Hứa Tiên Chí

Chương 223: Văn Xương




Những tên lính bên ngoài trường thi không có nhìn thấy nàng. Tiểu Thanh nhìn qua cửa lớn, muốn xuyên thấu đi. Lại có bốn thiên binh thần tướng đi tới, quát:
- Yêu nghiệt phương nào, dám xông vào khoa trường, còn không lui xuống.
Cho dù là Tam Hoàng Tổ Sư Hội cũng có thần tướng gác cửa, huống chi là trường thi chứ, hơn nữa thực lực cũng cao hơn không ít.
Nhưng Tiểu Thanh lúc trước, có lẽ còn cân nhắc một phen, nhưng thực lực của nàng hiện tại, đương nhiên là không sợ. Cũng cười nói:
- Mấy tiểu thần cũng dám ngăn cản bổn cô nương, còn không mau mau nhường đường, cho bổn cô nương đi vào.
Thiên binh thiên tướng không nói hai lời, cầm binh khí đánh tới. Nhưng Tiểu Thanh nhếch miệng mỉm cười, nâng tay lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mùi thơm lạ lùng quanh quẩn xung quanh, thiên binh thiên tướng lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, tuy con mắt trợn lên, nhưng có chút mê loạn, thân thể càng không thể động đậy.
Đây là kỹ năng đặc biệt độc môn của nàng, bản thân của nàng là độc xà, lại nuốt nội đan của cóc tinh, trong thuộc tính đều có độc. Những ngày này nàng tập trung tinh thần, chuyên tâm tu luyện "Độc" của mình. Hôm nay thử lần đầu tiên, quả thật có công hiệu.
Tiểu Thanh bước qua thiên binh thần tướng nằm dưới đất. Đi vào trường thi. Lại chưa phát giác ra bên cạnh văn miếu của trường thi, một đạo ánh sáng chóp động, một đạo tin tức. Truyền thẳng lên trời. Trong khoa trường của trường thi, chung quy không phải địa phương nhỏ bé như Tam Hoàng Tổ Sư Hội có thể so.
Tiểu Thanh ẩn thân, rất nhanh tìm được số phòng của Hứa Tiên. Hứa Tiên kinh ngạc nhìn qua hắn, hạ thấp giọng hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
Ánh trăng sáng chiếu qua bóng cây rọi lên người của nàng, nàng mỉm cười, giống như con đầu xà u ám, quỷ dị và xinh đẹp.
Tiểu Thanh vừa sải bước tiến đến, thò tay định bắt lấy bài văn của Hứa Tiên trên bàn. Hứa Tiên vội vàng bắt lấy cổ tay của nàng, nói:
- Làm cái gì thế!
Lại vừa cười nói:
- Ngươi tới cũng không tệ, đêm nay trăng tròn, một mình một người quá nhàm chán.
Tiện tay vẽ bùa văn, ngăn cách tất cả âm thanh, loại phù chú này là tiểu phù trong Mặc Phù Thư, rất thực dụng. Suy nghĩ một chút lại họa một đạo phù văn khác, đây là phù văn gây ảo giác, lừa gạt phàm nhân là đủ. Miễn cho có người đi qua đây tuần tra.
Tiểu Thanh nhìn sang hắn, nói khẽ:
- Ngươi chớ có trách ta, một lát nữa ta cho ngươi hôn là được rồi.
Sau đó giãy dụa ra khỏi tay của Hứa Tiên, bắt lấy tờ giấy mỏng kia. Dưới tình huống bình thường, cho dù là Bạch Tố Trinh cũng không giữ được tờ giấy như thế với nàng.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Tiểu Thanh không chút che dấu, nói:
- Không cho phép ngươi đem tỷ tỷ nhét vào Hàng Châu, đi gặp Phan Ngọc ở kinh thành.
Lại nói:
- Chuyện này là do ta tự mình chủ trương, không liên quan tới tỷ tỷ.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng biết ý đồ của nàng tới, vội vàng nói:
- Nhất định lấy được, Phan Ngọc đã gửi thư cho ta, cho dù không trúng khảo thí, cũng phải đi tới kinh thành để đi học trong Quốc Tử Giám, hơn nữa nếu lần thi Hương này không trúng, muốn đi tới kinh thành, phải đợi thêm ba năm nữa.
Đương nhiên hắn không có khả năng vứt bỏ Bạch Tố Trinh ba năm, nhưng thời điểm này phải thuyết phục Tiểu Thanh trước, đương nhiên phải nói như thế.
- Ngươi...
Tiểu Thanh nói không ra lời, trong nội tâm đại hận, Phan Ngọc kia quả nhiên không dễ đối phó.
Hứa Tiên thò tay ngăn ôm lấy vòng eo mềm mại của mình. Ôn nhu khuyên nhủ:
- Đừng có tiểu tính tình như thế, đợi kỳ thi xuân sang năm chấm dứt. Ta có biện pháp giải quyết việc này, tất nhiên sẽ không vứt bỏ tỷ tỷ cùng ngươi rồi. Hơn nữa chờ tu vi của chúng ta mạnh lên, tuy xa cách ngàn dặm, muốn gặp mặt cũng rất dễ dàng.
Bỗng nhiên Tiểu Thanh giơ bài thi lên, nói:
- Hứa Tiên, nếu ta thật sự hủy bài thi này, ngươi có trách ta hay không?
Bài thi ở trong tay của nàng, chỉ cần thoáng dùng lực, sẽ biến thành giấy lộn.
Hứa Tiên rất muốn nói "Không". Khuyên nhủ Tiểu Thanh đặt bài thi xuống, nhưng rốt cục thở dài nói:
- Ngàn vạn lần là ta sai rồi..
Nếu như bài thi bị xé bỏ, thì khoa cử lần này của mình sẽ bị hủy trong tay của nàng. Nhưng mà, trách được ai chứ?
Tiểu Thanh cười rất giảo hoạt, nói:
- Biết sai là tốt rồi.
Cũng đặt bài thi xuống, nếu Hứa Tiên biết nói không trách nàng. Nàng nhất định sẽ xé bài thi này, bởi vì nàng biết Hứa Tiên nói không trách, là muốn lừa gạt nàng. Hứa Tiên cười khổ, đúng là lọng dạ nữ nhân a!
Tiểu Thanh nói:
- Tốt, xem như lần này ngươi có vận khí tốt, như ngươi đến kinh thành, nhất định không nên vì Phan Ngọc, vứt bỏ mặc kệ tỷ tỷ, bằng không, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nói xong lời uy hiếp này, muốn rời đi. Lại bị Hứa Tiên ôm eo lại. Không gian trong phòng chật hẹp, cho nên nàng đứng không vững, an vị trong ngực của Hứa Tiên. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn
Hứa Tiên cười nói:
- Vừa rồi ai nói muốn ta lãnh đủ đây?
Bờ mông tràn ngập co giãn của nàng ngồi lên đùi của mình, một đôi tay nắm chặc eo thon nóng bỏng của nàng, trong căn phòng nhỏ bé thế này, lại có cảm giác thật sự rất thân mật. Còn những tú tài khác đang vắt hết đầu óc, đứng ngồi không yên. Hắn lại đang ôm mỹ nhân trong ngực ngồi ngắm trăng, quả thực là vô cùng hưởng thụ.
Tiểu Thanh vốn muốn giãy giụa, nhãn châu xoay động, xem bổn cô nương giảo biện ngươi như thế nao. Dứt khoát động thân, làm cho mình ngồi được thoải mái một chút, một tay dứt khoát ôm cổ của Hứa Tiên, hơi thở mùi đàn hương từ miệng nàng lộ ra, vô cùng kiều diễm. Thầm nghĩ:
- Bổn cô nương hôn chết ngươi, xem ngươi sau này còn dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương không.
Nhưng lại không biết, vào lúc này Hứa Tiên đang chiếm đại tiện nghi của mình.
Thân rắn đang vặn vẹo ở trong ngực của Hứa Tiên, hồ đồ không để ý đến bộ ngực sữa đang cọ vào ngực của Hứa Tiên. Hứa Tiên cảm giác một cổ nóng bỏng từ hạ thân xuất hiện, bộ phận nào đó có biến hóa, vội vàng chấn định, thu liễm tâm thần, thân thể được cường hóa, định lực ở phương diện khác lại kém đi nhiều. Phương pháp tu luyện của Long tộc và phương pháp của nhân loại. Ở phương diện này rất trái ngược nhau. Một là tận tình phát dục, một lại thanh tâm quả dục.
Tiểu Thanh nhăn mày, nói:
- Ngươi lấy cái gì chọc ta thế.
Nhịn không được uốn éo vặn eo một cái. Nàng bất động khá tốt, khẽ động một cái, đã làm mất đi tia định lực cuối cùng của Hứa Tiên, hôn lên đôi môi đỏ mộng kiều diễm ướt át của nàng. Tiểu Thanh đạt được mục đích, không rảnh bận tâm tới chuyện khác, bắt đầu toàn lực chuyển "Nọc độc" của mình vào trong miệng của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm thấy đầu óc mê mang, cảm thấy bờ môi của nàng vô cùng ngọt ngào. Sau đó nút chiếc lưỡi mềm mại của nàng vào miệng của mình, mút lấy mút để. Đầu lưỡi quét qua mỗi nơi ẩn giẫu trong miệng của nàng.
Trong nội tâm Tiểu Thanh vui vẻ, xem ngươi chết thế nào.
Nhưng Hứa Tiên cũng không có toàn thân vô lực như suy nghĩ của nàng, ngã xuống đất không dậy nổi. Ngược lại còn làm cho nàng ta mất đi phương hướng, lâm vào say đắm của nụ hôn, toàn thân trở nên mềm mại
Nàng đã tính sai rồi, những ngày này không chỉ có nàng tăng cường nọc độc, Hứa Tiên cũng tăng cường thể chất. Đặc biệt dưới tình huống dùng công đức ăn gian, hiệu suất của hắn còn lớn hơn Tiểu Thanh rất nhiều lần, nàng làm như thế, chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Nhưng cũng không phải nọc độc của nàng vô dụng, đại lượng nọc độc chảy vào thân thể Hứa Tiên, mặc dù không có chế ngự, nhưng cũng từ từ ăn mòn lý trí và định lực của Hứa Tiên. Bàn tay lớn như xoa nắn vòng eo mềm mại của nàng, lại dùng sức. Hơn nữa dần đần cảm thấy không đủ, bắt đầu hướng lên trên.
Tiêu Thanh có cảm giác. Vặn vẹo thân thể giãy dụa, nhưng toàn thân mềm mại, cũng không được Hứa Tiên tiến lên, ngược lại càng thêm kích thích Hứa Tiên hơn, rốt cục thò tay nắm chặt bộ ngực sữa của nàng, khi chỗ hiểm thất thủ, Tiểu Thanh rên nhẹ một tiếng, nhưng sau đó biến thành tiếng kêu đau đớn, thân thể lại càng vô lực. Một tia nước bọt lóe sáng từ trong miệng của nàng, phản chiếu ngân quang dưới ánh trăng. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới. Hành động của mình lại mang tới hậu quả như thế này.
Tuy còn cách một lớp quần áo. Nhưng Hứa Tiên cảm giác rất rõ ràng, bàn tay đang cảm nhận cao điểm của nàng, lại không nhịn được vuốt ve vài cái, xúc giác cảm thấy rất co giãn, hắn càng yêu thích không buông tay. Mỗi một lần dùng sức vuốt ve đều nghe tiếng rên rỉ thống khổ của Tiểu Thanh, đôi mắt của nàng thất thần, đôi tay ngọc vào lúc này đã ôm lấy cổ của Hứa Tiên.
Bàn tay của Hứa Tiên không cam lòng xoa nắn như thế, phát hiện ra ra hạt đậu đỏ đang đứng ngạo nghễ, nhẹ nhàng văn vê một cái. Chợt Tiểu Thanh mở to mắt. Cũng duỗi thẳng thân hình, môi rời môi, phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng. Thân thể run rẩy vài cái, mềm nhũn tựa vào người của Hứa Tiên.
Không có nọc độc rót vào. Thần trí của Hứa Tiên thanh tỉnh lại, nhưng cảm thụ được thân thể mềm mại đang nằm trong ngực, đôi mắt của nàng có chút thất thần, đôi môi nửa khép nửa mở, một tia nước miếng màu bạc chảy xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, mê người tới cực điểm.
Cơ hồ Hứa Tiên không cách nào nhịn được, thời điểm muốn đem Tiểu Thanh đặt lên giường. Đột nhiên bên ngoài phòng có tiếng người. Vây quanh phòng của Hứa Tiên, chính là Trần Tri phủ.
Hứa Tiên cả kinh. Dục niệm tiêu tán không ít, lập tức nhớ tới mình vừa thiết lập phù triện, đối phương không nhìn thấy tình cảnh bên trong. Nếu thật sự bị nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thanh hiện giờ, hắn đại khái sẽ giết người diệt khẩu. Uy lực nọc độc đã tiêu tán, hắn không khỏi đau đầu, vừa rồi xảy ra chuyện gì, dường như mình bị t*ng trùng thượng não a.
Tiểu Thanh cũng kịp phản ứng. Toàn thân căng lên, ngẫm lại tình hình vừa rồi, trong nội tâm đã xấu hổ tới cực điểm, huống chi nhìn thấy người bên ngoài, nắm chặt quyền muốn đánh chết Trần Tri phủ tại chỗ. Hứa Tiên vội vàng cầm chặt tay nàng, nói:
- Hắn không nhìn thấy.
Quả nhiên, Trần Tri phủ do dự, cuối cùng do dự một lúc, vẫn quay người rời đi.
Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh, thở ra một hơi. Tiểu Thanh lại ngồi thẳng lên, cắn răng, gầm nhẹ nói!
- Ta muốn giết ngươi.
Sau đó cảm thấy đùi của mình ướt ướt, vội vàng co lại rồi đứng dậy. Tuy chưa hiểu đời, nhưng cũng hiểu được chuyện gì, xấu hổ đỏ mặt như máu. Đôi mắt xanh của nàng hiện ra vài phần kiều diễm, bộ dáng tùy thời sẽ khóc thét lên.
- Ngươi hỗn đản.
Hứa Tiên cũng đành chịu. Tuy bọn họ đã ăn nằm với nhau vô số lần, nhưng hắn từ trước tới nay rất chừng mực, cũng không phải cái loại đánh rắn thuận thế thượng người, chỉ muốn có kết quả lâu dài với nàng. Cũng không phải một lần hoan ái đơn giản. Đủ loại chuyện ngày nay thật sự vượt qua dự kiến của hắn.
Trước tiên ôm nàng vào ngực. Đặt lên bàn sách, lại dùng ống tay áo lau miệng của nàng, xin lỗi nàng:
- Thực xin lỗi, vừa rồi không biết tại sao ta làm thế.
Tiểu Thanh co chân lại. Oán hận nhìn qua Hứa Tiên, trong lòng biết đại khái, chính là hiệu quả của nọc độc, nhưng nàng hận không thể khóc lớn lên, đây không phải hiệu quả như nàng muốn.
Hứa Tiên nhăn nhăn cái mũi. Ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, từ trên người Tiểu Thanh truyền ra, so với hương khí trong miệng của nàng, còn đậm đặc hơn gấp mười lần. Cũng đã đoán được vài phần, trong nội tâm rất kinh ngạc, chú ý tới thần sắc của Tiểu Thanh, rốt cuộc không chịu nổi, Tiểu Thanh hung hăng cắn lên cổ của Hứa Tiên.
Hứa Tiên không tránh không né. Ngay cả Kim Thân cũng tán đi, chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, đã bị nàng cắn trúng. Nọc độc trực tiếp rót vào trong máu. Ý nghĩ của hắn có chút mê man, giật mình hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Trong nội tâm của hắn cười khổ. Ngươi nha đầu kia, làm sao còn trách ta, rõ ràng là ngươi gây rắc rối. Nhưng lời này đương nhiên không nói ra khỏi miệng, tay phải rõ ràng cảm nhận được cảm giác kỳ diệu lúc nãy, nói như thế nào thì hắn cũng chiếm đại tiện nghi.
Nhưng đôi má của Hứa Tiên ướt ướt. Cũng cảm giác được, hai hàng nước mắt trong mắt của nàng chảy xuống, trong đôi mắt xanh ẩn chứa đau thương. Trong nội tâm Hứa Tiên đau xót. Đắc ý khi chiếm được tiện nghi, lập tức tan thành mây khói. Toàn bộ đã hóa thành hối tiếc. Vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu khích lệ nàng vài tiếng, dụ dỗ nàng. Lại cảm thấy nước mắt của nàng tuôn ra càng nhiều hơn.
Răng nanh đâm rách da thịt. Máu tươi chảy vào trong miệng của Tiểu Thanh, mang đến vị mặn. Trong nội tâm vừa tức vừa hận, bất an ẩn nấp trên mặt của nàng. Hứa Tiên trấn an làm cho nàng bình tĩnh một ít.
Hồi lâu sau.Tiểu Thanh mở miệng, hồng nhuận phơn phớt trên mặt rút đi, ngược lại có chút tái nhợt, đôi mắt đỏ rực vì khóc. Tiểu Thanh lúc này giống như nữ tử bình thường. Khóc lên giống như tiểu hài tử, cúi đầu cắn môi. Hứa Tiên lau lau nước mắt. Nói:
- Mau trở về đi, thời điểm này không còn sớm, tỷ tỷ sẽ lo đấy.
Tiểu Thanh lúc này như được đại xá, đứng dậy sửa sang lại vày dài. Đặc biệt là những nếp nhắn ở trước ngực. Trong lúc này, nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, nhớ tới vừa rồi, trên mặt hồng lên. Theo lệ cũ, muốn uy hiếp Hứa Tiên vài câu. Lại nghe bên ngoài hét một câu:
- Yêu nghiệt phương nào? Lại dám đánh tổn thương thiên binh thiên tướng, nhiễu loạn khoa cử.
Tiên mạnh ngẩng đầu lên. Đã thấy giữa không trung có tường vân, thượng phía trên có rất nhiều văn thần võ tướng, tiên quan tỳ nữ. Tụ tập lại chung quanh một quan nhân, ngồi ở ghế cao. Gương mặt tiên nhân ôn hòa, hào hoa phong nhã. Có năm sợi râu dài, cầm đôi bạch ngọc như ý trong tay. Khí tượng đúng là bất phàm.
Hứa Tiên vội hỏi Tiểu Thanh nói:
- Ngươi đánh thiên binh thiên tướng thủ vệ trường thi sao?
Nam tử này vừa nhìn đã biết là chính thần của thiên đình, ít nhất cũng trên Địa Tiên, hơn nữa lại xuất hiện trong trường thi. Trong nội tâm của Hứa Tiên đã nghĩ tới một người.
Tiểu Thanh cũng biết chính mình gặp rắc rối. Nói:
- Ta chỉ là đánh mấy tiểu binh.
Hứa Tiên vịn vai của nàng, nói:
- Ngươi đứng ở nơi này, ta đi hoà giải, nếu không thành thì nhanh chóng rời đi, đi tìm tỷ tỷ.
Không đợi Tiểu Thanh cự tuyệt, đã Dương Thần Xuất Khiếu, bay lên bầu trời, nhìn tiên nhân đó, nói:
- Đệ tử Hứa Tiên Hứa Hán Văn. Bái kiến Văn Xương Đế Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.