Lệ Ái mệt mỏi ngủ sâu trên giường, Mạnh Thiếu Khiêm từ phòng thay đồ đi ra giúp cô chỉnh chăn lại và bấm nhiệt độ điều hoà phù hợp. Khi vừa vặn đèn ngủ tối đi một chút, anh nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ của Lệ Ái, là tiếng nói mớ:
“Thiếu Khiêm….Thiếu Khiêm…”
Mạnh Thiếu Khiêm xót xa ngồi lên mép giường vỗ vỗ đầu vai cô như muốn mang đến cảm giác an toàn. Lúc đi vào nhà kho đó anh thấy Lệ Ái vùng vẫy chống chọi với những tên bặm trợn từng bước làm nhục cô, anh thấy rõ sự quật cường không khuất phục và cũng nhìn thấy nỗi sợ hãi tột độ tràn trề khi bản thân cô cảm thấy không chống đỡ được nữa. Tưởng tượng nếu anh không đến kịp chắc Lệ Ái đã liều lĩnh tìm đến cái chết tự thoát thân. Trong trường hợp không thể cử động, anh biết Lệ Ái sẽ chọn cách cực đoan nhất để bảo vệ mình….
Vừa thương vừa xót, Mạnh Thiếu Khiêm cúi đầu hôn lên trán cô nụ hôn nhẹ sau đó thì thầm bên tai cô:
“Tôi ở đây, ngoan đừng sợ, không sao nữa rồi!”
Lệ Ái trong cơn say giấc nửa tỉnh nửa mê loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người buông lỏng mà tựa vào vòng tay to lớn để cảm nhận hơi ấm riêng biệt. Đôi môi ửng đỏ có phần hơi khô mấp máy:
“Em trong sạch….em đã bảo vệ được tự tôn của mình….Thiếu Khiêm…em trong sạch…”
“Tôi biết, em rất dũng cảm!”
Mạnh Thiếu Khiêm vỗ về cô, ở bên tai cô nói những lời trấn an. Lệ Ái vẫn còn sợ hãi, hơn ai hết anh hiểu rõ điều đó. Cô chỉ là một đứa trẻ vẫn chưa thành niên, trong tình thế như vậy mà giữ được sự bình tĩnh của mình đã là quá giỏi, quá kiên cường. Đúng là anh mang về được một chú thỏ vừa đáng yêu lại vừa dũng cảm gan dạ rồi…Bỗng nhiên tận đáy lòng anh tràn ra sự ấm áp khó tả, nhất là khi Lệ Ái nói rằng cô giữ trong sạch cho anh….Quả nhiên cô gái này….haizzz
Nụ cười nhẹ nhàng đầy cưng chiều nhìn cô gái ôm chặt lấy eo mình, cả cơ thể nhỏ nhắn lọt thỏm trong vòng tay, nhịn không được lại cúi xuống hôn sâu thêm chút lên vầng trán thanh tú. Qua một lúc sau đó, Mạnh Thiếu Khiêm mới chỉnh lại tư thế cho Lệ Ái, để cô nằm gọn trong chăn bông ấm áp, hai bên được chặn lại bằng gối của anh và gối ôm. Thấy tất cả đã ổn, Mạnh Thiếu Khiêm mới rời khỏi phòng đi xuống nhà lái xe đến trụ sở nơi bắt giữ đám người đã bắt cóc Lệ Ái.
*Trụ sở con của bang Phong Vũ
Mạnh Thiếu Khiêm hai tay cho vào túi quần, chân dài từng bước vững chắc đi đến phòng giam. Khi anh mở cửa thì thấy đám Diệu Nguyệt cùng những tên đàn ông cặn bã đang bị treo cao trên một thanh sắt dài. Vẻ mặt bọn họ đau đớn, cơ thể rướm máu do hành hạ. Mạnh Thiếu Khiêm lạnh lùng liếc mắt rồi đi đến chiếc ghế đơn cổ điển, sang trọng ngồi xuống. Tư thế vô cùng phong nhã, không nhanh không chậm nhưng lại khiến người ta nhìn vào có cảm giác run rẩy tựa như thấy Tử Thần.
Một người cấp dưới đi đến đưa cho Mạnh Thiếu Khiêm một tờ giấy là lời khai của đám người kia. Xem qua một lúc, anh nhàn nhạt cất tiếng:
“Khai gian khai dối, thành thật hay giả tạo cũng chỉ là qua một tờ giấy. Nếu đã có gan đụng đến người của tôi thì chắc đã sẵn sàng chịu hậu quả rồi.”
Diệu Nguyệt bị đánh cả người bê bết máu, cô ta cố gắng ngước nhìn Mạnh Thiếu Khiêm ở phía trước, khó nhọc van xin:
“Mạnh thiếu mong anh tha thứ, chúng tôi đường đột dại dột. Xin anh đừng chấp nhặt trẻ nhỏ.”
Vừa dứt lời khoé môi Mạnh Thiếu Khiêm nhếch lên một đường thật sắc bén tràn đầy sự khinh bit tột độ. Anh quan sát một lúc rồi mơi nói:
“Ồ trẻ con, trẻ con mà cũng có thể nghĩ đến những cách xấu xa đê tiện để làm nhục người khác sao? Tôi không phải thiên thần, tôi không có lòng bao dung lương thiện mà bỏ qua cho kẻ đã xem thường lời nói của tôi. Lần trước tôi đã cảnh cáo, bây giờ các cô cậu đây lại phạm kị. Tôi không làm như lời tôi nói quả thật có lỗi với uy tín của tôi. Nên nhớ, các cô cậu đụng đến người của tôi cũng đã đụng đến tôi. Xem thường lời tôi nói thì phải chịu hậu quả, ba mẹ các cậu cũng sẽ bị liên luỵ. Đừng trách ai cả, trách là trách ba mẹ các cô cậu đây sinh ra đứa con mang trong mình dòng máu báo đời báo cha báo mẹ. Công ty nhà các người khó khăn là do bản tính này cả đấy. Nếu các người không tính kế làm ô nhục Ái Ái nhà tôi, tôi sẽ xem xét lại. Nhưng mà….chậc chậc…tiếc quá….! Tuổi các người còn trẻ mà nông cạn thôi thì để ông đây tiễn phụ vài đoạn đường rồi gặp Đường Tăng mà dũa cái nhân cách nhân phẩm đạo đức lại.”
Cả đám người xấu xa Diệu Nguyệt vì lời nói của Mạnh Thiếu Khiêm mà run rẩy lẫy bẫy chẳng dám ho he gì nữa….Lần này quả nhiên đã xong thật rồi….!
Một cận vệ đi đến nói nhỏ gì đó với Mạnh Thiếu Khiêm, anh cong môi lên, đôi mắt hung ác, sâu thẳm hiện tia thích thú. Tiếp đến một cận vệ khác đi đến đưa cho anh xem một chiếc hộp mà bên trong chứa rất nhiều đồ vật tình thú…. Mạnh Thiếu Khiêm gật đầu hài lòng rồi lập tức không chần chừ mà hạ lệnh:
“Vì đã có ý định làm nhục Ái Ái nên tôi cũng sẽ ăn miếng trả miếng. Ái Ái may mắn được tôi cùng mọi người cứu giúp còn các cô cậu đây chắc hẳn phải trốn để cầu may mắn rồi.”
Nói xong liền hất mặt sang cận vệ, anh cho người tiêm chất kích dục vào tất cả đám người Dịu Nguyệt, dù phản kháng nhưng vẫn không thay đổi được trực diện. Mạnh Thiếu Khiêm băng lãnh mà nhìn, tay nâng ly rượu uống một ngụm, dáng vẻ tuấn tú thoải mái nhưng lại toả ra sát khí ngút ngàn. Khi đã tiêm xong, Mạnh Thiếu Khiêm bắt đầu hạ lệnh:
“Mấy đứa con gái thì đem hằn vào một phòng chứa lớn cùng mấy thằng đàn ông cặn bã kia cho chúng tự sinh tự diệt. Còn thằng con trai này thì đem đến nơi có sự vui vẻ cùng với những người cao to cơ bắp chơi đi. Quay clip lại cho tôi rồi lập tức up hết lên các báo mạng để ba mẹ và mọi người cùng chiêm ngưỡng những đứa con ngoan trong giới thượng lưu mà bọn họ luôn tự hào. Tin tức này phải để tận một tuần, clip cũng vậy. Sẵn tiện gọi đến cho gia đình bọn chúng nói chuẩn bị quan tài hay là mặt nạ che lại chứ con mình gây chuyện thế này thì nhục nhã lắm. Báo cho thư kí bên Hàn thị rút hết toàn bộ hợp đồng còn lại, trong một đêm lật cả nhà đám vô học đó lên cho tôi.”
Đám Diệu Nguyệt nghe xong đã lập tức dãy dụa nhưng vô hiệu. Diệu Nguyệt cầu xin tiếp:
“Xin anh,..anh đừng làm vậy…!”
“Bây giờ mới biết sợ thì đã quá muộn rồi. Lúc các người hành hạ Ái Ái sao không nghĩ đến, hay là cứ nghĩ tôi không dám đụng đến các người à? Nói cho mà biết ông đây dám lật tung cả gia phả mấy đời của các cô lên đó. Nói hoài mất hay, tận hưởng đi.”
Nói xong, Mạnh Thiếu Khiêm hất mặt ra hiệu cho cận vệ thi hành sắc lệnh của mình. Đánh cũng đánh nhưng phải trả lại gấp ngàn lần việc kẻ xấu làm với mình thì anh mới hả dạ. Đây cũng là bài học làm gương cho những ai đang có ý định ăn hiếp Lệ Ái….
Mạnh Thiếu Khiêm ở lại thêm chút, giải quyết nhẹ nhàng nhưng phải thâm sâu mới là phong thái làm việc của anh. Trước đó anh đã hạ lệnh nếu thuốc hết thì tiêm thêm, còn có những trận hành hạ không báo trước…Nam hay nữ một khi đã đắc tội anh sẽ không bao giờ nể nang.
Về nhà, Mạnh Thiếu Khiêm lập tức thay đồ rồi lên giường ôm Lệ Ái và ngủ thật ngon. Đêm ấy, các tin tức kinh tế về bốn gia đình nhóm Diệu Nguyệt đã trở thành chủ đề nóng, cả gia tộc tròn một đêm lao đao và sụp đổ. Chưa kể cứ cách một tiếng là có một đoạn clip nóng được đưa lên mạng xã hội, không che gì cả và cực rõ nét….