Hợp Đồng Tình Nhân: Sa Vào Vòng Tay Của Ác Ma

Chương 41: Đừng sợ, không có gì đâu




Phòng làm việc vốn cách âm cực kỳ tốt, vậy nên Lục Cẩn Hiên định đòi nợ ngay lúc ấy, nhưng Vân Mộng phát hiện ra ý nghĩ này và gấp rút cản anh lại. Cô dùng hai tay ép mặt anh lại rồi hôn một cái:
“Đang giờ làm việc, đừng nghịch.”
“Anh không phải đang nghịch, anh đói rồi.”
“Đói cũng không được, em rất mệt.” Vân Mộng bày ra biểu cảm đáng thương, hai mắt long lanh nhìn anh.
Lục Cẩn Hiên giống như một cây cung đã kéo căng mà không kịp bắn đã phải thu lại, yết hầu quyến rũ nhúc nhích vài lần, cuối cùng vì sức khỏe của người trong lòng, anh thỏa hiệp:
“Được rồi. Bây giờ em có nên báo cho mẹ em biết chuyện em đã có bạn trai chưa nhỉ?”
Chuyện này so với buổi họp chiều nay còn quan trọng hơn, Lục Cẩn Hiên vốn đã có một thằng em quấy phá muốn cướp Vân Mộng đi, anh đủ đau đầu, nếu tới thêm một người nữa, thời gian đâu cho anh làm chính sự?
Vân Mộng buồn cười cầm lấy điện thoại, bò dậy gọi cho mẹ mình, nhưng bà vẫn đang chăm chỉ nói chuyện với ai đó khác. Cô nhìn Lục Cẩn Hiên, bất lực:
“Không gọi được. Em để lại tin nhắn cho bà ấy vậy.”
Cô soạn một tin dài giải thích mình đã chuyển qua ở với bạn trai, sau đó quay trở lại bàn làm việc. Gần nhất Lục Cẩn Hiên luôn ra ngoài điều tra đám thợ săn, công việc tồn đọng nhiều khiến ngày hôm đó họ phải tăng ca đến tận nửa đêm.
...
Lục Cẩn Hiên lái xe rời khỏi Lục thị không lâu liền nhạy cảm phát hiện có ai đó bám đuôi. Anh xoay vô lăng, đột nhiên rẽ khang hướng khác, dây an toàn trên người Vân Mộng cũng tự động siết chặt lại. Trực giác nói cho cô biết lại sắp có chuyện rồi, nhưng vì lúc này ở cạnh Lục Cẩn Hiên nên cô không quá sợ hãi, chỉ hơi căng thẳng chút chút.
Lục Cẩn Hiên tăng tốc, chiếc xe phía sau cũng lập tức tăng tốc. Cho dù anh rẽ trái hay rẽ phải, nó vẫn theo đuôi cho bằng được, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Khóe môi Lục Cẩn Hiên hơi cong lên tà ác, vốn còn định đi tìm chúng, vậy mà lại tự mình nộp mạng.
Anh chạy về phía cầu vượt ngay ngã rẽ kế tiếp, bọn họ lập tức xuất hiện trên độ cao chục mét so với mặt đất. Vân Mộng ở bên cạnh toát mồ hôi:
“Anh định làm gì vậy?”
“Đừng sợ, không có gì đâu.”
Vừa dứt lời, chiếc xe bất chợt phát ra âm thanh rít gào, kim chỉ tốc độ liên tục nghiêng về bên phải, chỉ trong mấy giây đã vượt quá 90km/h mà vẫn còn đang tăng tiếp! Vân Mộng mở to mắt, vội tìm chỗ nào đó trong xe để bám vào, tim gần như nhảy lên cổ họng. Chết tiệt! Cô vốn không phải người đam mê tốc độ có được không!
Lục Cẩn Hiên rồ ga lao vụt đi, chiếc xe phía sau cũng điên cuồng bám sát theo.
Mấy người trong xe ban đầu còn bình tĩnh, nhưng khi vận tốc đã vượt 120km/h thì có người hét lên:
“Này, điên rồi à! Chậm lại!”
“Không được! Không đạp thắng được!” Tên lái xe hoảng loạn, bàn chân đang giẫm chân ga đã đổi sang phanh từ lâu, nhưng chân ga giống như bị kẹt vậy!
Đám người sợ hãi nhìn từng chiếc xe đang lướt qua tầm mắt, cầu vượt ở thành phố S vô cùng dài và rộng, thậm chí có thể so với đường cao tốc, nhưng cũng không phải không có điểm cuối!
Một tên trong đó cúi xuống, liều mạng kéo chân phanh nhưng nó vẫn như cũ không động đậy.
“Nhanh lên, làm gì đó đi chứ!” Tài xế đang kinh hãi thì vô lăng xe đột nhiên xoay mạnh sang một bên, bánh xe kéo lê trên đường thành những vệt đen.
Đám người như chong chóng bị xoay mà chóng mặt, sợ hãi hét ầm lên:
“Aaaaaa!”
“Mẹ kiếp!”
Hai chiếc xe vốn đang rượt đuổi gay gắt đột nhiên xảy ra biến cố, chiếc audi màu đen phía sau mất lái tông lên thành cầu rồi lao ra giữa không trung. Trong tiếng kêu hoảng sợ của mọi người, chiếc xe lật nhào và lăn vô số vòng trên đường lớn rồi mới dừng lại. Lửa bùng lên dữ dội, khói trắng nhanh chóng lan ra, tai nạn kinh hoàng khiến bốn người bên trong chết ngay tại chỗ. Kỳ lạ là ngoài họ ra, trên đường chẳng một ai bị va trúng.
Lục Cẩn Hiên không thèm quay đầu nhìn lại, nhấn ga chạy thẳng đi.
Vân Mộng bên cạnh ôm chặt ngực nhìn về hướng mà khói lửa đang bốc lên dữ dội, cảm giác thở không ra hơi. Cô đoán chắc đó là do Lục Cẩn Hiên làm, biết họ không phải kẻ tốt lành gì, nhưng trước một tai nạn nghiêm trọng như thế, cô rất lo lắng:
“Liệu có ai khác bị thương không?”
“Sẽ không.”
Người đàn ông bên cạnh lạnh nhạt trả lời, đôi mắt màu máu có ánh sáng lưu chuyển nhẹ nhàng. Đối với anh, giết người cũng chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa đó căn bản cũng là kẻ thù của gia đình anh. Anh chỉ sợ Vân Mộng khó tiếp nhận chuyện này mà thôi.
Vân Mộng thấy sống lưng lạnh toát, cô sợ chứ, nhưng lại hiểu lý do mà anh làm vậy. Cô đưa tay nắm lấy góc áo của anh, miễn cưỡng nói:
“Không có người khác bị thương là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.