Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 80: Ngoại truyện 1:Hôn lễ thế kỷ




Ngày trước khi còn ở trong giới giải trí, An Dụ Vân không ít lần được lên hot search bởi nhiều tin tức sốt dẻo khác nhau, nhưng đó là chuyện đã trôi qua từ rất lâu trong quá khứ rồi. An Dụ Vân ở ẩn năm năm, bây giờ quay về tuyên bố giải nghệ hẳn khiến không ít người tiếc nuối, một số lại cho rằng cô không biết tôn trọng giới giải trí, muốn vào thì vào ra thì ra, xem nơi này như hội chợ, rạp xiếc.
Nhưng từ sau khi biết chuyện sóng gió gia tộc phía sau lưng cô, cộng với tin tức cô cùng vị chủ tịch trẻ tuổi hoàng kim độc nhất thành phố này - Lãnh Dật Hiên đã kết hôn còn có một cậu con trai thì tất cả mọi người bây giờ mới vỡ lẽ ra. Ôi trời! Bây giờ không những được khôi phục nguyên trạng danh hiệu thiên kim tiểu thư còn làm phu nhân danh giá nhất thành phố, ở giới giải trí bay nhảy làm gì cho nhọc công.
Tuy đã tuyên bố giải nghệ nhưng An Dụ Vân vẫn tốn không ít giấy mực của cánh nhà báo trong giới giải trí. Dẫu sao thì năm năm trước cô cũng từng là ảnh hậu, người hiếm hoi trong giới được nhận giải kép, nữ diễn viên mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên xuất sắc nhất. Đời tư trong sạch cùng hình ảnh mỹ nhân cao quý đã tốn không ít sự chú ý của mọi người, nhất là việc hôn lễ thế kỷ của cặp đôi vàng này sẽ diễn ra trong không ít lâu nữa.
Ở thương giới, cái tên Lãnh Dật Hiên cũng là cái tên không kém cạnh gì so với cái tên An Dụ Vân ở bên giới giải trí, việc làm ăn càng ngày càng phát đạt của Lãnh thị chưa bao giờ là chủ đề hết nóng ở thương giới. Hầu như mỗi năm, Lãnh Dật Hiên lại đem Lãnh thị bành trướng ra hơn bao giờ hết, không đặt thêm trụ sở thì sẽ hợp tác làm ăn cực kì lớn với đối tác nước ngoài. Cái tên Lãnh Dật Hiên càng ngày càng đạt hiệu ứng đông đảo không chỉ ở thương giới mà còn ảnh hưởng trên mọi phương diện.
Lần này, lại một lần nữa cái tên Lãnh Dật Hiên được lên đầu trang báo, nhưng mới lạ hơn chính là đi cùng đó lại là cái tên An Dụ Vân, tất cả đều dồn sự chú ý vào thông tin cuối tháng này, hôn lễ thế kỷ của cặp đôi này sẽ được tổ chức ở một hòn đảo tư nhân nằm ở phía bờ Tây châu Mỹ. Và báo giới chỉ có thể đưa tin thôi, hoàn toàn không có một cơ hội nào có thế tác nghiệp tại đó đâu. Vì sao ư? Số lượng khách mời chắc chắn sẽ được giới hạn.
“A, chị Vân, khăn voan của chị để ở đâu rồi?”
“Em hỏi nhân viên thử xem, hình như để ở phòng bên cạnh.”
“Vậy chị đợi em một lát, để em sang đó lấy.”
Thẩm Viên Dung chạy như một con thoi, đối với hôn lễ lớn như thế này thì cả cuộc đời cô hẳn là lần đầu được tham dự. Ôi cũng may là cô vớ được tên điên khùng Phong Kiện Lôi mới có được cơ hội ngàn vàng được dự lễ cưới của ông chủ và thần tượng ấy chứ. Lương Di Tâm vẫn như cũ, chu toàn mọi việc trong hôn lễ, nhưng bây giờ chỉ là dưới tư cách một người bạn, một người chị gái của An Dụ Vân. Cô buộc lại nơ áo phía sau lưng, chỉnh lại bó hoa cưới rồi phụ dàn nhân viên sửa váy vóc cho An Dụ Vân.
“Chị này, hôm nay em trông có đẹp hay không?”
“Em luôn luôn đẹp mà cô bé.”
“Thật tốt vì rất lâu như vậy, chị vẫn chu đáo với em.”
“Không tính quan hệ cộng sự đâu vì hợp đồng của em với chị đã kết thúc từ năm sáu năm trước rồi, nhưng chị vẫn ở đây, đối với em chính là như một cô em gái, một người bạn của chị.”
“Thực sự cảm ơn chị. Năm đó, nếu không phải vì sự cố của em, có lẽ đến bây giờ em cũng không thể có được ngày hôm nay. Cũng cảm ơn chị nhiều lắm, vì tất cả mọi chuyện.”
Lương Di Tâm mỉm cười nhớ lại ngày hôm ấy, ngày mà vì sự chểnh mảng của cô dẫn đến việc nhầm lẫn của An Dụ Vân, nhưng nhầm lẫn ngọt ngào như bây giờ có lẽ lại là một cái kết đáng mong đợi hơn bao giờ hết. Thực sự ngưỡng mộ tình yêu của hai người họ, cửu biệt trùng phùng vẫn luôn luôn như thế, Lương Di Tâm mỉm cười nhìn An Dụ Vân khẽ nâng tà váy, xinh đẹp tinh khôi trong ngày trọng đại nhất cuộc đời.
“Chà! Hôm nay trông đúng là khác biệt hẳn, đúng là lá ngọc cành vàng có khác, càng lúc càng đẹp ra.”
“Lời khen này của anh có tính là đùa không thế?”
“Sao có thể? Tôi đã đùa cô bao giờ đâu?”
Phong Kiện Lôi nhìn An Dụ Vân đang chỉnh trang lại váy cưới, lại nhìn Thẩm Viên Dung nhà mình đang chạy đôn chạy đáo cài khăn voan cho An Dụ Vân, anh lại cảm thấy cũng đã đến lúc nên cho cô bé này một bất ngờ lớn như thế này rồi.
“Chúc mừng cô, tiểu thư.”
“Cảm ơn anh, Dương Lâm. Nhưng mà anh phải tính nên làm thế nào với chị tôi đi nhá.”
“Đa tạ cô nhắc khéo, chắc chắn sẽ tới ngày đó rồi, chẳng qua là tôi đang đợi người nào đó đồng ý thôi.”
“Tôi đợi nhá!”
Dương Lâm mỉm cười chân thành nhìn An Dụ Vân. Từ đầu đến giờ, anh chính là người đã tường tận chứng kiến chuyện tình này của Lãnh Dật Hiên với An Dụ Vân. Thú thật thì từ đầu hay trải qua nhiều chuyện, đôi lúc anh không đồng tình lắm với nhiều chuyện của hai người nhưng không thể phủ nhận được chuyện tình cảm của hai người thật đáng ngưỡng mộ. Anh nhìn Lương Di Tâm, cũng thầm cảm ơn An Dụ Vân đã có thể cho anh có cơ hội gặp được cô gái tuyệt vời như thế này.
“Bố! Mẹ! Tiểu Thiên!”
“Con gái bố mẹ hôm nay xinh đẹp thật đấy.”
“Con cảm ơn bố mẹ.”
“Oa! Mẹ! Hôm nay mẹ đẹp thật đấy!”
“Cảm ơn tiểu bảo bối của mẹ.”
Ông bà An nhìn An Dụ Vân xinh đẹp ngồi trong phòng chờ cô dâu, xúc động bỗng dâng trào. Trải qua bao biến cố như vậy, An gia lụi bại rồi lại lần nữa được tái lập, con gái ông bà cũng đã tìm được bến đỗ trong cuộc đời, còn sinh được một tiểu quý tử đáng yêu vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện nữa.
Tiểu Thiên khẽ chạm vào váy cưới của mẹ, đôi mắt y hệt như mẹ cậu, sáng lấp lánh. Trong tâm trí của cậu, mẹ cậu là chủ một cửa hàng hoa, tuy bận rộn, ít ăn diện nhưng không giấu được sự xinh đẹp tiềm ẩn, đến nỗi cậu lớn lên ở Hà Lan, gặp qua biết bao nhiêu cô gái ngoại quốc nhưng vẫn thích nét đẹp của mẹ nhất. Trong mắt của cậu, mẹ vẫn luôn luôn xinh đẹp nhất. Hôm nay là ngày cưới của bố mẹ cậu, cậu được ra đời sớm, chứng kiến ngày trọng đại này không phải là việc ai cũng có cơ hội đâu đó nha.
An Dụ Vân khoác tay bố cô - An Khuê, nhìn con đường màu trắng phía trước kia, nơi cuối đường có Lãnh Dật Hiên đứng đó, áo vest lịch lãm mỉm cười nhìn cô. Trong giây phút quan trọng nhất cuộc đời này, cô cảm thấy thực sự rung động, xúc cảm bao nhiêu năm qua vẫn vì người đàn ông này mà xốn xang. Người đàn ông này ngay từ đầu đã vì cô mà làm tất cả, cũng có thể vì cô mà vứt đi tất cả.
Cô chầm chậm khoác tay bố tiến đi trên con đường được rải ngập cánh hoa hồng trắng, từng bước từng bước đi như từng bước chuyển mình của cuộc đời cô, An gia gặp chuyện, lên giường nhầm với hắn, cùng hắn kí hợp đồng, yêu nhau, cùng nhau trải qua những kỉ niệm khó quên ở Nhật Bản, đến cả năm năm trôi nhanh như nước chảy đến giờ phút này người đứng ở nơi đó đợi cô lại vẫn là hắn. Tất cả như một đoạn băng tua chậm lại, mọi hồi ức, xúc cảm được níu lại khi bàn tay cô cảm nhận hơi ấm được truyền đến. Lãnh Dật Hiên đón lấy tay của An Dụ Vân từ tay bố cô.
Lãnh Dật Hiên mỉm cười siết chặt lấy bàn tay trong tay hắn, nhìn bố của cô đứng bên cạnh nở một nụ cười chân thành. Hôm nay chính là ngày cô chính thức thuộc về hắn, sau bao nhiêu tháng ngày cũng đã chính thức là của hắn. Ánh mắt cô long lanh, cách lớp khăn voan lại thập phần diễm lệ. Bố cô đặt tay lên hai bàn tay đang nắm, chân thành nhìn Lãnh Dật Hiên.
“Ngày tháng sau này bố gửi lại hết cho con, chăm sóc thật tốt cho nó, tuyệt đối không được đối xử tệ. Nếu tệ, bố sẽ đến đón nó về, An thị tuy nhỏ nhưng chắc chắn bố sẽ không tiếc để đấu với Lãnh thị của con.”
“Nhất định con sẽ không để cho bố thất vọng.”
Cha xứ nhìn hai người họ đang trịnh trọng đứng trước mặt, cũng vui vẻ mà nở nụ cười.
“Ngài Lãnh Dật Hiên, ngài có muốn lấy cô An Dụ Vân làm vợ, cả đời chở che bảo vệ cho cô ấy, một đời đồng lòng cùng tiến cùng lùi hay không?”
“Tôi đồng ý.”
“Cô An Dụ Vân, ngài có muốn lấy ngài Lãnh Dật Hiên làm chồng, cả đời ở bên cạnh yêu thương ngài ấy, một đời đồng lòng cùng tiến cùng lùi hay không?”
“Tôi đồng ý.”
“Trước mặt Chúa Trời và Đức Mẹ tôi xin tuyên bố hai con là vợ chồng, mời hai con trao nhẫn.”
Khi hai chiếc nhẫn lành lạnh được đeo vào ngón áp út của hai bàn tay, xúc cảm lan truyền đến tận tim, như siết chặt hai người lại bằng một sợi dây vô hình. Lãnh Dật Hiên nắm chặt lấy bàn tay cô, giây sau lại bá đạo ôm chặt lấy cô.
“Bây giờ anh vén khăn voan được không nhỉ?”
“Em không biết.”
“Đã là vợ chồng rồi, anh không sợ gì nữa, anh muốn hôn em.”
Lãnh Dật Hiến vén khăn voan của cô lên, áp môi mình lên môi cô, một nụ hôn bá đạo được đặt xuống, hệt như những lần đầu hai người gặp nhau. Một chùm bóng bay lớn được thả lên trời xanh, ca khúc Beautiful In White cũng được dàn nhạc công bên cạnh chầm chậm tấu lên giữa khung cảnh lãng mạn huy hoàng.
“Anh không giỏi nói nhiều thứ văn chương làm em cảm động, anh chỉ có thể nói đời này anh yêu em, kiếp này anh yêu em, nếu có kiếp sau anh vẫn muốn gặp lại em, sát cánh cùng em. Tiểu Vân, trong tim anh hiện tại chỉ có em và con, có gia đình của chúng ta. Cảm ơn em vì đã đến đây, cho anh biết thế nào là yêu thương, thế nào là gia đình…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.