Hung Thú Hỗn Độn Đâyy

Chương 4:




31
"Phàm nhân?"
"Ta đã cứu ngươi, ngươi phải làm người hầu cho ta!"
"Sinh lão bệnh tử? Ta sẽ không, bởi vì ta là hung thú Hỗn độn!"
“Ngươi nói ngươi tâm duyệt ta? Cái gì gọi là tâm duyệt?"
"Đồ ăn hôm nay ngon quá đi mất! Ta muốn uống thêm bát canh nữa!"
"Sao trên người ngươi lại có mùi của con cái khác! Đừng quên ngươi là người hầu của ta, không được phép nói chuyện với người khác! Ồ... là nhóc con mới sinh nhà bên à... vậy thì không sao."
"Ngươi thật sự có linh căn? Vậy ta sẽ dạy ngươi tu tiên! Hả? Ngươi muốn dựa vào y thuật nhập đạo sao?"
"Huhuhuhuhu,Ta bị thương rồi! Ta lại đánh không lại Cùng Kỳ rồi... Tức chếc ta rồi! Ngươi giúp ta phục thù có được không ~"
"Mạnh Quân~"
32
Ta bị dọa tỉnh lại.
Ta thực sự không thể tưởng tượng được, sao trong giấc mộng đầu óc ta lại có thể không tỉnh táo như thế?
Nói chuyện với phàm nhân ta còn không thèm nói, đằng này lại còn thấy Mạnh Quân tên nhóc đó đẹp trai?
Đây… Sao có thể...
Được rồi, hắn đúng là đẹp thật.
Nhưng đường đường là Hung thú Hỗn Độn như ta, sao có thể nông cạn như vậy được? Hắn rõ ràng là một tên cặn bã ta ngày ngày mắng chửi, sao ta có thể nông cạn như vậy được cơ chứ?
Ta theo thói quen xỉ vả Mạnh Quân tám trăm lẻ một lần, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.
Nhưng ta vạn vạn không thể ngờ được… lần này trong mộng cảnh ta lại thấy phần tiếp theo của giấc mộng nhảm nhí đó!
"Hỗn Độn, ta dùng tâm đạo lập ra lời thể, tứ hải bát hoang, ta chỉ nguyện ý cùng ngươi kết thành đạo lữ."
Hỗn Độn trong mộng, nhìn thấy sự cố chấp trong mắt Mạnh Quân, lập tức sững người.
Hỗn Độn há to miệng, sau đó lại khép lại, nửa ngày sau mới đột nhiên nói ra một chữ.
"Được."
Ta hiểu được sự do dự của Hỗn Độn.
Mạnh Quân, hắn chỉ là một phàm nhân vừa mới nhập đạo... thọ mệnh, đối với Hung Thú mà nói, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Nhưng ta không hiểu.
Hỗn Độn vì sao lại đồng ý?
33
Thao Thiết nói, bởi vì động tâm, bở vậy không màng tất cả.
Hỗn Độn trong mộng là vậy, Mạnh Quân cũng vậy. Ta không hiểu.
Một tiên quân lúc nào cũng lạnh nhạt như Mạnh Quân, cũng sẽ vì tình rung động sao?
34
Ta ngồi trên tường thành Địa Phủ, nhìn về phía Quỷ Môn Quan phía cuối cầu Nại Hà, trong lòng có chút mờ mịt.
Mạnh Quân trong mộng, cũng từng đi qua con đường này sao?... Hàng vạn năm trước, hắn đã từng c.hết đi rồi sao?
Không biết vì sao, khi nghĩ đến từ "c.hết", trong lòng ta lại có chút run rẩy, giống như có thứ gì đó muốn phá tan lồng ngực, nhảy ra ngoài.
Ta giơ tay lên, ấn nhẹ.
Hóa ra là trái tim.
Trái tim của hung thú... cũng có thể đập mạnh đến vậy sao?
Ta đem vấn đề này đến hỏi Mạnh Bà
Nhưng Mạnh Bà chỉ dịu dàng xoa nhẹ đầu ta.
"Đừng lo, đều là những việc rồi sẽ phải quên đi thôi."
Biểu cảm của Mạnh Bà rất bất thường, rất lâu sau này ta mới biết, đó là một loại… quyết định dùng cả sinh mệnh để thay ta gánh vác. đam mỹ hài
35
Mộng cảnh vẫn luôn quấy rầy ta.
Không chỉ những giấc ngủ ban đêm, đến ban ngày, trong đầu ta thi thoảng cũng loé lên những cảnh tượng kỳ quái.
Ta biết, những hình ảnh đó đều đối ứng liên kết cùng những cảnh tượng trong mơ.
Ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Lúc này, Mạnh Bà lại đến tìm ta.
Mạnh Bà nói: “Ta rất nhanh sẽ phải từ chức bế quan rồi, ngắn thì trăm năm, dài thì ngàn năm”.
Ta ngốc nghếch nghiêng đầu: “Bà Bà, vậy ta sẽ đợi người!”
Mạnh Bà khẽ lắc đầu, đưa cho ta một chiếc lọ,
"Bên trong là bát canh cuối cùng ta nấu cho ngươi, nếu ngươi thực sự không thể đợi được ta trở về, nếu ngươi nhớ đến ta, hãy uống hết bát canh này."
36
Vào ngày Mạnh Bà biến mất, Mạnh Quân đến rồi.
Hắn chỉ hỏi ta một câu: “Bây giờ nhìn thấy ta, nàng còn muốn trốn không?”
Ta không hiểu.
Ta muốn trốn lúc nào?
Ta kiên quyết lắc đầu.
Hắn đột nhiên câu môi mỉm cười, đột nhiên ta lại cảm thấy, đẹp trai quá đi mất...
……
Sau đó.
Mạnh Quân... cũng đột nhiên biến mất.
Còn ta, lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Khác với những lần đứng ngoài quan sát “Hỗn Độn” trong mộng cảnh, bây giờ ta đã biến thành Hỗn Độn trong mộng..
37
Trong mộng cảnh, Mạnh Quân là thiên tài dựa vào y thuật nhập đạo.
Chỉ trong vòng ngắn ngủi mấy chục năm, hắn đã lập được rất nhiều công đức, chính thức trở thành y tiên.
Mặc dù không thể so sánh với hung thú, nhưng thời gian “ta” và hắn có thể ở bên nhau đã được kéo dài hơn rất nhiều.
Hắn nói, hắn sẽ tổ chức cho ta một nghi thức đạo lữ thật long trọng.
Ta nói, được.
Trước khi nghi thức diễn ra, không có mấy ai biết được, chúng ta đã sớm có tình ý.
38
Hỗn Độn dựa vào việc hấp thụ “ác ý” trên thế giới để trưởng thành.
“Ta” không giống Đào Ngột, phải xúi giục giết chóc khắp nơi để nâng cao tu vi của bản thân.
Cũng không giống như Cùng Kỳ, gióng trống khua chiêng làm việc sau đó lại chạy đi bế quan.
Ta vẫn luôn tiếp thu Phật hệ.
Tuy chậm, nhưng ta không quan tâm.
Dù sao thì một con hung thú như ta, cũng sẽ không bao giờ c.hết đi.
Chậm thì chậm, cũng chẳng sao cả.
“Ta” trong mộng cảnh, cũng như vậy.
Cho đến khi... Nhân giới gặp phải một chiến loạn vạn năm khó gặp.
“Ác ý” mạnh đến mức dường như có thể xuyên thủng tầng mây, đâm thẳng vào Thiên Đạo.
Mà sứ mệnh của ta, chính là hấp thụ tất cả những “ác ý” này.
39
"Ta” bị phản phệ rồi.
Khi "Ác ý" được hấp thụ đến đỉnh điểm, “ta” đột nhiên phát hiện, “ác ý” lần này không giống những lần trước.
Bên trong còn chứa đựng quá nhiều “ác ý” của tiên lực!
Chiến loạn lần này, lẽ nào Tiên giới cũng sẽ sụp đổ sao?!
“Ta” cảm thấy cơ thể mình dường như sắp nổ tung.
“Ác ý” lần này đã vượt xa khả năng của ta. Nhưng bản năng trong xương cốt ta vẫn không ngừng hấp thụ.
Mọi thứ bắt đầu trở nên không thể kiểm soát được.
“Ta” không thể khống chế được bản thân, cơ thể ta vậy mà lại muốn đem toàn bộ “ác ý” thả ra ngoài.
Tâm trí ta không ngừng gào thét, không được.
Bởi vì một khi "Ác ý" đã bị chuyển hóa đến tinh thần được giải phóng, phàm giới nhất sẽ biến mất không còn gì.
“Ta” cũng sẽ phải nhận thiên phạt, tan biến khỏi thế giới.
Nhưng nếu ta không thả “ác ý” ra, ta cũng sẽ nổ tung mà c.hết.
Tất cả đều là tử cục.
Trừ khi…có đan dược có thể giúp ta hóa giải toàn bộ số “ác ý” mà “ta” đã hấp thụ.
Nhưng trên thế giới này, làm sao có thể có loại tiên dược cường đại đến vậy?
40
"Ta” sắp c.hết rồi.
Năm tháng dài đằng đẵng, hung thú bọn ta sớm đã coi nhẹ sống chết.
Nhưng lần đầu tiên “ta” lại cảm thấy không nỡ.
Bởi vì bây giờ "ta" không còn cô đơn nữa.
“Ta” còn có Mạnh Quân.
Người đã thề ước sẽ cưới "ta" làm thê, dùng hết toàn lực để trở thành y tiên, chỉ để có thể ở bên “ta” thật lâu… Mạnh Quân.
Lần này hạ phàm hấp thụ "ác ý", hắn đã dịu dàng hôn lên trán của "ta", tự miệng nói với “ta”, lần này đợi khi tất cả kết thúc, chúng ta sẽ tổ chức
“Ta” sẽ trở thành vợ anh dưới sự chứng kiến ​​của Thiên Đạo nghi lễ kết thành đạo lữ.
Nhưng ta... thật sự không thể gánh vác nỗi nữa rồi.
Thật đáng tiếc… ta rất muốn có thể lần nữa gặp lại hắn.
"Thiên Đạo, thật sự có tồn tại một viên đan dược có thể hấp thụ toàn bộ 'Ác ý' sao trong cơ thể ta sao?"
“Ta” không bỏ cuộc, gọi Thiên Đạo ra.
"Có, đó là nhân dược."
Thiên Đạo ở trong đầu ta cất lời.
Lần đầu tiên cả gương mặt “ta” trở nên tái nhợt.
Nhân dược?
Dùng chính mình làm lò luyện, dùng linh khí trong cơ thể chuyển hóa dẫn dược lực vào trong máu thịt, tự nguyện biến bản thân thành “đơn dược” hình người.
Ai sẽ... trở thành nhân dược của “ta”?
“Ta” sợ Mạnh Quân biết được chuyện này nhất định sẽ can dự vào.
Dù rằng hắn nhìn có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng lại cố chấp đến tận xương, ta hiểu rất rõ điều này.
“Ta” chịu đựng thống khổ, chạy đi, chạy đến tận chân trời, sống chết ôm chặt lấy “ác ý” phản phệ trong cơ thể.
Nếu như “ta” trốn ở nơi này, bạo thể rồi c.hết đi, có lẽ tính sát thương sẽ nhỏ đi một chút đi?
“Ta” tự mỉm cười nghĩ.
41
"Ta” cuối cùng cũng sống sót.
Nhưng từ đó trở đi, trên thế giới không còn có Mạnh Quân Y Tiên nữa, chỉ còn lại một con hung thú Hỗn Độn điên cuồng.
“Ta” lắng nghe tiếng xì xào bàn tán cùng tiếng thở dài của những tiên quân khác.
"Đáng tiếc cho Mạnh Quân Y Tiên... Vì sao hắn tự biến bản thân thành dược nhân..."
"Nghe nói hắn ở phàm giới được Hỗn Độn cứu giúp, có lẽ đây cũng được tính là một loại nhân quả đi..."
"Nhưng Hỗn Độn phát điên rồi...trong lòng nàng ta đã chứa đầy tâm ma, hung thú phát điên, tính sát thương cũng không nhỏ hơn việc bạo thể là bao...]
"Không biết Mạnh Quân y tiên có hối hận không?"
Đúng vậy...hắn có hối hận không?
"Ta” không biết.
“Ta” chỉ biết “ta” hối hận rồi.
Nếu có thể có được một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ cự tuyệt lời thỉnh cầu trở thành đạo hữu của hắn.
Như vậy, hắn sẽ không phải c.hết.
Ngày qua ngày, “ta” cảm thấy dường như bản thân sắp sụp đổ.
“Ta” đến gặp Diêm Vương, hỏi xem hắn có thể viết tên ta lên sổ Sinh Tử không.
Đúng vậy, một con hung thú như ta, vậy mà lại một lòng cầu c.hết.
Diêm Vương nói: “Canh Mạnh Bà có thể khiến người ta quên đi tất cả, ngươi có muốn thử không?”
“Ta” nói: “Được.”
“Ta” uống hết bát này đến bát khác, nhưng từng cử chỉ, hành động, mỗi tiếng nói, tiếng cười của hắn, ta đều nhớ rõ ràng.
Còn có… cảnh tượng hắn khẽ vuốt đầu ta lần cuối, sau đó không chút do dự bay vào trong miệng con hung thú khổng lồ đã hấp thụ quá nhiều ác ý là ta.
“Ta” nói: “Mạnh Bà canh của ngươi thất bại rồi.”
Diêm vương khẽ thở dài, lấy ra một bát canh từ trong tay áo ra.
Chất lỏng màu vàng khẽ lắc lư.
Diêm Vương nói: "Thử cái này xem. Đây là thứ hắn đặc biệt để lại cho ngươi."
Đôi mắt vốn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng của "ta" khẽ động.
Sau khi ta uống xong canh, Diêm vương nói:
“Hắn dùng bản thân là thuốc dẫn. Ngoại trừ giúp ngươi thoát khỏi ác ý, hắn còn để lại một phương thuốc phục hồi. Lấy Vọng thảo hoàng làm cốt lõi, có thể chế tạo ra loại đơn dược này, giúp ngươi quên đi tất cả.".
“Ta” muốn nói điều gì đó, nhưng trong phút chốc dường như cái gì cũng không thể nhớ nổi.
“Ta” ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Diêm Vương, sao ngươi lại ở đây? Là vì ta phạm tội, nên ngươi đến tiễn ta vào luân hồi sao? Hừ, ta là hung thú Hỗn Độn, đâu đến lượt Diêm Vương nhà ngươi dẫn vào luân hồi!"
Diêm Vương khẽ thở dài: “Hắn quả thực là thiên tài y thuật.”
"Ta":???
Lúc đó ta không hề biết rằng Vọng thảo hoàng cần phải có thêm nội đan để trợ giúp, mới có thể hoàn toàn dung hợp. Khoảnh khắc ta uống bát canh đó, đã cắt đứt đi toàn bộ sinh cơ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.