Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 19: Tranh đẹp




“Phò mã!” Thu Đàm hét lên kinh hãi, đánh vỡ sự yên tĩnh.
Đôi bích nhân đang vẽ đồng thời quay người lại.
“Ngươi, ngươi trở về rồi à?” Hữu Hòa ngạc nhiên.
Tiêu Trực gật đầu, không nói lời nào.
“Vậy…” Hữu Hòa xấu hổ nắn bút trong tay, không biết nên nói gì mới tốt đây, rõ ràng sáng nay nàng đã bảo hắn không cần đến nữa, không ngờ hắn lại đến. Hữu Hòa chưa nói cho Phượng Miên Thư biết khúc mắc về mối hôn sự của nàng và Tiêu Trực, Phượng Miên Thư cũng chưa từng hỏi nhiều. Hiện giờ có Phượng Miên Thư ở đây, nàng không thể nói trắng ra.
Hữu Hòa đang không biết phải làm sao, thì nghe Tiêu Trực nói: “Xin lỗi, ta quấy rầy hai người rồi”.
“Tiêu tướng quân ――” Phượng Miên Thư đột nhiên mở miệng, gọi Tiêu Trực quay trở lại, “Miên Thư vừa rồi mới cùng Hữu Hòa vẽ một bức 《 Thu hà đồ 》, không bằng tướng quân đến xem thử?”
Tiêu Trực xoay người, mắt đối mắt với Phượng Miên Thư, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn, chậm chạp không trả lời.
Hữu Hòa cảm thấy không khí rất quái lạ.
Trầm mặc một lát, Tiêu Trực bước nhanh tới, đi đến bên cạnh bàn, đưa mắt nhìn qua.
Phượng Miên Thư giương khóe môi, mắt phượng đầy ý cười, chỉ vào bức《 Thu hà đồ 》khó khắn lắm mới hoàn thành ở trên bàn, thản nhiên nói: “Núi xa mênh mông do Hữu Hòa vẽ, gác lầu cao là bút tích của Miên Thư”.
Tiêu Trực dường như không nghe thấy, tầm mắt dừng ở một góc bức đồ.
Chỗ đó có hai dấu ấn khác nhau, một là “Trúc Ngu công tử”, một là “Tùy Sơn cư sĩ”.
Phượng Miên Thư nào biết ánh mắt Tiêu Trực đặt ở đâu, chỉ thấy Tiêu Trực nhìn bức đồ, mãn nguyện hỏi: “Tiêu tướng quân thấy như thế nào? Có hài hòa không, kết hợp lại có phải càng đẹp đúng không?”
Tiêu Trực thu mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói nặng nề: “Bổn tướng là người thô tục, không biết thưởng tranh, nên nhìn không ra”. Nói xong, không đợi Phượng Miên Thư đáp lại, bước đến gần Hữu Hòa, “Thái y nói, chân công chúa vẫn chưa lành, tránh cử động nhiều, hôm nay công chúa đứng lâu, nên trở về nghỉ ngơi thôi”. Lời chưa dứt, Hữu Hòa còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Trực đã vươn cánh tay dài, bế Hữu Hòa lên, không coi ai ra gì đi thẳng đến Ỷ Nguyệt Hiên.
Thu Đàm đứng một bên bưng trà bánh nhìn ngây cả người, lòng đầy vui mừng. Không khỏi dán hai mắt lên người Phò mã đại nhân, biểu hiện này của người còn không giống phu quân mạnh mẽ chiếm hữu sao? Xem ra có triển vọng!
Tâm tình Thu Đàm sung sướng, ý cười trên mặt không giấu được, cười một lúc lâu mới để ý tới người đứng bên cạnh. Chỉ thấy khách quý hơi nhíu mày, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng Tiêu Trực, trông có vẻ vô cùng ảm đạm.
Thu Đàm hừ một tiếng, không rảnh đồng cảm với hắn ta, ngược lại nghĩ cách để tranh thủ chút thời gian cho phò mã và công chúa, vì thế nên nàng ta tươi cười mang trà bánh đặt trên bàn, cung kính mời: “Phượng công tử, mời người uống trà, còn có bánh ngọt do công chúa nghĩ ra, mời người nếm thử!”
Phượng Miên Thư thở dài, chậm rãi thu mắt lại, xoay người trở lại bàn, trầm tư nhìn bức《 Thu hà đồ 》
Hữu Hòa bị Tiêu Trực bế đi lát sau mới lờ mờ hoàn hồn, dù vậy nàng không có giãy giụa, cũng không bảo hắn dừng lại, để mặc hắn bế nàng đi. Thực ra, nàng đứng ở trong vườn khá lâu rồi, Hữu Hòa quả thật cảm thấy chân có chút không được thoải mái, chân trái hơi đau, sau được Tiêu Trực bế, hai chân buông lỏng, chân bớt đau hơn nhiều, cảm giác cả người nhẹ nhõm.
Người Hữu Hòa nhẹ nhõm nhưng tâm tình nàng không yên chút nào.
Vừa nãy, Phượng Miên Thư muốn bế nàng ra vườn, nàng kiên quyết để Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa đỡ nàng đi. Rõ ràng nàng với Miên Thư mới là bạn tốt, giao tình đủ sâu, đủ quen thuộc, nhưng nàng chỉ cần nghĩ đến cảnh được Miên Thư bế là cảm thấy không được tự nhiên, hoàn toàn không thể chịu được, thế mà đổi lại là Tiêu Trực lại không cảm thấy vậy.
Không thể phủ nhận, trải qua hơn mười ngày thân mật tiếp xúc, nàng đã cực kỳ quen thuộc chuyện Tiêu Trực bế nàng chạy qua chạy lại, nay trong lòng mất tự nhiên không sánh bằng thân thể thành thật. Hắn ôm nàng lúc nào cũng hết sức nhẹ nhàng êm ái, bước đi thận trọng vững vàng, một chút lung lay cũng không có, lực hai cánh tay làm cho người khác cảm thấy rất an toàn. Nếu vậy không hẳn là lý do nha! Chẳng lẽ bởi vì Tiêu Trực là phu quân trên danh nghĩa của nàng? Hay là, do Tiêu Trực là đoạn tụ?
Đầu óc Hữu Hòa mơ màng, không biết làm gì mối phải với cảm giác quỷ dị trong lòng.
Thẳng đến khi Tiêu Trực bế nàng vào cửa viện Ỷ Nguyệt Hiên, Hữu Hòa mới nhớ ra Phượng Miên Thư còn ở trong vườn, nhất thời cảm thấy hành vi này của Tiêu Trực không thỏa đáng chút nào.
“Miên Thư còn ở trong vườn!” Bàn tay trắng nõn như ngọc túm chặt ống tay áo Tiêu Trực, khiến hắn phải cúi đầu xuống nhìn nàng.
“Hắn ta có tay có chân, muốn đi sẽ tự mình đi”. Ánh mắt thâm thúy dừng trên gương mặt nàng nhưng rất nhanh dời đi.
“Ngươi làm sao vậy?” Hữu Hòa kinh ngạc, “Nhìn ngươi giống như đang tức giận”.
“Không có”. Tiêu Trực bước qua ngạch cửa, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt Hữu Hòa xuống, xong rồi ngồi xuống tháo giày cho nàng.
Chân được bàn tay ấm áp chạm vào, Hữu Hòa ngẩn ra, vội rụt lại, la lên: “Ta, ta tự làm…”
“Ta giúp người”. Tiêu Trực không để nàng rút chân lại, nắm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng không chịu buông, lưu loát cởi hai sợi cẩm tuyến vàng nhạt thêu trên giày, dịu dàng đỡ chân nàng đặt vào trong chăn.
Hữu Hòa ngây người, lồng ngực nhảy loạn cả lên, khuôn mặt nhỏ như rặng mây đỏ. Tiêu Trực đã buông tay ra nhưng nàng vẫn cảm thấy phảng phất hơi ấm của hắn.
Mặt nàng ửng hồng, nhìn Tiêu Trực không chớp mắt, đột nhiên trong lòng rung động hoảng loạn, khó có thể bình tĩnh lại.
Làm công chúa lâu như vậy, nàng quen được người hầu người hạ, việc cởi giày này Thu Đàm thường hay làm cho nàng, Tiểu Liên Hoa cũng vậy, nô tỳ trong cung cũng không ngoại lệ.
Nhưng Tiêu Trực là đại nam nhân, là Đại tướng quân, thậm chí hắn không được tính là phu quân chân chính của nàng nhưng hắn lại cởi giày cho nàng!
Giờ phút này, Hữu Hòa thấy khiếp sợ nhiều hơn thẹn thùng, nàng cảm giác mọi chuyện càng ngày càng không đúng rồi.
“Công chúa không thoải mái ở đâu?” Thấy gương mặt Hữu Hòa phiếm hồng, ánh mắt ngây ra, Tiêu Trực căng thẳng, cúi người tới gần, cẩn thận nhìn nàng, “Nhiễm phong hàn rồi sao?”
“Không, không có”. Hữu Hòa không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu cúi thấp, dùng tay lạnh sờ lên mặt hy vọng cái nóng kia mau giảm xuống, nhưng khuôn mặt như cố tình đối nghịch với nàng, nhiệt độ chỉ tăng không giảm, đến lòng bàn tay cũng nóng lên.
“Vẫn nên để thái y khám qua đi”. Tiêu Trực vội vàng xoay người muốn đi.
“Không cần đâu!” Hữu Hòa quýnh lên, duỗi tay ra bắt lấy tay Tiêu Trực.
Bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay to thô kệch, trong chớp nhoáng, hai người đều ngẩn ra.
Hữu Hòa cuối cùng cũng ý thức được hành động của mình, tựa như lửa đốt, vội vã rút tay lại, lui vào bên trong giường.
Tiêu Trực trầm mặc nhìn, chậm rãi thu tay.
“Ta, ta…Muốn nói ta không sao hết, không có khó chịu, ngươi đừng gọi thái y… Ta không muốn làm hoàng huynh lo lắng, ngươi, ngươi có thể đi rồi…” Hữu Hòa cúi đầu rầu rĩ không thôi.
Một lúc sau, đỉnh đầu mới truyền đến một chữ trầm thấp: “Được”.
Đợi Hữu Hòa ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn đã bước qua ngạch cửa.
Tiêu Trực vừa ra khỏi Ỷ Nguyệt Hiên, trông thấy Phượng Miên Thư đang tiến tới.
“Tiêu tướng quân không ngồi một lát à?” Phượng Miên Thư chang chứa ý cười, vẫn là bộ dạng không để ý.
“Công chúa mệt rồi”. Tiêu Trực dừng bước, nhàn nhạt nói, “Cho nên mời điện hạ về”.
Nụ cười trên môi Phượng Miên Thư càng sâu, trong mắt như có như không lộ ra sự giễu cợt: “Phượng mỗ muốn tự mình cáo từ với Hữu Hòa, chẳng lẽ đến việc này tướng quân cũng không đồng ý?”
“Điện hạ xin cứ tự nhiên”. Tiêu Trực bỏ lại lời này, ngay sau đó rời đi.
Phượng Miên Thư quả thực đến cáo từ Hữu Hòa, trước khi trời tối đã rời đi.
***
Ban đêm, Triệu Tùng thấy ánh nến ở Tây Uyển sáng đến tận giờ sửu*.
*1 đến 3 giờ sáng.
Vì thế, sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Tiêu Trực xuất môn, Triệu Tùng lập tức đi tìm tiểu thư đồng Tam Liễu ở thư phòng tướng quân ngày hôm qua.
“Tối hôm qua tướng quân làm gì, mà thức khuya thế kia, tiểu tử ngươi không biết nhắc nhở tướng quân nghỉ ngơi hả?”
Tam Liễu suy nghĩ một chút mới ngốc nghếch trả lời: “Tướng quân cả đêm chỉ làm một chuyện”.
“Chuyện gì? Xem binh thư hay xem địa đồ?”
“… Là vẽ tranh”.
“Cái, cái gì?” Triệu Tùng giật mình há miệng, ước chừng có thể nhét vừa cái trứng vịt to.
“Tướng Quân vẽ tranh cả đêm hôm qua, vẽ một bức ném một bức, xong lại vẽ tiếp, sau đó lại ném đi, hết ném, lại vẽ… ừm, chính là như vậy”. Tam Liễu gãi đầu, xác định chính mình không nhớ nhầm.
Triệu Tùng càng kinh ngạc hơn: “Tướng quân vẽ cái gì?”
“Ta có liếc qua, hình như là vẽ…” Mày Tam Liễu chau lại, cố gắng nhớ lại, “Hình như là phòng ở, mà cũng giống như là tháp, còn có cây… Ừm, có vẻ như vẽ mấy thứ này đó”. Tam Liễu khẳng định gật đầu.
“Vẽ đẹp không?”
“Ách”, Tam Liễu sửng sốt, nhớ tới kia không phân rõ đâu là nhà đâu là tháp, vội nghiêm trang nói, “Tranh của Tướng quân… đẹp lắm, ta, ta không dám xem nhiều”.
“Quá lạ…” Triệu Tùng nghĩ cỡ nào cũng không ra, lẩm bẩm nói: “Trước kia tướng quân ghét nhất là vẽ tranh, còn nói vẽ tranh không thú vị mà?”
“Nhưng ta thấy hôm qua tướng quân vẽ rất nghiêm túc…” Tam Liễu cũng kinh ngạc.
“Càng nói càng không thông”, Triệu Tùng kinh hãi nói, “Ta nhớ rõ trước kia phu tử ép tướng quân vẽ đều là do Lục tiểu thiếu gia vẽ hộ! Sao có chuyện qua ngần ấy năm đao kiếm, đột nhiên muốn cầm bút vẽ chứ… chậc chậc…”
Triệu Tùng thầm than hai tiếng, vừa nghi hoặc vừa khó hiểu rời đi, để lại Tam Liễu đứng đó ngây ngốc sờ đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.