Editor: Linh Đang
Bên trong ngăn chót của ngăn tủ ở phòng giải khát, có hai hộp cà phê Blue Mountain có giá tiền đắt hơn so với tất cả các loại cà phê uống liền còn lại, đó là thứ Vạn Thiên cất kỹ, do bạn mang từ Jamaica về. Chị ta lại thích uống trà, còn cà phê thì thường hay dùng để chiêu đãi khách.
(Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.)
Toàn bộ phòng làm việc có nhiều người như thế, chỉ có Lương Kiều có lá gan cũng không có việc gì làm tới đây trộm hai gói.
Uống trộm xong rồi lại giấu gói cà phê hòa tan vào chỗ sâu nhất trong ngăn tủ cao nhất, để ngừa người khác tới trộm.
Lúc pha cà phê cho Hạ Bác Viễn, cô cố ý pha nhiều hơn một chút, sau đó gọi Thư Nam vào, đổ một chút cho cô uống.
Thư Nam cũng không có hứng thú đặc biệt với cà phê, nhưng khi vừa nghe nói tới giá cả, vội vàng uống nhiều hơn hai ngụm.
Lương Kiều dùng ánh mắt từ ái nhìn qua cô, giúp cô gẩy gẩy tóc trượt xuống lộn xộn: "Ba ba đối xử với con tốt không?"
"Tốt!" Thư Nam ôm cái ly dùng sức thổi hơi, một bên chân chó nói, "Cảm ơn ba ba!"
"Vậy chuyển đến ở cùng ta nhá?" Lương Kiều vỗ bả vai cô, cười híp mắt.
Thì ra có mục đích này! Thư Nam nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng: "Chị vẫn chưa tìm được người ở chung phòng à?"
"Trời ơi, làm sao mà dễ tìm như vậy. Tin tức phát ra lâu như thế, chỉ có một người hỏi qua, gọi hai cuộc điện thoại rồi không có tin tức gì nữa." Lương Kiều tiếp tục giật giây Thư Nam, "Đến đi, đến ở với ba ba, ba ba thương con mà."
"Nhưng mà hai chúng ta không biết nấu cơm, sống cùng nhau thì ăn cái gì?" Đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng với một người tham ăn, Thư Nam mím môi, "Hơn nữa không thể nào thuyết phục được chỗ ba mẹ em. Mẹ em còn dễ nói, nhưng khẳng định là ba em không đồng ý em chuyển ra, em là bảo vật giữ nhà, ba em chỉ còn kém nhét em vào trong lồng tre mà nuôi, ngày ngày sớm muộn gì cũng phải về hai lần."
Lương Kiều thở dài, cầm lấy cà phê trong tay cô, uống một hớp.
Kỳ thật cô cũng chỉ là nói mà thôi, Thư Nam đang ở nhà hẳn hoi, không có lý do nào lại chuyển ra. Dù sao ở nhà cả ngày sành ăn hầu hạ, còn việc nhà thì không cần làm, rất tiện mà.
Thư Nam ôm lấy cánh tay cô xin lỗi: "Xin lỗi nhé chị Kiều. Lúc về em sẽ hỏi thăm giúp chị, bạn học em có không ít người muốn thuê phòng."
"Oa oa, vậy thì quá tốt!" Lương Kiều cao hứng vỗ tay một cái, sờ sờ đầu cô, chỉ chỉ cốc nước bên cạnh của Vạn Thiên nói, "Đến đây, giúp chị pha trà cho chủ bút, lá trà ở trên."
Vạn Thiên vừa đến liền mang theo Hạ Bác Viễn tham quan phòng làm việc một lần, sau đó hai người liền tiến vào phòng làm việc thương nghị đại sự, Lương Kiều cùng Thư Nam mang cà phê cùng trà đã pha sẵn vào rồi đi ra.
Làm xong công tác kinh tế, Thư Nam cùng cô thì thầm thương lượng ở mỗi ở mỗi website cho thuê phòng lại gửi tin tức đi một lần.
Trước kia Lương Kiều liên tục giới hạn chỉ cần là nữ, hiện tại bởi vì mau chóng tìm được người mướn chung, cũng bất chấp nhiều như vậy, sửa điều kiện phóng khoáng hơn là không giới hạn giới tính, nhưng yêu cầu nhất định phải có thói quen vệ sinh sạch sẽ.
Căn phòng nhỏ của các cô tương đối tiện nghi, hoàn cảnh không tồi, nhưng cách trung tâm thành phố hơi xa, hơn nữa cạnh đó chỉ có hai siêu thị nhỏ cùng với một chợ bán thức ăn, siêu thị lớn hơn một chút phải đi hai trạm xe, bởi vì vậy nên người cảm thấy hứng thú không nhiều.
Hai người đang vắt hết óc suy nghĩ nội dung, Vạn Thiên mở cửa phòng làm việc kêu Lương Kiều một tiếng, ngón tay chỉ vào mặt hất hàm, nói: "Đưa văn kiện lên cho Quan Tổng đi."
Lương Kiều hiểu ý, không quá tình nguyện, khẽ nhéo lông mày hỏi: “Văn kiện gì?"
"Văn kiện của lần trước đấy." Vạn Thiên nói xong, quẳng cho cô một ánh mắt ý tứ sâu xa, đóng cửa trở về.
Lần trước là lần nào?
Hiện tại lão bản chính là không giống trước, nói bảo cô đi lên thì phải đi lên, còn là mệnh lệnh đến từ thủ trưởng, ngay cả cự tuyệt cô cũng không có tư cách. Trong lòng Lương Kiều âm thầm cân nhắc, người kia lại muốn chơi trò thiêu thân gì đây?
Cô ngồi ở chỗ đó nửa ngày không động, Thư Nam đẩy đẩy cô: "Nhanh đi đưa văn kiện đi, đừng chậm trễ chuyện này để anh ta bắt được nhược điểm của chị. - - văn kiện nào vậy, em giúp chị tìm."
"Là cái này đó." Lương Kiều tiện tay cầm lấy một tập văn kiện màu lam nhạt trên bàn, ra khỏi phòng làm việc.
Mỹ nữ quầy lễ tân quen biết nên chào hỏi, Lương Kiều trực tiếp đi về hướng phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc đi ngang qua bàn làm việc của Trương Vĩ thấy cậu ta đang ăn chocolate, Lương Kiều vươn tay đến trước mắt cậu ta: "Cho tôi một viên."
Trương Vĩ giương mắt thấy là cô, cười tủm tỉm lấy một viên nhét vào trong tay cô.
"Trời ơi cậu thật sự quá tốt!" Lương Kiều cao hứng cất vào trong túi, giữ lại giấy gói một cách thuần thục, nhét vào trong miệng.
Trương Vĩ đưa ngón tay chỉ vào bên trong: "Lão đại mới vừa họp xong trở về, mau vào đi thôi."
Lương Kiều nhai chocolate đi vào, Quan Hành đang hai tay ôm ngực dựa vào ghế của sếp xoay vòng, thấy cô đang ăn gì đó nên gõ bàn hỏi: "Em đang ăn cái gì?"
"Chocolate." Lương Kiều ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, ném tập văn kiện sang bên cạnh anh: "Văn kiện anh cần."
Đưa văn kiện chẳng qua là viện cớ mà thôi, cô lại thực sự đưa cho anh.
Quan Hành cầm lấy lật hai cái, không có hứng thú, lại ném đi.
Lương Kiều lại lấy từ trong túi ra một viên chocolate, bóc vỏ.
"Lấy ở đâu?" Quan Hành rõ ràng không vui nhìn chằm chằm cô.
"Người khác đưa cho." Giọng nói Lương Kiều tỏ vẻ đương nhiên.
Quan Hành lại mất hứng, trừng mắt nhìn cô một lát, thò tay ra ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một hộp quà vô cùng tinh xảo màu đỏ để ở trên bàn, cũng không nói chuyện, tiếp tục trừng cô.
Đưa cô sao?
Đưa thì đưa, bộ dạng xảo quyệt này là ý gì?
Lương Kiều nhìn nhìn anh, lại lại nhìn nhìn chiếc hộp, một lát sau vươn móng vuốt ra - -
Quan Hành tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay cô, nhéo nhéo trong lòng bàn tay. Rất lâu rồi không có chạm qua cô, muốn mà không được.
Lương Kiều muốn rút ra, nhưng rút không nổi.
"Hoa nhận được chưa, thích không?" Quan Hành nhìn tay cô hỏi.
Cũng biết là anh đưa, trời ơi. Trong lòng Lương Kiều thở dài, mặt không căng thẳng, không có biểu cảm gì nói: "Không có."
Tại sao lại không nhận được...
Quan Hành đưa tay cô lên ngửi hai cái, sau đó khóe miệng nhếch lên, trêu tức nhìn qua cô: "Gạt người! Còn nói không thu được, trên tay em còn lưu lại mùi hương hoa đấy."
Lông mày Lương Kiều cau lại, vẻ mặt hoài nghi: "Chẳng lẽ không phải mùi chocolate?"
"Mặc kệ, dù sao em cũng nhận được rồi." Quan Hành chau chau mày, có chút vô lại nói, "Không nhận được thì vẫn coi như là em nhận rồi."
Anh thoáng cúi đầu, cái trán cọ xát trên mu bàn tay Lương Kiều, sau đó lại hôn một cái, lúc này mới vừa lòng thỏa mãn đặt tay cô xuống. Anh đẩy hộp quà màu đỏ tới, gõ hai lần trên chiếc hộp, "Cho em."
Giọng nói còn có chút đắc ý nhỏ.
Lương Kiều mở cái hộp ra - - được rồi, lại là chocolate. Nhưng tạo hình trên mỗi một viên đều không giống nhau, rõ ràng so với mấy viên của Trương Vĩ thì có giá hơn không ít.
Lương Kiều cầm lấy một viên hình hạt điều nhét vào trong miệng, răng rắc nhai - - ừ, ăn thật ngon!
Cô cầm từng viên từng viên ăn không ngừng nghỉ, Quan Hành liền chống cằm xem cô ăn, thấy cô ăn hết một hàng còn chưa ngừng, vội vàng đậy nắp chiếc hộp lên: "Chớ ăn quá nhiều, lát nữa ăn không thấy ngon."
Lương Kiều đang phồng má khoan khoái nhau, không thèm để ý đến anh.
Quan Hành lại thu chiếc hộp vào trong ngăn kéo, sau đó thân thể nghiêng về phía trước nằm sấp ở trên bàn, trên mặt tươi cười, hỏi cô giống như đang tranh công: "Biểu hiện hôm nay của anh có thể chứ?"
"Như bình thường." Lương Kiều vừa nói một bên vừa lộ ra một chút ghét bỏ cùng không hài lòng.
Như bình thường... Người phụ nữ thật sự là khó hầu hạ.
Quan Hành thở dài vô cùng nhẹ, lại tới gần phía trước vài phân, dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn cô, thương lượng với cô: "Vậy em hôn anh một cái, khích lệ một chút, ngày mai anh sẽ biểu hiện tốt hơn."
Kỹ năng làm nũng thật sự là tăng lên rồi đấy!
Lương Kiều chậm chạp nhai chocolate, nhìn chằm chằm anh một lát, ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Quan Hành lập tức vểnh mông lớn nửa người đều nằm sấp ở trên bàn, tiến mặt đến gần sát cô, đợi cô đến hôn.
"Nhắm mắt lại." Lương Kiều nói.
Quan Hành còn muốn cò kè mặc cả: "Anh muốn nhìn em."
Lương Kiều liền không nhịn được, chỉ chậc một tiếng, cái gì cũng không nói, Quan Hành lập tức thỏa hiệp, nói liên thanh: "Anh nhắm anh nhắm", sau đó nhắm mắt lại cong miệng lên.
"Pằng - - "
Lương Kiều đưa tay vỗ một cái vào trán anh.
Trời ơi!
Trong khoảnh khắc Quan Hành bị cô đánh liền mở mắt ra, vọt một cái thân thể đứng thẳng, tức giận trừng mắt nhìn cô, con mắt đều sắp phun ra lửa.
Anh nghiến răng nghiến lợi thật lâu, mặt đen lại đi ra từ sau bàn làm việc, chặn lại người phụ nữ gặp phải tình huống bất lợi đang muốn chạy trốn kia khiêng lên, bước đi đến trước sô pha, ném cô xuống đó.
"Này!"
Lương Kiều hô một tiếng muốn đứng lên, Quan Hành trực tiếp bổ nhào vào người cô, ngăn chặn cả người cô, sau đó nhanh chóng bắt lấy hai cánh tay cô ấn lên đỉnh đầu, đồng thời kẹp chặt giữa hai chân của cô.
Không nói hai lời cúi đầu ngậm lấy đôi môi còn dính chocolate của cô, hung ác mút hôn.
Giữa răng môi cô đều nồng nặc mùi thơm chocolate, đầu lưỡi Quan Hành mạnh mẽ liếm qua từng tấc ở môi cô cùng hàm răng trên, cho đến khi cướp đi tất cả hương vị chocolate trong miệng cô, không còn sót lại một chút nào.
Anh thở hồng hộc buông ra, Lương Kiều đã sắp không thở nổi, ngực theo khoảng cách hô hấp phập phòng từ trên xuống dưới. Hút vào ngụm khí mới trở lại bình thường, cô tức giận nói: "Tay, lấy ra!"
Làm sao mà Quan Hành nghe theo được. Chẳng biết lúc nào thò vào trong quần áo cô tay nắm lấy thứ mềm nhũn kia, không chỉ không có buông, còn cố ý nắm lấy đỉnh hồng, nhẹ nhàng vân vê vài cái.
"Ừm..." Đã có một thời gian không làm qua chuyện này dường như thân thể vô cùng nhạy cảm, trong nháy mắt cả thân thể Lương Kiều đều mềm nhũn, không khống chế được phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Quan Hành vội vàng che miệng cô: "Đừng kêu."
Hiệu quả cách âm của phòng làm việc của anh cũng không tốt như vậy, nếu cô lại kêu hai tiếng nữa thì một lát sau toàn bộ công ty đều biết rõ bọn họ đang làm cái gì.
Lương Kiều mở mắt ra trừng anh, đáy mắt tràn ra một tầng hơi nước, ướt nhẹp, đâu có chút lực uy hiếp nào.
Bộ dạng này làm người ta không nhịn được muốn chà đạp. Bộ dạng này làm người ta khó có thể cầm giữ, Quan Hành cố gắng kiềm chế rục rịch **trong lòng cùng với dưới thân, nhẹ nhàng mổ hai cái vào làn môi cô thấp giọng nói: "Em xem thân thể em thích anh nhiều như vậy, em còn mạnh miệng cái gì, hử?"
Hơi nước ở đáy mắt chậm rãi rút đi, Lương Kiều cũng bình phục lại, con mắt nhìn thẳng anh, vẻ mặt bình tĩnh trước cơn bão táp: "Em cho anh một cơ hội cuối cùng, anh có đứng dậy hay không?"
"Được được được," ánh mắt kia của cô thật đáng sợ, Quan Hành thoáng kinh sợ, cuối cùng lưu luyến xoa nhẹ hai cái, lấy tay từ trong quần áo của anh ra.
Cuối cùng thoát khỏi xiềng xích trói buộc trên người, Lương Kiều ngồi dậy, vừa nhìn cổ tay, chỗ đó bị anh nắm nửa ngày đã hồng. Cô lập tức vươn tay đến trước mắt Quan Hành, mang ánh mắt khiển trách nhìn anh.
Quan Hành chột dạ lại đau lòng, kéo tay cô lại thổi thổi hôn hôn, trong miệng còn nói lẩm bẩm: "Không đau không đau, vù vù không đau."
"..."
Lương Kiều ghét bỏ rút tay mình về, đứng lên sửa sang quần áo chuẩn bị đi.
Quan Hành cũng lập tức đứng lên, nhắm mắt theo đuôi đi sau cô hai bước, lại kéo tay cô: "Buổi trưa em có thời gian không, anh mời em ăn cơm có được hay không?"
"Không có thời gian." Lương Kiều lạnh lùng cự tuyệt.
"Vậy buổi tối thì sao?" Quan Hành càng chưa từ bỏ ý định, còn kéo cô tay quơ quơ.
Lương Kiều không hề bị lay động: "Cũng không được."
Buổi tối cũng không rảnh? Trong nội tâm Quan Hành chuông báo động rung mãnh liệt: "Buổi tối em hẹn ai? Ai? Nam hay nữ?"
Lương Kiều lườm anh, lạnh lùng nói: "Em có nghĩa vụ báo cáo cho anh sao?"
Quan Hành trầm mặc hai giây, nói: "Nếu em cứ không cho anh cơ hội như vậy, anh chỉ có thể chặn trước cửa nhà em."
Lương Kiều hừ một tiếng: "Có bản lĩnh thì anh tới đi!"
Có bản lĩnh thì anh tới đi...
Nếu sớm biết rằng anh có bản lĩnh hơn nữa nghe lời như thế, nhất định Lương Kiều sẽ nuốt từng lời từng chữ của câu nói này lại.