Trên tảng đá, Ninh Phàm, mà không phải, nói cho đúng phải là Ninh Phàm trong bộ bạch y hơi trầm ngâm. Lần này hóa thân chia lìa, cùng trước đây đều không giống nhau! Tại sao lại như vậy...? Hết thảy các thứ biến hóa này, tựa hồ là sau khi tiến vào Minh phần mới phát sinh...
Hồi tưởng tình cảnh hóa thân xuất hiện, Ninh Phàm bạch y chợt nhớ ra gì đó.
Lúc trước thời điểm Ninh Phàm hắc y xuất hiện, trên mặt dường như cũng có một ít văn lộ kỳ dị... Lúc ấy hắn cũng không để ý, nhưng tinh tế hồi tưởng văn lộ đó lại là... vũ chi thần ý! Không, không đơn thuần là vũ chi thần ý, tựa hồ còn có khí tức của Âm Dương tỏa...
Là Âm Dương tỏa, dung hợp vũ chi thần ý, thúc đẩy hóa thân xảy ra chất biến ư?!
Tính cách chia lìa, thức hải cùng thân thể chia lìa. Ninh Phàm bạch y thừa kế thân thể, Âm Dương ma mạch, pháp bảo thần thông cùng tính cách hiền lành sáng sủa. Ninh Phàm hắc y thừa kế kiếm thức kiếm niệm, tiên đế sát khí, cùng ngoan tính giết người như ma.
Từ một khắc chia lìa, Ninh Phàm bạch y trên tảng đá đã không còn là Ninh Phàm, mà là nửa Ninh Phàm! Còn hắc y đó cũng không là hư ảo, đã hoàn toàn ngưng tụ, đồng dạng là nửa Ninh Phàm.
Mà khi hắc bạch Ninh Phàm, hợp hai thành một... mới vừa âm dương hợp nhất trở thành Ninh Phàm chân chính!
Nghĩ tới chỗ này, Ninh Phàm bạch y khẽ mỉm cười.
Một đường lĩnh ngộ vũ chi thần ý, dung hợp một tia đạo tâm, ngưng luyện một tia thần ý thuộc về mình, dưới Âm Dương tỏa thần thông, in dấu trên Niệm phách hóa thân...
Hóa thân hoàn toàn ngưng tụ, thành tựu Ninh Phàm quần áo đen... Ý vị này, Ninh Phàm ngày sau tùy thời thả ra hóa thân, có một tên côn đồ cấp số nửa bước Nguyên anh! Chỉ dựa vào Ninh Phàm quần áo đen, nửa bước Nguyên anh tu vi của hắn đủ để tranh phong cùng nhân vật cấp lão tổ của Việt Quốc!
Lần này tiến vào Minh phần thu hoạch to lớn!
- Chẳng qua là không biết, nếu hợp hai là một, bổn tôn còn có biến hóa hay không...?
Ninh Phàm bạch y đứng chắp tay, hắn đợi đã lâu trên tảng đá, rất lâu mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Trong lòng có một tia cảm ứng, Ninh Phàm hắc y đang lướt sóng tới từ đáy nham tương.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một đạo hắc quang chợt lóe, rời đi dung nham, bay đến trên nham thạch, cùng Ninh Phàm bạch y mắt đối mắt.
Đây là Niệm phách hóa thân và cũng là Ninh Phàm quần áo đen!
- Hỏa linh đã giải quyết rồi chứ?
Ninh Phàm bạch y cười hỏi.
- Ừ.
Ninh Phàm hắc y vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ chưa bao giờ sẽ cười, phẩy tay áo một cái, mấy trăm viên yêu đan mang lửa đỏ ấm áp bị hắn lấy ra, giao cho Ninh Phàm bạch y.
Ninh Phàm bạch y cũng không nhiều lời, thu yêu đan, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, quan sát Ninh Phàm quần áo đen.
- Kể từ hôm nay, ta không phải Ninh Phàm, ngươi cũng không phải Ninh Phàm... Chúng ta cũng chỉ là nửa Ninh Phàm.
- Ừ.
Hắc y lạnh lùng nói, nhìn bạch y như nhìn mình.
Bất chợt, bạch y quần áo đen, mỗi người bước ra một bước, trong một trận quang hoa, dung hợp làm một!
Quang hoa tản đi, Ninh Phàm đổi trở về cách ăn mặc bạch y đen rõ ràng, hồi lâu sau, ánh mắt khai ích, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Có ý tứ...
Bạch y quần áo đen, đều là mình... Một dương một âm, nóng lên lạnh lẽo, trắng nhợt tối sầm, một sống một chết...
Sở dĩ sẽ như vậy, tu luyện “Niệm Thần quyết” là nguyên nhân chủ yếu. Lĩnh ngộ vũ chi thần ý là một cơ hội, mà Âm Dương tỏa cuối cùng đưa tới mấu chốt dị biến!
Đây cũng là hóa thân thần thông mà Toái hư lão quái mới có thể chân chánh nắm giữ!
Hôm nay nó bị Ninh Phàm hoàn toàn nắm giữ!
Hắn mỉm cười nhìn Minh Tước ngủ say, ôm nàng vào trong ngực, tung người nhảy một cái, độn quang xông thẳng bên ngoài miệng núi lửa!
- Bạch y quần áo đen, tất cả không phải là Ninh Phàm, lại đều là Ninh Phàm!
Nhưng sau khi chia lìa, không thể lấy Ninh Phàm tự cư...
Sau khi chia lìa, bạch y được đặt tên là Bạch Phàm. Hắc y được đặt tên là Mặc Ninh!
Bạch Phàm Mặc Ninh, đây là Âm Dương đạo!
Ninh Phàm phi thân ra khỏi núi lửa, chạy không ngừng nghỉ. Hắn ôm Minh Tước, chạy thẳng tới Minh phần tầng thứ chín, trung tâm của vạn thụ!
Trong mưa liên tục, hắn đáp xuống một cây đại thụ vạn trượng. Cây này che khuất bầu trời, nguy nga như cự phong, chính là thân cây bổn tôn của Minh La lão đầu.
Ninh Phàm đáp xuống trên đại thụ, một cổ thần niệm mạnh hơn so với Toái hư đệ tứ trong lập tức quét qua hắn, cảm giác được Minh Tước bình yên vô sự, trong thần niệm đó tựa hồ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Vào bên trong thân cây của lão phu đi.
Trong đại thụ, truyền ra một tiếng thanh âm đạm mạc, tức khắc, trên thân cây trước người Ninh Phàm, rách ra một cự đại thụ môn cao vài chục trượng.
Cây này là Minh La thụ, là bổn tôn của Minh La lão đầu, thậm chí trước kia lão đầu thấp bé Toái hư đệ tứ, cũng bất quá là Minh La thụ linh yêu hồn rời thân thể tạo thành.
Bổn tôn của lão là cây, sinh trưởng cùng lòng đất u ám, chán ghét ánh lửa, bản thể cũng không cách nào nhổ rể ra khỏi mặt đất. Bổn tôn khí thế của lão tuyệt mạnh, tiêu diệt Toái hư đệ tứ trọng xà lân lão đầu trước đó dễ như trở bàn tay.
Không thể rời đi mặt đất, chỉ có thể thụ linh rời thân thể, tìm Minh Tước, cho nên mới khiến cho tầng thứ tám yêu vật thừa cơ lợi dụng. Nếu tầng thứ tám yêu vật, dám đến tầng thứ chín giương oai... Minh La sẽ khiến cho bọn họ toàn bộ thành phân bón cho cây của mình!
Đối với thực lực chân thật của Minh La, Ninh Phàm hơi chắc lưỡi hít hà. Liên tưởng tới Minh La này tựa hồ còn thiếu mình một ân tình... Nếu mình nói lên, khiến Minh La trợ giúp mình tiêu diệt Niết Hoàng, lão hơn phân nửa sẽ không cự tuyệt. Tuy nhiên đáng tiếc, Minh La bổn tôn không thể rút rễ rời đi tầng thứ chín, mà phân thân bị hạn chế, trên mỗi một tầng, tu vi cũng hạ xuống một ít, càng không cách nào rời đi Minh Tước mộ phần.
Theo như lời của Minh La trước đó, lão muốn rời đi Minh phần chỉ có một biện pháp... Thiêu đốt yêu hồn, lấy cái chết làm giá, phá vỡ thiên địa phép tắc!
Nghĩ tới chỗ này, Ninh Phàm cười khổ một tiếng. Khiến cho Minh La tiêu diệt Niết Hoàng, có chút không thiết thực. Hơn nữa, tánh mạng của Niết Hoàng, Ninh Phàm càng nghiêng về tự tay đi lấy, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có nắm chặc giết chết lão ta!
Bên trong đại thụ, quanh co phức tạp mười phần, từ từ cong về hướng trung tâm của thụ tâm thế giới. Ở trung tâm của cây, có một chỗ mộc cung hoành tráng, mà một lão đầu Hắc y thấp bé, vừa thấy Ninh Phàm tới đây, lập tức ra đón.
- Hư độc bị trấn áp lại rồi sao!?
Lời nói của lão cực kỳ kích động, nhìn Minh Tước an tường ngủ say trong ngực Ninh Phàm mang vẻ rất mực yêu thương.
- May mắn không làm nhục mệnh.
Ninh Phàm trả lời điềm đạm.
- Tốt! tốt lắm! Đi tới phòng của Minh Tước, để cho con bé ngủ yên một khoảng thời gian, khôi phục yêu nguyên!