Thân Đồ Trượng vốn là thân hình cao lớn, giờ phút này không ngừng trướng lớn, không bao lâu đầu chạm xà nhà, không thể không ngồi dưới đất. Bốn quỷ sai giờ phút này đều được rỗi rãnh đứng ở một bên trợn mắt há hốc mồm, không ngừng hâm mộ. Chỉ là bọn hắn cuối cùng không dám như thế, nếu bọn họ một hơi nuốt nhiều quỷ hồn như vậy thì đã sớm không giữ được bản tâm. Thấy Thân Đồ Trượng cuồng tiếu không thôi, không bị ảnh hưởng một chút. Tâm tính này dù cho Quỷ Hồn cũng không thể tránh được.
Một tiếng gà gáy, Hứa Tiên nói:
- Thân Đồ Trượng, ngươi tiềm nhập xuống dưới đất, hảo hảo tiêu hóa những quỷ hồn, này, ngày sau tất có thời điểm dùng tới ngươi.
Triệu Văn Hội tới đưa tiễn Hứa Tiên, cau mày nói:
- Thiếu nhiều hồn phách nhiều như vậy thì biết bàn giao làm sao?
Hứa Tiên nói:
- Cừu vương phủ cướp đoạt hồn phách bàn giao thế nào, vậy thì giờ bàn giao như thế.
Nói xong chạy như bay mà đi, lưu lại Triệu Văn Hội cười khổ không thôi, không biết mình là đưa tới cứu tinh hay là tai tinh nữa.
Hứa Tiên làm những chuyện này không chỉ là vì báo ân, đêm nay từ miệng Triệu Văn Hội, hắn đã hiểu cái gì cấu thành thế giới này. Thiên đình Địa phủ, Tiên Phật quảng đại. Hắn xác thực cần một chút lực lượng mình có thể nắm giữ, chưa hẳn muốn làm đại sự cái gì, nhưng nếu có thể thì chỉ cần đủ tự bảo vệ mình.
Mà đệ nhất cường địch chính là Pháp Hải, Pháp Hải cùng Bạch Tố Trinh kết thù ở nhiều năm trước. Mà không phải là Hàng Yêu Phục Ma đơn giản như vậy. Vô luận là loại tâm tình nào, nhưng đoạn thù hận này không thể nói trước cũng phải thay Bạch Tố Trinh tiếp nhận. Mà Pháp Hải có lực lượng như thế nào thì không cần phải nói, mấy trăm năm qua tu vi của hắn không phải chuyện đùa. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn
Tuy rằng dùng trạng thái hiện tại của Hứa Tiên thì cái gì ngàn năm tình duyên cũng không phai nhạt là chuyện không thể nào bảo trì mãi mãi. Trừ phi vĩnh viễn không hề hồi khiếu, nhưng trạng thái hiện tại của hắn không có khả năng làm ra loại chuyện vi phạm bản tâm. Một khi hồi khiếu, những nhân quả hắn phải gánh chịu với lực lượng đó không thể chống cự.
Dù sao vô luận đạm mạc như thế nào thì ý chí sinh tồn tự bảo vệ mình cùng con đường truy tìm đại đạo là cần thiết nhất. Bất quá nếu có thể đem tâm này khám phá, không rơi xuống u minh thì nhất định bay lên chín tầng trời.
Đợi đến lúc mình có thể hoàn toàn nhớ tới đoạn ký ức này thì mặc dù trong đại đạo mênh mông, nhưng thân mình sẽ hoàn toàn biến mất. Không phải gió đông áp đảo Tây Phong, mà là chúa tể cấp cao thì ý thức tựa như là tiểu hài tử biến thành đại nhân, cùng là một người, đến cuối cùng ý thức lại hoàn toàn bất đồng.
Nhưng chẳng biết tại sao, nghĩ đến nguyên bản chính mình sẽ bị đại đạo mênh mông bao trùm, mặc dù tâm tĩnh như giếng cổ vẫn khiến cho hắn cảm thấy phiền muộn.
Bất quá thế gian sự tình đương nhiên không có điều gì là tuyệt đối, chuyện ngày mai ai dám tỏ tường đâu?
- Này, Hán văn, ăn cơm đi.
Hứa Tiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên trước mắt hắn:
- Minh Ngọc ah, ta ngủ tiếp một lát, một lát nữa. Tối hôm qua ở trong mộng làm rất nhiều chuyện nên giờ mệt mỏi quá.
- Nằm mộng cái gì?
- À!
Hứa Tiên nghĩ một lát:
- Nhớ không rõ rồi, chỉ nhớ rõ ta hình như là rất uy phong đó.
Phan Ngọc hé miệng cười nói:
- Ngươi một mực đều rất uy phong, tốt rồi, đừng lười nữa. Tất cả mọi người đi xem náo nhiệt rồi.
- Có cái gì náo nhiệt?
- Hồng Tụ thư viện tham gia Sơ Tuyết lần này, tất cả mọi người đều đi xem các cô nương rồi. Trong đệ tử của Doãn viện thủ có hai Thiên Tiên mỹ nhân ah, không đi sẽ hối hận cả đời.
Hứa Tiên ngáp một cái, xoay người ngồi dậy:
- Cả ngày xem ngươi còn chưa đủ, nhìn cái gì Thiên Tiên mỹ nhân cơ chứ.
Phan Ngọc cười sáng lạn, không nói gì nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Phan Ngọc cảm thấy ấm áp, Hứa Tiên cảm thấy bữa sáng cổ quái. Hai người cũng đều đi tìm náo nhiệt xem thế nào.
Theo như Phan Ngọc nói, một đám văn nhân thi sĩ tụ lại một chỗ ngoại trừ ra vẻ thì còn làm gì. Một đám tài tử tranh nhau nói mấy lời khách sáo với một số cô nương. Doãn viện thủ không ở trong đó, một cô nương thân hình yểu điệu, nụ cười quyến rũ dẫn đầu. Xác thực được xưng tụng bốn chữ phong hoa tuyệt đại. Ngay cả Hứa Tiên cũng nhịn không được nhìn thêm vài cái. Ặc! Bị Phan Ngọc trừng mắt nhìn rồi kìa.
Phan Ngọc cau mày nói:
- Sao lại để cho hoa khôi tới tham gia Sơ Tuyết Thí, thật đúng là loạn không thể tả.
Vừa rồi nàng cũng chỉ nghe nói có cái gì mỹ nhân, vì thế mới tới xem xét một phên. Đây không phải là hoa khôi Thính Nguyệt Lâu sao? Nàng nên là Thải Phượng thì phải.
Nàng nhưng lại không biết khó xử của Doãn Hồng Tụ, chính thật tham gia hội thi thơ văn đều là nữ tử, mà nàng lại là quái nhân nổi danh Hàng Châu làm sao chịu để con cái vướng bận, ngược lại có chút nữ tử trong phong trần dựa vào nàng, bái nàng làm sư, học chút thi văn tìm giá trị con người. Thải Phượng chính là người nổi bật nhất trong đám đệ tử của nàng, trong hội thi thơ văn khí độ ung dung, là nhân tuyển có một không hai trong lòng nàng.
Hứa Tiên cũng giật mình không nhỏ, danh tự Thính Nguyệt Lâu hắn nghe như sấm bên tai rồi, vẫn muốn đi nhìn một chút xem làm sao giai nhân như vậy lại luân lạc tới địa phương đó. Phan Ngọc tựa hồ phát giác tâm ý của hắn, cười nói:
- Thải Phượng tuy là lưu lạc phong trần, nhưng thân mình vẫn trong sạch, nếu như Hán văn có ý thì có thể thử một phen.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Bán nghệ không bán thân?
Những lời này tuy rằng thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết, điện ảnh, nhưng Hứa Tiên chưa bao giờ coi là thật. Hắn cho rằng bất quá là bị tú bà treo giá, mánh lới của họ mà thôi.
- Đúng vậy. Lúc Cừu vương chi loạn, cha nàng là tri phủ Hàng Châu về sau bị liên quan phải sung quân ba nghìn dặm, sau cùng chết trên đường, nàng cũng bị giáng vào lầu xanh. Chỉ là về sau Doãn Hồng Tụ đối với nàng có nhiều chiếu cố, tuy rằng trên danh nghĩa tại Thính Nguyệt Lâu, cũng coi như nửa tự do! Mà chính nàng cũng có chút thủ đoạn, mới có thể tự bảo vệ mình.
Hứa Tiên cảm thấy hiểu rõ, hiển nhiên không người nào nguyện ý đắc tội với nữ nhân có chỗ dựa vững chắc như nàng.
Trong đám người, Thải Phượng thong dong ứng đối, lại ẩn ẩn có phong phạm của Phan Ngọc. Từ lúc Phan Ngọc mới xuất hiện nàng cố ý vô tình nhìn về nơi đó, không đơn thuần là bởi vì dung mạo Phan Ngọc mà còn là vì nàng biết rõ đây chính là địch nhân lớn nhất trong lần Sơ Tuyết này.
Những thư sinh bên cạnh, nàng thật sự không để vào mắt. Bất quá làm nàng thất vọng chính là, Phan Ngọc chỉ lo cùng người bên cạnh nói giỡn, căn bản không chú ý nàng. Về sau người nọ rời đi, Phan Ngọc nhìn nơi này trong chốc lát rồi cũng bỏ đi.
Hứa Tiên đứng ở đại môn Huyền Cơ quan, vốn sớm nên đến nói lời cảm tạ, chỉ là mấy ngày nay trong lòng của hắn luôn luôn chút bực bội về lực lượng, về tương lai, về rất nhiều thứ dây dưa trong lòng khó có thể tiêu tan.