5.
Mặc dù tôi khiếp sợ nhưng vẻ mặt không đổi.
Nhưng sau đó thứ tôi nghe được làm mày tôi cau chặt lại.
[Nội dung lần này là giám đốc bá đạo gặp nữ chính vào thời điểm u ám nhất trong cuộc đời ổng. Nữ chính ở cạnh làm bạn và tình yêu của cô ấy đã cứu rỗi ổng.]
[Ổng nhớ đến ánh trăng sáng mà ổng nghĩ ổng yêu cô ấy, Tống Du Thanh, nghĩ đến nữ chính làm thế thân bên cạnh mình. Sau đó phát hiện nội tâm của mình, bắt đầu đeo đuổi lại.]
Một âm thanh điện tử vang lên.
Tôi cau mày.
Nghĩ là mình yêu Tống Du Thanh???
Nhưng rõ ràng cô gái tôi yêu là Tống Du Thanh mà!
[Được, lúc đầu ngược nữ sau hành nam chứ gì? Bây giờ tiểu thuyết toàn vậy.]
[Yên tâm, với gương mặt và cơ thể làm người chảy máu mũi này của ổng, tôi sẽ hoàn thành nội dung thật tốt. Mày chỉ cần ở đấy đợi cho điểm là được rồi.]
Ý là, thế giới tôi đang sống là tiểu thuyết à?
Nhà họ Thẩm thua lỗ là bước đệm sao?
Kinh tởm!
Ai thèm chơi trò chơi tình yêu não tàn với cô ta chứ?
6.
“Giám đốc Thẩm, anh không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt của anh không tốt lắm….
“Anh có muốn vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi một chút không?”
Lục Vãn dịu dàng săn sóc hỏi, còn ôm lấy cánh tay tôi.
Bởi vì tôi khiếp sợ mà ngẩn người.
[Hệ thống, nam chính sao vậy? Ổng bị bề ngoài xinh đẹp của tôi làm ngẩn người à?]
[Chắc vậy đó! Ký chủ nhà tui xinh đẹp vô cùng! Đổi nhiều điểm để thay đổi vẻ ngoài mà sao không làm ổng quỳ gối được?]
Tôi lại nhìn Lục Vãn một cái, lúc này mới phát hiện gương mặt của cô ta giống bạn gái Tống Thanh Du của tôi bảy phần.
Mọe!
Sao mà xứng chứ!
Nhìn cô ta luống cuống lấy khăn tay lau áo tôi một cách luống cuồng, thỉnh thoảng còn sờ ngực tôi khiến tôi điên tới mức muốn đấm chết cô ta.
7.
Tôi hối hận.
Bởi vì muốn hiểu về thuật đọc được suy nghĩ và nội dung tiểu thuyết.
Nên giữ người phụ nữ này bên cạnh mình.
Nhìn cô ta hôm nay hắt café lên người tôi, hôm sau trật chân mà ngã vào lòng tôi, hôm sau nữa thì lấy nhầm tài liệu rồi nháy mắt với tôi tỏ vẻ đáng yêu.
Tôi mù rồi.
Tôi chếc òi.
“Mấy thứ này đều thuộc về thư ký Vương Côn, cô chỉ cần làm tốt công việc hành chính của mình là được.”
Tôi mịt mờ nhắc nhở.
Trừ cái bộ phim tình yêu não tàn ngu xuẩn kia ra thì tôi không kiếm được thông tin có ích gì trên người cô ta cả.
Có vẻ như mục tiêu duy nhất của cô ta là khiến tôi yêu cô ta.
Sự nhẫn nại của tôi đã đến hạn mức rồi.
“Giám đốc Thẩm… Thật ra là do em thấy anh…”
Lục Vãn cắn môi, rưng rưng muốn khóc.
Tôi: “Được, tôi không trách Vương Côn.”
Cô ta nở nụ cười vô hại của đóa sen trắng.
Tôi nói tiếp: “Nhưng cô bị đuổi việc.”
???
Vẻ mặt của Lục Vãn thay đổi, cô ta ngẩng đầu nhìn tôi khó tin.
8.
[Hệ thống, nam chính này sao vậy? Không phải ổng nên khen tôi không giống đám đê tiện xinh đẹp khác à? Không phải nên cảm thấy tim đập thình thịch vì sự ngây thơ của tôi à?]
[Giai đoạn đầu của truyện giám đốc bá đạo toàn là kiểu ngầu lòi lạnh lùng như vậy, kí chủ bình tĩnh, tôi giúp cô.]
Lục Vãn dừng một lát, buồn tủi cúi đầu, hai mắt rưng rưng.
“Giám đốc Thẩm, tôi làm chỗ nào không tốt ạ? Tôi có thể sửa, anh đừng đuổi tôi đi….”
Cô ta nói xong, định cúi đầu bưng sữa đút vào miệng tôi.
Tôi ngồi ở ghế làm việc, đau đầu tránh né.
Cô ta trượt chân.
Ngã vào lòng tôi.
Cửa mở.
Các cấp dưới đi vào báo cáo thấy hình ảnh tôi và Lục Vãn dính chặt vào nhau.
Hai bên nhìn nhau.