Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 75: Biến cố trong lễ trao giải




Trần Tinh Vũ nghĩ mãi không biết bằng cách nào có thể giải quyết êm đẹp chuyện này. Anh không thể bao che cho bố mình mà im lặng để cho sự thật bị bụi phủ mờ, cũng không thể vạch trần Lãnh Dật Hiên làm cho An Dụ Vân đau khổ. Thực ra thì đúng như bố anh nói, có làm cách nào thì An Dụ Vân cũng sẽ đau khổ, chẳng qua là không biết đứng giữa cán cân tình cảm, một bên là gia đình, một bên là tình yêu, cô sẽ vì cái gì mà đau khổ hơn thôi.
Vốn là như vậy, Trần Tinh Vũ cũng không có cách nào liên lạc với An Dụ Vân để nói ra, bố anh cho anh một quả bom nổ chậm, khiến anh cả về tình lẫn về lý đều không thể làm được gì. Trần Tinh Vũ bỗng cảm thấy hổ thẹn, chuyện của An gia ngày đó là do bố anh cả, ấy vậy mà anh lại vẫn mưu cầu An Dụ Vân phải đối xử với anh như một lời hồi đáp cho tình cảm ngần ấy năm. Ở giây phút nào đó, Trần Tinh Vũ cảm thấy bản thân anh chưa bao giờ xứng với cô.
“Dật Hiên, anh xem chọn giúp em một bộ váy đi, sắp đến lúc đi lễ hội rồi.”
“Để anh xem.”
Lãnh Dật Hiên nhìn vào tủ quần áo đủ thứ lộng lẫy lấp lánh của An Dụ Vân, chau mày mà cố nhìn vào đó kiếm tìm một chiếc váy vừa ý cô. Đúng là phụ nữ khó chiều, càng sống cùng An Dụ Vân, hắn càng chiêm nghiệm ra nhiều thứ về phụ nữ, haiz thật là, có phải đây là quả báo năm xưa hắn cứ mãi bảo phụ nữ không gì là không thể chiều chuộng không?
“Chiếc váy này đi.”
“Em không thích, chiếc này mặc vào trông eo sẽ to lắm.”
“Vậy chiếc này?”
“Đuôi cá dài quét sàn sẽ bẩn lắm.”
“Chiếc này?”
“Không được, sẽ hở lưng.”
Lãnh Dật Hiên muốn nổ tung, trời đất ơi, xưa nay hắn vốn là người cầu toàn nhưng bây giờ cái sự cầu toàn của hắn có khi còn chào thua cô bạn gái của hắn nữa. Haiz, như thế nào cũng không được, Lãnh Dật Hiên đen mặt nhất quyết kéo tay An Dụ Vân ra ngoài.
“Anh đưa em đi đâu đấy?”
“Đi mua thêm quần áo.”
“Đã nhiều quần áo lắm rồi.”
“Mua đến khi nào em thích thì thôi.”
Cảm giác có bạn trai lắm tiền là như thế nào? Hóa ra hôm nay An Dụ Vân cũng có dịp được trải nghiệm. Lãnh Dật Hiên lười biếng ngồi trên ghế chờ nhìn An Dụ Vân loay hoay đứng giữa một rừng váy áo. Cô tặc lưỡi một cái, chọn một hai chiếc mang vào phòng thử. Lãnh Dật Hiên không nhìn quá lâu, cái nào cô thử hắn đều lấy, chẳng mấy chốc con số lên đến hàng chục cái, An Dụ Vân nhìn mà lắc đầu như trống bỏi.
“Anh điên rồi sao? Em chỉ đi có một đêm hội mà.”
“Cái nào anh thấy đẹp sẽ mua hết, để đấy về sau em còn mặc.”
“Anh mua nhiều như vậy làm gì? Em cũng có mặc hết đâu chứ, váy áo ở đây lại đắt nữa chứ.”
“Anh không tiếc tiền đầu tư cho em đâu, thoải mái đi, bạn trai em không phải không nuôi nổi em.”
Vấn đề không phải là có nuôi nổi hay không mà chính là đã mua sắm quá nhiều rồi. Cô biết Lãnh Dật Hiên lắm tiền đấy, nhưng đừng có vung tiền hoang phí như vậy được không hả? Như thế này cô mặc cả đời cũng chưa hết mất. Haiz, thôi về sau lại mang ra cửa hàng hoàn trả lại.
Thoắt cái đã đến đêm lễ trao giải phim truyền hình đáng mong chờ nhất năm, An Dụ Vân đến công ty từ sớm, Lãnh Dật Hiên vốn định để cho cô cùng hắn đi nhưng An Dụ Vân không chịu, hắn cũng đành. Bất quá ông đây không phát cẩu lương công khai được thì phát bằng cách khác vậy, chiếc cà vạt mà hôm nay Lãnh Dật Hiên đeo lại không biết cố tình hay vô ý trùng màu với chiếc váy mà An Dụ Vân đang mặc. Hắn hài lòng nhìn mình trong gương, như vậy cũng coi là hài lòng đôi chút, có một chút nào đó gọi là đồ đôi với cô nhóc nhà hắn.
“Lãnh thiếu, ngài định tối nay sẽ công khai tình yêu với tiểu thư thật sao?”
“Ừm, có gì không tốt sao? Dù sao tôi cũng nóng lòng muốn công khai lắm rồi.”
“Thật chúc mừng Lãnh thiếu.”
Lãnh Dật Hiên lấy ra từ trong túi quần một hộp gấm, bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương tinh xảo. Hôm nay hắn không chỉ là muốn công khai đâu, hắn muốn chính là ngay hôm nay cầu hôn cô trước truyền hình, muốn An Dụ Vân chạy không thoát khỏi hắn được. Hắn miết một lượt chiếc nhẫn, hài lòng đóng hộp gấm lại để vào túi áo vest.
Lễ trao giải phim truyền hình cuối năm là sự kiện lớn nhất năm được tổ chức bởi truyền hình quốc gia, bất kì ai được tham gia sự kiện này đều phải là những người cực có tiếng tăm hoặc cực kì hot trong giới giải trí. An Dụ Vân mặc dù là tân binh nhưng cũng đã cực kì thành công với bộ phim của đạo diễn Phùng. Trong tình thế vườn không nhà trống như hiện tại, có nhiều đồn đoán cho rằng có khi năm nay cô lại vừa dành được giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất lẫn giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Lãnh Dật Hiên đến ngay sau đó, hắn lần đầu tham dự lễ trao giải, có phần hơi làm cánh nhà báo bất ngờ, tuy nhiên vị chủ tịch trẻ tuổi này vẫn khiến dân tình chao đảo bởi vẻ ngoài điển trai mà nhiều người dám chắc là sẽ bỏ xa nhiều diễn viên nam trong giới giải trí. Nhiều người còn mơ hồ đặt An Dụ Vân cạnh Lãnh Dật Hiên, khí chất bá vương của hai người lại tựa hồ có nét giống hệt khiến dân tình một phen suýt xoa. Nếu An Dụ Vân là nữ nhân oanh tạc đêm trao giải này thì bên phía nam nhân chắc chắn không một ai sánh được với Lãnh Dật Hiên.
An Dụ Vân xuất hiện trên thảm đỏ, cô vận một bộ lễ phục màu xanh ngọc tươi mát, cử chỉ, nhấc tay nhấc chân đều cực kì quý phái, lôi cuốn biết bao nhiêu ánh nhìn và cánh nhà báo được một phen dành nhiều lời khen có cánh dành cho cô. Có thể nói khí chất thiên kim này trong giới giải trí phải thuộc dạng hiếm, nhân khí lại cao, lại có tác phẩm để đời, có khi sẽ không ngoa khi năm nay, An Dụ Vân oanh tạc lễ trao giải này.
Trần Tinh Vũ cũng đến đây, anh nhìn An Dụ Vân từ xa, nhìn cô tựa hồ như càng ngày càng nhuận sắc, khí chất tao nhã, cao quý vẫn khiến cho anh chao đảo mấy phần. Anh không biết làm như thế nào cả, càng nhìn thấy cô anh lại càng lúng túng. Trần Tinh Vũ đã có chuẩn bị rồi, anh sẽ nhân đêm hôm nay nói rõ cho cô chân tướng, dẫu sao anh nghĩ rằng An Dụ Vân sẽ làm sao sống được với người đàn ông đã đứng đằng sau mọi chuyện, đẩy gia đình đang êm ấm của cô rơi vào hố sâu bi kịch.
Không nằm ngoài dự đoán, An Dụ Vân nhận được giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, cô hạnh phúc lên khán đài nhận giải thưởng, lần đầu được chạm đến một nấc thang vàng trong sự nghiệp. Trong phút giây nào đó cô chỉ nhìn người đàn ông băng lãnh điển trai ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nói lên lời cảm ơn chân thành và sâu sắc từ tận đáy lòng.
“Em đi rửa tay một chút nhé.”
“Ừ, đi đi.”
An Dụ Vân vốn muốn ra ngoài cho khuây khoả một chút rồi sẽ lại trở vào xem trao giải nghệ sĩ nữ xuất sắc nhất, cô không quá mong chờ, dẫu sao đây cũng là ước mơ mà cô mong mình sẽ đạt được. Không ngờ rằng ra ngoài cô lại gặp được Trần Tinh Vũ, anh có vẻ như là đang đợi cô.
“Tiểu Vân.”
“Tinh Vũ, anh cũng đến sao?”
“Ừm, chúc mừng em nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Vẫn là những câu nói khách sáo, tựa hồ như mối quan hệ của họ có khi còn xa cách hơn ngày trước nữa. An Dụ Vân định chào hỏi xong rồi cáo lui nhưng Trần Tinh Vũ lại giữ cô lại.
“Tiểu Vân, em có thể nghe anh nói không? Anh biết nói ra chuyện này lúc này sẽ không hay cho lắm nhưng anh nghĩ lúc này chính là lúc tốt nhất để nói ra.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện về gia đình em, về người đàn ông của em.”
Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sắp được xướng tên, An Dụ Vân vẫn chưa quay lại, mọi người trong đoàn làm phim lại sốt sắng lên, không biết cô có thể đi đâu được? Không nằm ngoài dự đoán, năm nay chính là năm mà An Dụ Vân oanh tạc giới giải trí, một mình ẵm hai cúp vàng nhưng khi tên cô được xướng lên, dưới hàng ghế nghệ sĩ lại được một phen chấn động. An Dụ Vân không có ở đấy…
Trên sân khấu, Lãnh Dật Hiên chính là người trao giải cho cô, phải nói rằng đây là giây phút hắn hằng mong đợi và hắn nghĩ rằng An Dụ Vân cũng như thế. Nhưng khi hắn đang đứng trên sân khấu, chờ đợi cô bước đến bên cạnh hắn như cách ngày đó cô bước về phía hắn thì lại không có. Đạo diễn Phùng thay mặt An Dụ Vân lên nhận cúp thay, còn xin lỗi khán giả vì bất tiện, Lãnh Dật Hiên mặc dù lo lắng nhưng vẫn làm xong thủ tục rồi đi xuống.
“Dương Lâm, cô ấy đâu?”
“Lãnh thiếu, tôi sẽ điều tra ngay.”
“Ngay lập tức! Phải tìm ra An Dụ Vân, bằng mọi cách cũng phải tìm ra.”
Cẩm y vệ nhanh chóng được điều động tìm kiếm khắp các ngõ ngách, Lương Di Tâm cũng chạy đôn chạy đáo khắp hội trường đến nhà vệ sinh vẫn không tìm thấy được. Rốt cuộc An Dụ Vân biến mất bằng cách nào?
“Lãnh thiếu, có người điều tra ra được cô ấy đang ở sân bay.”
“Sân bay sao? Nhanh như vậy có thể ra sân bay, nhưng rốt cuộc vì sao lại ra sân bay?”
“Tôi sẽ đến sân bay ngay lập tức.”
Lãnh Dật Hiên cuộn tròn nắm tay, sai người phong tỏa tin tức từ An Dụ Vân, giờ phút này hắn thực sự như rơi vào hầm băng, lo lắng lan tràn trong lòng không sao tan đi được, sợ hãi vô cớ dấy lên trong lòng hắn, hy vọng An Dụ Vân vẫn bình an. Lễ trao giải chính là khao khát của cô bấy lâu nay, cớ sao đến lúc đứng được lên đỉnh cao của vinh quang cô lại biến mất. Lãnh Dật Hiên nắm chặt hộp nhẫn, hôm nay cô đã có thể trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thành phố này, nhưng cô đã gạt bỏ tất cả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.