Hướng Dẫn Tự Cứu Của Nam Sinh Truyện Ngược

Chương 7:




25.
“Con nhóc chết tiệt kia dám làm hỏng chuyện của bọn tôi.”
Một người đưa chai bia lên.
Lục Vãn chắn trước mặt tôi.
Bình rượu rơi xuống.
Trán Lục Vãn chảy máu.
[May mắn đã bật mode khóa đau đớn, hệ thống, tao sẽ không bị xấu đi chứ?]
[Yên tâm, kí chủ, có tôi đây.]
[Tôi sẽ phát huy hết sức! Xem tôi có làm ổng cảm động khum nè!]
“Anh Cẩm Châu, anh yên tâm, em sẽ cứu anh ra!”
Cô ta chúi trán, kiên định nói.
Đám người đang say khướt khống chế được mà đánh giá cô ta.
“Trừ phi mày ở lại thế hắn! Tuy giám đốc Thẩm đẹp trai nhưng tôi càng thích phụ nữ.”
Lục Vãn như bị nhục nhã mà hốc mắt đỏ ửng.
Lát sau, cô ta cứ như quyết tâm gì đó, cắn môi:
“Chỉ cần các anh thả anh Thẩm thì tôi sẽ ở lại thế anh ấy!”
“Lục Vãn, cô câm mồm! Cô có biết họ muốn làm gì không?? Mau chạy đi!”
Tôi lớn giọng hét, trong giọng mang theo hận thù và đau khổ.
Nhưng thật ra tôi biết, bảo vệ của nhà họ Lục đứng ở cửa.
Chỉ đợi khi mọi thứ dâng cao, Lục Vãn kêu lên thì họ sẽ vọt vào.
26.
Công chúa trên mây cứu vớt hoàng tử nghèo túng.
Lục Vãn diễn rất tốt.
Tình sâu đến mức mặc kệ bản thân khiến ai cũng cảm động.
Cô ta cố gắng dẫn tôi đi nhưng bị đám chết tiệt kia đè xuống.
Lúc nguy hiểm vô cùng, bảo vệ nhà họ Lục xông vào.
“Cô chủ! Chúng tôi tới cứu cô!”
Bảo vệ thuần thục đánh ngã đám người kia.
“Anh Thẩm, em thích anh! Từ nhỏ đã thích anh… Anh chấp nhận em đi, em chấp nhận làm mọi thứ vì anh!”
“Cho dù là chuyện gì ư?” Tôi thì thào hỏi.
Thuốc trong rượu bắt đầu có tác dụng, tôi choáng váng.
Cả người cháy bỏng.
Lục Vãn cắn môi, gật đầu run rẩy đi tới.
[Hệ thống, mau tăng độ mẫn cảm cho tao, mùa xuân đến rồi!]
“Oẹ….”
Tôi ói lên người cô ta.
27.
Một đêm mê man.
Ngày hôm sau.
“Nghe bảo giám đốc Thẩm ở nhà họ Lục cả đêm à?”
“Chậc chậc, mệnh tốt vãi.”
“Nửa đời trước là thái tử nhà họ Thẩm, nửa đời sau làm rể hiền nhà họ Lục, bội phục!”
Các bên hợp tác với tôi đều biết tin tôi quen Lục Vãn.
Ai không biết nhà họ Lục ép chết ba mẹ tôi?
Thế mà lúc thấy tôi lại bảo tôi dính vào con gái của ông ta.
Người đàn ông ăn bám, thứ bất hiếu, ở rể… Tất cả lời châm chọc khiêu khích vang lên.
Đêm đó, tất cả thanh danh của tôi trong giới đã bị hỏng hết.
Lục Vãn đỏ mặt, giải thích với tôi.
Bảo lúc đó tôi say quá nên cô ta phải đưa tôi về nhà.
Sau đó ‘không cẩn thận’ bị người khác thấy được.
Tôi cười nhạo trong lòng.
Không lẽ tôi không có nhà để về à?
Nhưng tôi chẳng nói gì, chỉ buồn bực nhìn cô ta.
“Vãn Vãn, cảm ơn cô đã giúp tôi nhưng tôi có bạn gái. Hơn nữa nhà chúng ta là đối thủ, ba mẹ cô sẽ không đồng ý….”
“Anh Thẩm, em biết anh yêu chị Du Thanh, nhưng em nghe bảo chị ấy đã hôn mê lâu rồi, không biết có tỉnh lại không… Anh có thể cho em cơ hội không?”
Tôi cắn chặt răng.
“Em là con gái duy nhất của nhà họ Lục, em làm gì ba mẹ cũng không phản đối, em chấp nhận trả giá mọi thứ để giúp nhà họ Thẩm, chấp nhận hi sinh mọi thứ vì anh!”
Nếu chủ nhân nhà họ Lục biết con gái của mình như vậy, có hối hận vì sinh ra cô ta không?
Được, tốt lắm.
[Hệ thống, tao hạ thấp mình như vậy mà sao hẩm Cẩm Châu còn không biết điều, ít nhất là bắt đầu cốt truyện thế thân đi chứ! Không có cách nữa, tao đành phải làm kiểu này thôi.]
Lục Vãn đỏ mặt, cúi đầu run rẩy nói.
“Hơn nữa…. Hơn nữa tối qua chúng ta đã… đã….”
Cô ta cứ như ngại ngùng xấu hổ vô cùng.
Tôi cạn lời.
28.
“Nếu đã xảy ra cái gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
“Nhưng tôi không yêu cô, xin cô hiểu rõ vị trí của mình.”
“Tôi chỉ xem cô như thế thân của A Thanh thôi, không cần cầu mong thứ không thuộc về cô.”
Tôi nói mấy lời mà Lục Vãn muốn nghe.
Tuy rằng tôi biết rõ tối qua không xảy ra cái gì.
Lục Vãn làm mặt tủi thân, nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.
[U là trời, cuối cùng cũng đã tới khúc này! Thế thân thì sao chứ, không phải sau này cũng nhận ra, chân ái là tao à!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.