33.
Tôi để ý tập đoàn họ Thẩm, muốn nâng nó lên.
Tôi sử dụng đủ thủ đoạn để cướp các dự án.
Tôi cứ như con chó điên vậy, ai cướp của tôi thì tôi cắn đứa đó.
Sự tàn nhẫn của tôi còn đáng sợ hơn chủ tịch Thẩm nổi tiếng năm đó.
Mỗi lần đều ra tay rất ác, khiến cho đối thủ không có đường sống.
Rất nhanh đã đụng chạm với một số người có quan hệ kinh tế với nhau.
Bọn họ sợ nhà họ Thẩm, ghét tôi nên muốn giết tôi.
Lục Vãn vì tiến độ tán tỉnh nên đành phải giải quyết hậu quả cho tôi.
Dù có hệ thống nhưng với loại người không não như cô ta thì mấy chuyện này cũng khó.
Lục Vãn một bên phải diễn vai mê tôi tới điên để tăng điểm yêu thương.
Một bên phải giúp tôi giải quyết đối thủ ám hại tôi.
Sứt đầu mẻ trán.
Mà tôi, trừ bỏ việc muốn phát triển công ty thì chăm sóc Tống Du Thanh.
Hoàn toàn giả vờ như không thấy sự trả giá của Lục Vãn, thỉnh thoảng còn châm chọc mấy câu.
Lục Vãn sắp mất kiên nhẫn.
34.
“Anh Thẩm, em sốt rồi, cầu xin anh đến thăm em….”
Lục Vãn khóc nức nở, giọng nói yếu ớt.
Tôi lạnh lùng, “Bây giờ tình huống của A Thanh không tốt, tôi không rảnh.”
“Anh Thẩm… Em khó chịu lắm, cầu xin anh….”
“Anh có từng có chút….”
“có chút yêu em?....”
“Em cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa, anh Thẩm, em mới là bạn gái anh, cầu xin anh nhìn em một cái….”
Bên kia là tiếng khóc của Lục Vãn.
Tôi chỉ im lặng.
Im lặng là đủ rồi.
Vừa không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Trong tuyệt vọng có hy vọng, cứ như một cây dao treo trên đầu Lục Vãn.
[Ký chủ, hệ thống nhắc nhở, giá trị tình cảm 20% đã đình trệ nửa năm, còn tiếp tục như vậy là thất bại đó.]
[Tao biết, phiền quá, tao không vội chắc?? Thẩm Cẩm Châu này đúng là tên cuồng công việc, nếu tao không giúp ổng tạo ra đế quốc thương nghiệp thì ổng cứ dán trên công việc, rảnh đâu mà yêu đương với tao?]
[Ánh trăng sáng của ổng nằm đó, chỉ dựa vào cái mặt đã câu hết hồn của ổng, tao còn có cơ hội à? Lúc trước để cho cô ả bị tông chếc luôn thì tốt rồi!]
[Không thể, không nói sẽ làm hỏng cốt truyện, cô ấy mà chếc thì cô tranh không nổi đâu.]
[Nhưng ký chủ đừng lo, tình huống trước mắt vẫn không thoát khỏi nội dung truyện.]
[Hệ thống đã quan sát rồi, bây giờ nam chính đã ỷ lại cô nhưng không biết đã yêu thôi.]
[Chỉ cần để ánh trăng sáng của ổng tỉnh, đợi ổng thấy ánh trăng không bằng cô thì sẽ yêu cô thôi…]
[Tao sẽ trở thành nốt chu sa trong lòng ổng! Tuyệt lắm! Mau cho ả tỉnh đi!]
35.
“Giám đốc Thẩm, cô Tống tỉnh rồi!”
Trong phòng làm việc, tôi bẻ gãy cây bút, cuối cùng cũng đợi được tin này.
Nhưng vẫn chậm một chút,
Lục Vãn đã tới trước mặt Tống Du Thanh trước tôi một bước.
Cô gái nhỏ của tôi vừa tỉnh lại đã thấy gương mặt giống cô ấy.
“Cô Tống, tốt quá, cô đã tỉnh rồi!”
“Anh Thẩm quá bận không có thời gian, nhờ tôi tới thăm cô!”
“Không biết cô thích gì, tôi cầm bó hoa hồng đến thăm cô, tôi thích hoa hồng nhất, trước kia anh Thẩm cũng hay tặng tôi.”
Tống Du Thanh vừa tỉnh lại vẫn còn mê mang, ngạc nhiên tới mức không thở nổi.
Cô ấy dị ứng với phấn hoa.
Tôi vọt vào, vứt bó hoa ra ngoài cửa sổ.
Sau đó lấy mặt nạ dưỡng khí đội cho cô ấy.
Con ngươi tôi đỏ ửng, tôi ôm cô ấy vào lòng không dám buông tay.
“Anh Thẩm, Du Thanh sao thế….”
Lục Vãn bước tới khó hiểu, vẻ mặt như tủi thân vì làm sai.
“Cút! Con quỷ!”
Tôi đá Lục Vãn ngã xuống đất.
Cơn giận không báo trước xuất hiện, còn đạp ngã cô ta xuống đất.
Tôi biết tôi thất thố.
Tôi phải khống chế bản thân diễn tiếp.
Nhưng lúc thấy Tống Du Thanh thở không được, tôi chỉ muốn gi-ết ch-ết Lục Vãn.
36.
“Thẩm Cẩm Châu!”
Lục Vãn ôm bụng nhìn tôi khó tin.
Gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Tống Du Thanh cũng nhìn tôi hoang mang.
“Anh Cẩm Châu, sao vậy ạ?”
Hai người phụ nữ nhìn tôi.
Tôi muốn nói hết cho Tống Du Thanh nghe.
Tôi muốn gi-ết Lục Vãn.
Nhưng tôi không thể.
Tôi phải dựa vào cốt truyện và quy tắc để trả ngược lại cho người tấn công.
Tôi phải cố gắng nhẫn nhịn.
Nếu không sẽ hại Tống Du Thanh, hại những người tôi quan tâm.
Ví dụ như hôm nay.
Lục Vãn có hệ thống, biết hết mọi thông tin của Tống Du Thanh.
Chỉ cần cái dị ứng phấn hoa này thôi đã có thể dồn cô ấy vào chỗ chếc một cách nhẹ nhàng.
Cô ta cố ý.