Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 62: Say rượu (H)




An Dụ Vân vui vẻ nhấp một ngụm rượu sake, hương thơm cay nồng toả ra khắp các giác quan của cô, thật sảng khoái. Rượu sake không được xem là rượu mạnh gì nhưng uống nhiều vẫn cứ là dễ say, nhất là đối với người có tủu lượng đáng nói như An Dụ Vân.
“Em uống ít thôi đó.”
“Lãnh Dật Hiên, em có say đâu nào. Anh không thấy ở khung cảnh như thế này, đồ ăn ngon, mỹ nhân, phải có rượu mới được à?”
Thật đáng quan ngại! Lãnh Dật Hiên gãi gãi sống mũi. Ờ thì đúng là như vậy đấy nhưng câu này phải là do hắn nói chứ, cô nói thay hắn rồi, lại còn dùng cái giọng điệu cường hào ác bá đấy mà thưởng thức, có chăng An Dụ Vân đang muốn đảo chính không?
“Em uống nhiều như thế lát lại quậy phá lên anh không cản nổi đâu.”
“Em không uống nhiều mà, em chỉ là thưởng thức, ừm, thưởng thức rượu ngon, thưởng thức cả anh chàng đẹp trai ngồi đối diện.”
Đúng là ai có tí hơi men vào cũng thay đổi hẳn, An Dụ Vân lại giở cái giọng lưu manh đó mà thưởng thức hắn thật khiến Lãnh Dật Hiên khó chịu, ngứa ngáy trong người. Nhưng hắn chỉ cho cô uống một bình rượu duy nhất thôi, An Dụ Vân dễ say, bây giờ chưa nhưng chắc chắn đợi men ngấm vào rồi sẽ không còn nhớ trời trăng mây gió gì nữa đâu.
Nói đâu cho xa, một lát sau An Dụ Vân đã chống cằm gục trên bàn ăn, bình rượu sake nằm lăn lông lốc trên bàn, cô đã xin hàng. Lãnh Dật Hiên đỡ trán, đúng là hắn đã lường được đến tình huống này rồi nhưng vẫn dung túng để rồi nhìn An Dụ Vân say đến gật gà gật gù như thế kia. Lãnh Dật Hiên tự cảm thấy bản thân hắn nên nghiêm khắc hơn cũng như nên học cách miễn nhiễm với những hành vi dụ hoặc của An Dụ Vân thôi.
“Nào, Tiểu Vân ngoan, chúng ta về phòng thôi nào.”
“Ưm, em muốn uống nữa, rượu ngon!!!”
“Em đã say đến mức này còn uống cái gì nữa hửm?”
“Em không biết đâu, em muốn uống nữa cơ! Anh không cho em uống nữa tức là không thương em.”
Giờ là đến tiết mục khóc lóc bù lu bù loa, Lãnh Dật Hiên thua rồi, không ngờ được lại đến tận cái nước này cơ. Sau này, à không, từ bây giờ chỗ nào có An Dụ Vân chỗ đó phải không có bất cứ thứ đồ uống nào có men, có cồn. Hắn thực sự đối với cô gái này chính là hết cách rồi, nhìn An Dụ Vân khóc lóc ỉ ôi, hắn nhất quyết bế ngang người cô lên đem về phòng luôn cho nhanh.
Chiếu đã được trải sẵn, là loại chiếu tatami truyền thống được trải giữa sàn nhà của căn phòng. Lãnh Dật Hiên sợ An Dụ Vân say rượu sẽ bị lạnh nên nhờ người mang thêm nệm bông đến trải thêm, sau đó hắn mới đem cô đặt lên nệm. Ấy nhưng để dỗ được cho An Dụ Vân ngủ lại là một vấn đề cực kì nan giải khác mà Lãnh Dật Hiên phải đối mặt.
“A… anh… anh yêu! Anh yêu thật đẹp trai nha.”
“Nào, ngoan ngủ đi nào.”
An Dụ Vân nằm trên nệm, hai tay sờ nắn khuôn mặt Lãnh Dật Hiên, hết bóp rồi đến bẹo má rồi đến sờ soạng lung tung. Cả hai vì đang nghĩ dưỡng, lại chiều theo ý của An Dụ Vân nên vẫn luôn mặc yukata lúc ở nhà, bây giờ An Dụ Vân sờ soạng như vậy khó tránh vạt áo của Lãnh Dật Hiên bị lật mở, hớ hênh lung tung.
“Em đừng có sờ nữa, cẩn thận anh không nhịn được sẽ không tha cho em đâu đấy.”
“Ưm… Dật Hiên, anh thật đẹp trai!”
“An Dụ Vân! Đừng đùa với lửa.”
“Ấm quá, anh ấm quá anh yêu!”
An Dụ Vân say rồi, nào có chuyện tỉnh táo mà nghe Lãnh Dật Hiên cảnh cáo. Cô đúng là kiểu lưu manh đó, say rồi là sẽ làm càn. Lần đầu gặp nhau cũng chính cô đè Lãnh Dật Hiên ra giường, bây giờ cũng là mượn rượu sàm sỡ hắn, lật áo hắn ra mà sờ nắn lung tung. y, nếu có là gì thì tự cô chuốc lấy thôi, Lãnh Dật Hiên đã cảnh cáo rồi mà.
Yukata là loại thường phục của Nhật, mỏng nhẹ hơn Kimono và thường dùng để mặc ở nhà. Lãnh Dật Hiên và An Dụ Vân đều đang mặc Yukata nên vần vũ một hồi vẫn là không tránh được xộc xệch. Làn da màu đồng của Lãnh Dật Hiên bị vạch ra lồ lộ, chỉ còn chiếc đai lưng cố định lại chứ không đã bị lột sạch rồi. Hắn nâng cằm An Dụ Vân, ngậm lấy cánh môi đỏ hồng còn thơm thoang thoảng mùi men rượu của cô.
“Ưm… ưm…”
An Dụ Vân bật ra mấy tiếng kháng nghị, tay báu chặt lấy cổ của Lãnh Dật Hiên, đối với nụ hôn cực kì cuồng dã này chính là vừa hoà mình vừa muốn tách ra. Hai đôi môi cuốn lấy nhau, Lãnh Dật Hiên tách răng cô ra, vươn lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng của cô, cuộn cả chiếc lưỡi rụt rè của cô, mang hơi men thơm nồng trong khoang miệng của cô mà từ từ đặt An Dụ Vân nằm xuống.
Hắn vẫn cứ ôm hôn cô say đắm như thế, tay lại thăm dò vạt áo của cô, chui vào nắm lấy một bên đầy đặn trong áo. Trang phục này thật thuận tiện, cô lại thích như thế thì về sau mua thêm cho cô vài bộ để ở nhà lúc thích thì mặc.
“Ưm… Dật Hiên… anh…”
“Bé cưng đã tỉnh rượu chưa?”
“Em đau đầu quá, em muốn ngủ.”
Rượu sake không quá nặng, không làm say lâu, một hồi vần vũ vừa rồi đủ khiến An Dụ Vân thoát ra khỏi mơ hồ rồi. Nhưng mà là bị hôn đến tỉnh chứ không phải tự tỉnh đâu. Nào ngờ vừa thoát khỏi choáng váng đã thấy Lãnh Dật Hiên đang hôn cô ngấu nghiến, tay lại đang ở trong áo cô nghịch ngợm rồi.
“Em châm lửa anh rồi bỏ đi ngủ, em có thấy như vậy là không công bằng với anh không?”
“Ưm… Dật Hiên, anh định nhân lúc em say mà giở trò sao?”
“Anh không cần đợi em say vẫn giở trò được.”
Ai bảo An Dụ Vân say rồi giở trò lưu manh, bây giờ Lãnh Dật Hiên hắn sẽ cho cô thấy thế nào là lưu manh thực sự. Hắn lật mở vạt áo cô ra, tuột xuống đến tận vai, nhằm vào xương quai xanh mà cắn lên đó. An Dụ Vân bật cười khúc khích, ôm lấy cổ hắn mặc cho hắn hôn cắn loạn trên người mình. Cô cũng công nhận là ở không gian thế này mà làm loạn cũng là một loại tình thú mà.
Lãnh Dật Hiên kéo vạt áo càng ngày càng rộng mở, nhanh chóng ngậm lấy một bên đỉnh núi tuyết căng tròn mà cắn mút, hắn đối với đôi đỉnh núi này chính là tồn tại một loại chấp niệm, hừm, ăn ngon như thế này mà không nghiện chính là phí phạm.
“Dật Hiên… anh cắn nhẹ thôi nào…”
“Không, vừa rồi em không nghe anh, bây giờ anh cũng không nghe em nữa.”
Bàn tay không an phận dò xét từ đầu gối của cô, ngón tay có chút chai sần của Lãnh Dật Hiên ma sát với thịt đùi non của An Dụ Vân càng khiến cô có cảm giác. Hắn dừng lại ở vùng tam giác đầy đặn, cách một lớp vải mỏng từ từ dò dẫm như một hành khất lạc đường đang tìm lấy một chốn đi trong một khu rừng nguyên sinh.
“Anh… từ từ đã… anh nhẹ thôi nào.”
Vạt áo trên ngực thì bị vạch ra rộng mở, gấu váy bị kéo lên đến tận eo, nơi nào có thể phô bày, An Dụ Vân đều phô bày cả ra ngoài. Duy chỉ có mỗi sợi đai lưng vẫn còn ở trên người cô, như một sự cố định sơ sài cho bộ trang phục đã bị lật mở đến như thế kia.
“Bảo bối, về sau nghe lời không được uống rượu nữa.”
“Ưm… em không uống nữa.”
“Em uống rượu châm lửa anh bây giờ anh phải phạt em.”
“Em không ngoan, em xin lỗi… Dật Hiên… mau phạt em đi.”
Lãnh Dật Hiên lật vạt áo dưới đai lưng, để lộ ra cự long trướng to sớm đã ngẩng cao đầu của hắn. Ngón tay vẫn ở nơi chật hẹp nào đó của An Dụ Vân không ngừng ma sát, dịch nhờn thấm đẫm cả ngón tay. An Dụ Vân vừa hưởng thụ vừa không quên vuốt ve dục vọng to lớn kia, cô đối với chuyện này không còn ngại ngùng gì nữa, hơn thế còn muốn bạo dạn hơn một chút.
“Dật Hiên… chỗ này của anh to như thế hẳn là phụ nữ sẽ thích lắm…”
“Anh chỉ cần em thích thôi.”
“Anh đã đâm vào bao nhiêu phụ nữ rồi hửm?”
“Rất nhiều, nhưng nhiều nhất phải là em rồi.”
An Dụ Vân muốn ghen nhưng vì Lãnh Dật Hiên quá dẻo miệng nên không thể nào ghen nổi. Hắn đặt cô nằm nghiêng, tay nâng một đùi của cô lên, ngực hắn áp sát vào lưng cô từ từ tiến vào theo kiểu úp thìa. An Dụ Vân lần đầu thử cảm giác mới, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, từng tế bào xúc cảm giãn nở ra, cảm nhận ở nơi hạ thân từng đợi cắm rút mạnh mẽ.
“A…Dật Hiên… thực sự thích quá…”
“Bảo bối, em chặt quá.”
“Anh yêu… ưm… em yêu anh…”
Lãnh Dật Hiên sợ cứ làm An Dụ Vân ở thế này sẽ khiến cô mỏi bèn lật úp người cô lại, để cô nằm trên đệm, còn ân cần lấy một chiếc gối lớn đặt dưới bụng cô, kê phần hông lên cao rồi từ phía sau tiến vào.
“A… Dật Hiên… em chết mất… thật sâu quá…”
“Anh phải phạt em, bảo bối…”
Lãnh Dật Hiên vừa luận động vừa ngắm trọn vòng ba nảy nở xinh đẹp của cô. Hắn không nhịn được dùng tay vỗ lên mông cô từng tiếng ‘chát’ thanh thuý, nhìn quả đào căng tròn ấy không ngừng phun ra nuốt vào người anh em của hắn, thực sự là một mỵ cảnh.
Hơn nửa đêm, đôi nam nữ vừa xong chuyện vẫn nằm ôm nhau vấn vít. Lãnh Dật Hiên hôn ngấu nghiến môi An Dụ Vân, cô cũng áp sát người hắn, trao cho hắn từng nụ hôn nồng cháy, trên trán hai người lấm tấm mồ hôi, quần áo rơi vương vãi xung quanh. Trong chăn, hai thân thể trần trụi vẫn còn dính lấy nhau như sam.
Như thế này mãi cũng tốt, Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân mệt mỏi say ngủ trong lòng mình, không nhịn được hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn chuồn chuồn nước. Mọi thứ yên ả, đôi nam nữ ôm lấy nhau say ngủ, một giấc không mộng mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.