Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 11: Giải bỏ hiềm nghi




“Lãnh thiếu, thật là vinh dự, ngài gọi tôi có việc gì không?”
“Cũng không có gì to tát, chẳng qua là dạo gần đây trên mạng có không ít chuyện tai tiếng nghi ngờ cô bé kia, đạo diễn Phùng nghĩ sao?”
“Chỉ có kẻ tiểu nhân mới dám viết báo xằng bậy, Lãnh thiếu yên tâm, tôi sẽ không để An Dụ Vân thiệt thòi.”
“Đạo diễn Phùng yên tâm, việc này tôi bảo đảm với anh là sẽ giải quyết ổn thỏa, không gây ảnh hưởng gì đến đoàn làm phim của đạo diễn Phùng đâu, với cả hôm nay tôi gọi làm phiền đạo diễn Phùng một chút, anh có đang rảnh rỗi không?”
“Được Lãnh thiếu gọi đến là vinh hạnh, có bận cũng phải rảnh thôi.”
“An Dụ Vân ngốc quá đến bây giờ vẫn chưa tìm ra tôi, không biết tôi có thể mượn danh tính của anh mở một buổi tiệc cho đoàn làm phim được không?”
“Ý của Lãnh thiếu đây là…?”
“Anh yên tâm, không phải chuyện gì lớn đâu, tôi chỉ muốn mở một buổi tiệc nhưng dưới danh nghĩa là của đạo diễn Phùng, mời mọi người trong đoàn làm phim đi ăn uống thoả thích. Yên tâm, mọi kinh phí đều do tôi chi trả.”
“Được được, việc này nếu Lãnh thiếu muốn thì tôi hoàn toàn có thể sắp xếp.”
“Được, vậy đạo diễn Phùng cứ sắp xếp, báo lại cho tôi một tiếng, địa điểm thì tôi sẽ nhắn cấp dưới báo qua cho anh. Phiền anh rồi.”
“Không có gì, không có gì, được Lãnh thiếu quan tâm chiếu cố đặc biệt tới đoàn làm phim của tôi thì là phúc phận của tôi. Nếu không còn gì thì tôi xin phép.”
“Được, chào anh.”
“Chào, Lãnh thiếu.”
Lãnh Dật Hiên cúp máy, nhìn chiếc điện thoại di động trên tay, lại khó hiểu bản thân nữa rồi. Dạo gần đây hắn luôn cảm giác bản thân hắn như có cái gì đó chi phối, hối thúc dữ dằn. Từ mọi việc liên quan đến cô nhóc tên là An Dụ Vân, hắn đều không nghĩ được rằng là bản thân hắn sẽ lại bận tâm nhiều đến như vậy. Nhưng An Dụ Vân nào có hay, đến tận bây giờ cũng chưa có phản hồi nào cho hắn, cũng không chủ động đến cảm ơn, phải để đích thân hắn ra tay. Cô gái này là không biết thật hay là đang cố tình không quan tâm đến hắn đây. Lãnh Dật Hiên đỡ trán, suy nghĩ rất nhiều rằng hà cớ gì hắn lại phải vì một cô gái không quen biết làm đến loại chuyện đó, nhưng mỗi lần bản thân khí lực sôi trào, muốn cùng mỹ nhân đàm đạo thì bản thân hắn lại bất giác mà liên tưởng đến cô gái kia, mỹ nhân thế nào ăn cũng không nổi. Hắn như phát điên lên vì An Dụ Vân, cũng vì cô mà làm đến những chuyện mà xưa nay chưa từng làm.
Dương Lâm trở lại phòng làm việc của Lãnh Dật Hiên, cũng tức là mọi việc đã được anh giải quyết gọn gàng đâu vào đấy. Trước hết, anh nhờ đến một công ty nhỏ, cũng tìm hiểu qua năm xưa công ty này đã có làm ăn, hợp tác với An thị của gia đình An Dụ Vân, hợp tác còn rất thuận lợi, hảo cảm rất tốt. Dương Lâm đến công ty này, ngỏ ý muốn mượn danh nghĩa của người đứng đầu công ty, nói số vốn đầu tư cho bộ phim của An Dụ Vân là của họ, vì giao tình năm xưa, không cam tâm nhìn con gái của bằng hữu bị sa cơ thất thế nên tiện tay giúp đỡ. Dương Lâm còn đứng ra thả tin cho cánh nhà báo, dặn họ viết bài đứng đắn, không làm phiền hà gì đến người trong cuộc là được. Lãnh Dật Hiên gật gật đầu tán dương Dương Lâm, quả thật đi theo hắn lâu năm nên xử lý mọi chuyện cũng gọn gàng đâu ra đó.
“Lãnh thiếu, nếu chúng ta làm như thế này, cô ấy sẽ nghĩ ân nhân cứu mạng cô ấy chính là người khác, vậy thì phải làm sao?”
Lãnh Dật Hiên nhướn mày nhìn Dương Lâm, trong lòng hắn hẳn đang có một mưu kế riêng.
“Cô gái tôi nhìn trúng sẽ không ngốc như vậy, chẳng qua cô ấy chỉ là con thỏ con không có can đảm đi tìm tôi, nhưng nếu tôi tìm cô ấy, nhất định cô ấy sẽ nhận ra.”
Dương Lâm gật gù tỏ vẻ đã hiểu, đúng là Tống thiếu, một khi đã muốn thứ gì liền phải bằng mọi cách đạt được. Nhưng phụ nữ thành phố này tất cả đều muốn nhào vào lòng Lãnh Dật Hiên, vậy tại sao cô gái kia may mắn được Lãnh Dật Hiên nhìn trúng lại không đến tìm hắn. Hay là chính vì thế nên Lãnh Dật Hiên mới thấy cô ấy có nhiều thú vị, một hai muốn khám phá. Dương Lâm lắc lắc đầu, ai chứ Lãnh Dật Hiên thì điều gì cũng có thể, anh có đoán già đoán non cũng không sao hiểu rõ được.
An Dụ Vân lại bị bất ngờ thêm tập hai, vốn đang đau đầu không biết nên đáp trả lại giới truyền thông như thế nào thì đầu giờ chiều, trên mạng lại có bài báo đính chính tin đồn kim chủ sau lưng cô rồi. Quá nhanh quá nguy hiểm, An Dụ Vân không biết chứng cứ đâu mà nhanh như vậy đã có đính chính. Cô bấm đọc qua một lần, đích thân nhà đầu tư lên tiếng, nói về giao tình, hợp tác sướt mướt từ thời nào, thấy cô sa cơ thất thế nên tiện tay giúp đỡ. Nhưng An Dụ Vân lại có linh cảm không phải là người này, cô và ông ấy chưa từng gặp qua, chưa từng quen biết, mà cô còn nghĩ ông ấy không đến nỗi bỏ một số tiền lớn như vậy để cho không cô đâu.
Lương Di Tâm vì chuyện này cũng chạy đến đoàn làm phim gặp An Dụ Vân, cô đang sứt đầu mẻ trán không biết nên bàn với công ty để thả tin sao cho hợp lý thì trên mạng liền xuất hiện ngay bài đính chính với lý lẽ chặt đẹp bài báo cũ. Lương Di Tâm cũng cảm nhận được chuyện này nhất định là có người đứng sau, chứ nếu nhà đầu tư đúng thật là người có giao tình với An gia lúc trước thì nhất định không phải úp mở làm gì cho bí ẩn.
“Chị nghĩ chuyện này phải có người đứng sau.”
“Em cũng nghĩ vậy, nhưng người đứng sau là ai căn bản chúng ta không biết.”
“Còn về việc trên mạng em tính sao?”
“Chị thay em chọn một món quà gửi qua bên đó như cảm ơn. Dù sao người đó cũng chỉ đứng ra để che giấu cho người bí ẩn kia thôi.”
“Được rồi, chị sẽ có sắp xếp. Nhưng chị nghĩ người luôn âm thầm giúp đỡ em là Lãnh Dật Hiên đó.”
“Nhưng mục đích của anh ta là gì? Anh ta ghét giới giải trí như vậy, tốn tâm sức lên em làm cái gì?”
“Chị cũng đang đau đầu không biết mục đích của anh ta đây.”
“Chắc em phải tìm cơ hội cảm ơn, năm lần bảy lượt cứu em thế này mà em lại không đứng ra nói lời nào thì cũng hơi kì cục thật.”
“Ừ, chị sẽ tìm cơ hội để em cảm ơn anh ta, nhưng đừng dây dưa quá, anh ta nổi tiếng nguy hiểm, giúp đỡ em được nhưng cũng có thể đạp đổ em được.”
“Em biết rồi, chị yên tâm.”
Mạc Kỳ Kỳ tức giận, nhìn bài báo dùng để hạ bệ An Dụ Vân vừa mới đăng chưa kịp hạ nhiệt đã bị xoá đến gốc cũng không còn, mà tay nhà báo mà Mạc Kỳ Kỳ liên hệ để bán tin thì không liên lạc được nữa. Mẹ kiếp! An Dụ Vân vì cái vận gì lại có thể may mắn đến như vậy được chứ? Nhất định là thế lực sau lưng An Dụ Vân giờ trò, Mạc Kỳ Kỳ bây giờ run sợ, sợ An Dụ Vân ghi thù cô ta rồi dùng thế lực chống lưng huỷ hoại cô ta mất.
“Mọi người! Tập trung lại một chút tôi thông báo cái này này.”
Đạo diễn Phùng trong lúc mọi người nghỉ trưa tập trung mọi người lại thông báo một số chuyện.
“Vì dạo gần đây đoàn làm phim của chúng ta gặp phải không ít sóng gió, nhưng may mắn thay lại bình an tai qua nạn khỏi. Cho nên tôi muốn mời mọi người cuối tuần này đi dùng bữa, ăn uống chơi bời một hôm coi như là ăn mừng, sẵn tiện để mọi người khắng khít nhau hơn, mọi người thấy sao? Không cần lo chi phí, Phùng Khoan tôi lo hết.”
Ai nấy đều nhiệt tình hưởng ứng cho sự hào phóng của đạo diễn Phùng, mà đạo diễn Phùng nói ra xong cũng tự thấy chột dạ. Haiz, lấy công của người khác nhận làm công của mình thật không dễ dàng chút nào, nhưng Lãnh Dật Hiên đã ra chỉ thị nhờ vả, ông cũng không từ chối được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.