắt hắn tia ra hai đạo điện quang sắng lạnh kinh người.
Mấy gã đại hán nọ bất giác run bắn người lên, họ biết rằng võ công của thiếu niên này cao cường, đánh thì không đánh lại hắn, muốn đào tẩu cũng chẳng xong, nhất thời chẳng biết làm sao hết.
Giây lát sau...
Một trong số đại hán bỗng nhiên lên tiếng nói, giọng căm hận :
- Hôm nay bọn này chịu trận, thế nhưng Kim Tiền bang cũng không dễ đụng đâu.
Xin hỏi đại danh của ngươi xưng hô thế nào, để mai sau có dịp báo đáp vậy.
Nhạc Xương nói giọng ngạo nghễ :
- Nhạc Xương!
Đại hán cầm đầu nọ đưa mắt căm phẫn nhìn Nhạc Xương lần nữa, sau đó quay ra sau nói với đồng bọn :
- Này các huynh đệ hãy động thủ nào!
Dứt lời gã nghiến răng rút gao găm ra, kêu xoẹt một cái cắt vào tai trái, tức thì một chiếc lỗ tai trái dính đầy máu rớt trên đất.
Bảy đại hán còn lại cũng y phép tự rút dao găm cắt lỗ tai trái của mình ra.
Tức thì trên đất lem luốc những vết máu và xen lẫn số lỗ tai rớt ra đất khiến người trông thấy phải kinh tâm táng đởm.
Nhạc Xương trông thấy thế cũng mặt mày biến sắc, sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh nói :
- Nếu như chẳng phục, cứ việc đến tìm ta.
Tám đại hán đưa cặp mắt căm hờn nhìn Nhạc Xương một cái, sau đó cúi người nhặt cái lỗ tai của mình, khốn đốn co giò bỏ chạy luôn.
Bấy giờ số khán giả độ khoảng hai trăm người thảy đều vỗ tay kêu tuyệt.
Nhạc Xương cùng vội vàng quay trở lại khách điếm, thay y áo rồi ngả lưng trên giường. Hắn đang mơ mơ màng màng nhập mộng bỗng nghe tiếng mở cửa, kế đó thấy điếm tiểu nhị mặt mày hớt hải tay cầm một tấm thiệp bước vào phòng đưa tới trước mặt Nhạc Xương.
Nhạc Xương cầm tấm thiệp đợi điếm tiểu nhị đi khỏi, hắn mới lật tấm thiệp ra xem :
“Sáng này nhờ các hạ chiêu đãi, bọn tôi lấy làm cảm phục, canh ba đêm nay trước mộ Nhạc Vương sẽ là nơi chôn xác của các hạ, nếu như sợ chết sau khi nhận được thư này hãy cấp tốc xa chạy cao bay, như vậy họa may bảo toàn mạng sống.
Lôi Minh bút”
Sau khi xem xong thư giãn, Nhạc Xương nhủ thầm :
- “Bọn hung đồ này truyền tin nhanh hết sức, đêm nay ta phải cảnh giác mới được”.
Sau khi cơm nước xong, Nhạc Xương ở luôn trong khách điếm không ra ngoài nữa, bắt đầu vận công điều tức. Mãi cho đến hơn canh hai Nhạc Xương mới thu dọn đồ dạc, đóng cửa phòng lại, đẩy cửa sổ hậu ra, vượt qua tường rào hậu viện, thi triển “Mị Ảnh Si Uyên” thân pháp chạy thẳng về hướng mộ Nhạc Vương nhanh như gió.