13.
Nếu thỏa hiệp, ba mẹ là người đầu tiên gặp nạn.
Sau khi giao toàn bộ cổ phần thì chủ nhân nhà họ Thẩm mất toàn bộ giá trị lợi dụng, có thể sẽ bị hệ thống giết chết!
Tôi không dám cược.
Cho nên tôi phải chịu đựng.
Nước bẩn, cơm hỏng, bị đấm đá.
Lục Sùng Giang muốn thâu tóm tập đoàn họ Thẩm, Lục Vãn chỉ muốn tra tán tôi.
[Tao phải nói với ba là Thẩm Cẩm Châu học piano hai mươi năm rồi, hi hi.]
Âm thanh của Lục Vãn vang lên không lâu, Lục Sùng Giang đến.
“Cậu Thẩm cứng đầu thật đấy.”
Lục Sùng Giang ra lệnh cho người đặt tôi xuống đất.
“Nếu không phải quyền lực của nhà họ Thẩm trong tay cậu, tôi đã trực tiếp đi tìm lão già họ Thẩm, chứ không chơi trò chơi nhỏ này với cậu đâu.”
“Tiền của nhà họ Thẩm quan trọng với cậu thế cơ à?”
“Quan trọng hơn cả tay của cậu cơ à?”
Lòng tôi nặng nề: “Không được!!”
Đôi giày da của Lục Sùng Giang hung hăng nghiền nát tay tôi.
Tôi đau vô cùng, tôi cố gắng kéo tay lại nhưng không làm được.
“A!!....” Tôi kêu thảm.
Lục Sùng Giang dùng hết sức để đạp gãy tay tôi.
Ngón út, ngón áp út, ngón giữa…
Xương tay không ngừng gãy vụn.
Tôi đau tới mức chảy mồ hôi lạnh, cắn môi đầy tuyệt vọng.
[Tao muốn ổng trở thành kiểu người đẹp mạnh thảm trong tiểu thuyết! Chỉ khi đáng thương hết mức, tôi cứu ổng thì mới thành ánh sáng của ổng, là chỗ dựa của ổng!]
Âm thanh của Lục Vãn lại vang lên.
14.
Nếu không phải tôi phải gánh cả tập đoàn họ Thẩm, tôi có thể đã trở thành một nghệ sĩ dương cầm.
Tôi đánh đàn, vợ của tôi Tống Du Thanh sẽ hát.
Chúng tôi có thể đi diễn khắp nơi trên thế giới, tiện thể du lịch luôn.
Ở Provence (*), ở quần đảo Aegea (**), ở Paris, chúng tôi đi hoàn thành giấc mộng.
(*) Provence: một vùng Đông Pháp, bên bờ Địa Trung Hải và gần Ý.
(**) Quần đảo Aegea: Vịnh nối dài Địa Trung Hải nằm giữa Balkan và bán đảo Anatolie, giữa Hy Lạp va Thổ Nhĩ Kì.
Nhưng bây giờ tay của tôi bị hủy rồi.
Không bao giờ… có thể đánh đàn nữa….
Tiếc quá….
Tôi nhìn ngón tay chảy máu đầm đìa, cắn chặt răng.
“Xem ra cậu Thẩm không định phối hợp.”
Lục Sùng Giang dúi tàn thuốc lên bàn tay tôi.
Ý bảo người cầm dao đến.
Tôi nhắm mắt đầy tuyệt vọng.
Lúc này cửa tầng hầm mở ra.
“Ba, đừng!”
Âm thanh của Lục Vãn vang lên.
Lục Vãn vẫn làm theo đúng kịch bản.
Tôi cược thắng rồi.
15.
Lục Vãn vọt đến chắn trước mặt tên côn đồ.
[Đợi sau khi biết tao là cô chủ nhà họ Lục, nhưng lại vì ổng mà gây gỗ với gia đình, sau đó vẫn luôn ở cạnh làm bạn ổng, ổng sẽ đu bám theo tao cho coi!]
Cô ta mặc quần áo màu trắng, bóng người yếu ớt giống như con dê nhỏ đang đứng trước bầy sói.
“Lục Vãn, cô là… cô chiêu nhà họ Lục?”
Tôi vì thoát khỏi hoàn cảnh thảm thiết này mà giả vờ diễn kịch với cô ta.
“Anh Thẩm, xin lỗi, em thích anh nên mới tìm cách làm thư ký của anh, em không cố ý muốn lừa anh, em chỉ sợ anh biết rồi sẽ ghét em…. Huhuhu….”
“Ba, cầu xin ba, bỏ qua cho anh Thẩm đi ạ!”
Lục Vãn quỳ xuống đất, nhìn về phía Lục Sùng Giang với đôi mắt ửng hồng.
“Con tránh ra, Thẩm Cẩm Châu là kẻ thù của nhà chúng ta, sao con lại giúp nó chứ!”
Lục Sùng Giang vừa giận lại không thể làm gì.
“Ba, con không cần gì hết, chỉ cầu ba thả anh Thẩm, nếu không… nếu không con sẽ chết cho ba xem….”
Lục Vãn bổ nhào lên người tôi, quyết tuyệt không thèm quan tâm kết cục.
Lục Sùng Giang nén giận vô cùng, nhưng vẫn không nỡ ra tay với con gái bảo bối của ông ta.
Lục Vãn dẫn tôi rời khỏi đấy.
16.
Lúc chạy ra, tôi không để ý cả người toàn vết thương mà chạy về nhà.
Ba mẹ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
[Thẩm Cẩm Châu bây giờ trông thảm vl!]
[Ổng còn chưa biết tao đã gọi điện dọa ông già nhà họ Thẩm, ông ta nghe con trai mình bị bắt thì phát bệnh tim, đợi ổng về thì người đã đi rồi, hahaha.]
Trái tim tôi đập mạnh, tôi nhìn về phía Lục Vãn.
Tôi muốn chém người phụ nữ kinh tởm này vạn nhát!
Sát ý trong mắt gần như biến thành thật, tôi muốn ra tay!
[Hệ thống kiểm tra được, ánh trăng sáng của nam chính Tống Du Thanh về nước.]
Tôi thanh tỉnh ngay lập tức, buông tay suy sụp.
Không thể làm việc thiếu suy nghĩ, sẽ hại chết mọi người….
Tôi cố gắng nhịn, ý hận gần như đốt cháy tim tôi.
[Lúc nãy Thẩm Cẩm Châu sao vậy? Đột nhiên dọa người, tao còn tưởng ổng nghe được cuộc nói chuyện của tụi mình!]
[Không đâu, là ảo giác thôi.]
Lục Vãn nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi vẫn làm vẻ mặt bình tĩnh.