Hướng Đến Ánh Dương

Chương 1:




1
Tôi đứng ngoài cửa, nín thở, cơ thể cứng đờ.
Đột nhiên cảm thấy tứ chi rã rời, đầu đau như búa bổ.
Tôi vô thức sờ tay chân mình.
Phát hiện chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng rõ ràng chúng đã...
"Mày còn dám chạy, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!"
Rừng sâu núi thẳm, bị xiềng xích trói chặt, không thể thoát thân. Tên đồ tể biến thái hung thần ác sát, người to như trâu, treo tôi lên giá sắt g.i.ế.c lợn rồi đ.ấ.m đá tôi.
Sau đó, hắn ta lấy mỏ hàn nóng đỏ dí mạnh vào người tôi, tiếng xèo xèo lập tức vang lên.
Hắn ta cầm búa tạ, đập mạnh vào các đốt ngón tay, xương quai xanh và xương sườn của tôi.
Lớp da cháy đen, nhũn nhão rũ xuống những mảnh xương vỡ.
Bị đánh đập lâu ngày, xương trở nên xốp như que củi mục.
Sợ tôi bỏ trốn, hắn ta còn dùng đinh dài xuyên thủng lòng bàn chân tôi.
Sau đó, mỗi ngày hắn ta lại cắt một miếng thịt trên người tôi.
Tên đồ tể có kỹ thuật dùng d.a.o rất tốt, ra tay nhanh như cắt, từng miếng thịt mỏng như cánh ve.
Ngay cả móng tay cũng bị hắn ta rút sạch.
Cuối cùng, cơ thể tôi bị cắt thành hai nghìn miếng, ném xuống biển cho cá ăn...
Linh hồn thoát xác, trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, như đang chế giễu, lại cũng như đang thương hại tôi.
"Lâm Khả Khả, mày làm gì đấy, mau xuống làm việc cho tao, chỉ biết lười biếng, hồi đó thật hối hận khi bỏ nhiều tiền ra cứu mày."
Tiếng phụ nữ thét lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Hóa ra tôi đã sống lại.
Nhìn Lâm Diệu Diệu trong phòng ngủ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, sao tôi có thể nhẫn tâm không giúp chị ta chứ?
2
"Quần áo của chị mày giặt xong chưa?"
"Giày của bố mày đánh xong chưa?"
"Quần áo của tao ủi chưa?!"
Người phụ nữ đang nói chuyện là người mà kiếp trước tôi đã gọi là mẹ mười mấy năm, Lưu Vân.
Tôi nhỏ giọng: "Chưa ạ."
"Mày nhìn chị mày xem, ngày lễ lớn thế này mà vẫn đi học thêm, còn mày thì sao?"
Nói rồi Lưu Vân đã đi đến chỗ cầu thang. Kiếp trước cũng như vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tôi hét lên một tiếng, hai người họ đang trần truồng bị bắt quả tang trong lúc hoảng loạn.
Lưu Vân như phát điên, trong lúc hoảng loạn đã chuyển nhà ngay trong đêm.
Lâm Diệu Diệu khóc lóc thề không bao giờ liên lạc với tên đàn ông đã có vợ nữa, chắc chắn sẽ học hành tử tế.
Sau đó còn cảm ơn tôi trước mặt bố mẹ vì đã kịp thời kéo chị ta lại.
Sau đó, chị ta vẫn như trước, là đứa con ngoan trong mắt mọi người, thuận lợi thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Sau tiệc mừng nhập học, chị ta rủ tôi đi hát karaoke, uống một cốc nước cam, Lâm Diệu Diệu cười lạnh: "Mày biết không? Mày đã phá hỏng tình yêu của tao." Yêu Phi Họa Quốc đây, cẻm ơn bồ đã đọc, lên fb hoặc m’on,k.e’yd để ủng hộ tui nha
Trong cơn mơ màng, bóng dáng tên đàn ông đã có vợ lởn vởn trước mắt.
Lâm Diệu Diệu và tên đàn ông đã có vợ nhìn nhau rồi gật đầu, cười một cách kỳ quái, tôi như biến thành thịt lợn nhúng và xúc xích thủ công trên bàn ăn...
Còn chị ta thì sao, sau khi vào đại học vẫn tiếp tục quan hệ với tên đàn ông đã có vợ đó, đồng thời còn tung tin đồn tôi bỏ trốn với đàn ông lạ.
Lưu Vân còn gặp ai cũng nói rằng tôi tự chuốc lấy, là tôi đáng đời.
Nghĩ đến những điều này, tôi nắm chặt tay, cẩn thận rời đi. Để lại Lâm Diệu Diệu và tên đàn ông đã có vợ tiếp tục "học thêm".
"Vâng, vâng, con xuống ngay đây."
3
Lâm Diệu Diệu mười bảy mười tám tuổi, sức lực quả thực dồi dào.
Tôi làm xong hết mọi việc, họ vẫn còn tiếp tục.
"Diệu Diệu cứ như này, tôi thấy không phải Thanh Hoa thì cũng là Bắc Đại."
Lưu Vân cười tươi như hoa.
Lâm Tân đọc báo, vẻ mặt rất hài lòng.
Ngẩng đầu nhìn thấy tôi vừa làm xong việc, ông ta tỏ vẻ khinh thường: "Đồ ngu không có tiền đồ, đến lúc đó quét dọn vệ sinh cũng chẳng ai thèm."
Trong nhà tôi, mọi thứ luôn được quyết định bởi thành tích.
Lâm Tân từng là thủ khoa của huyện, Lưu Vân cũng là học sinh xuất sắc.
Thật không may, tôi lại là đứa học dốt, điển hình là học sinh cá biệt.
Không may hơn nữa là Lâm Diệu Diệu lại thừa hưởng gen của họ, cũng là kiểu con nhà người ta điển hình.
Mọi đau khổ đều bắt nguồn từ việc so sánh.
Chỉ có điều khi đối tượng so sánh là một đứa trẻ khác thì nỗi đau khổ này lại biến thành sự chế giễu và thiên vị vô bờ bến.
Lâm Diệu Diệu làm sai, vợ chồng Lưu Vân mãi mãi đều là không sao, không sao, học giỏi là được.
Ông lão hàng xóm bị ngã, tôi dìu ông đến bệnh viện, hàng xóm định tặng cờ lưu niệm, nghĩ đến việc có thể được cộng điểm, họ lại nói là Lâm Diệu Diệu đưa ông lão đến bệnh viện.
"Với cái thành tích của mày, cho thêm 100 điểm cũng vô dụng, chị mày thì khác."
Lâm Diệu Diệu muốn học đàn cổ tranh, họ nói Diệu Diệu, con bé này sở thích tao nhã, nhìn là biết con nhà gia giáo.
Tôi muốn học nhảy đường phố, họ nói còn nhỏ tuổi không học hành tử tế, quần áo cũng không mặc đàng hoàng, học cái gì? Đúng là lưu manh!
Kiếp trước, mỗi lần tôi đều đối đầu với họ, gào miệng phản đối.
Tôi chỉ học kém thôi nhưng tôi không làm gì sai cả.
Tại sao chỉ có Lâm Diệu Diệu học giỏi mới được hưởng mọi sự thiên vị một cách ngang nhiên và đương nhiên như vậy?
Đúng vậy, người được thiên vị luôn có sự tự tin thái quá.
Lần này không đợi họ mở miệng, tôi chủ động nói: "Mẹ, sau này có việc gì trong nhà cứ để con làm, chị gái phải thi Thanh Hoa Bắc Đại, không thể chậm trễ được."
Lưu Vân vốn định tiếp tục mắng tôi, nghe tôi nói vậy, chỉ bĩu môi, lạnh lùng buông một câu: "Mỗi người một số phận, tự lo lấy mình thôi, ôi, giá như chúng ta chỉ có một đứa con như Diệu Diệu thì tốt biết mấy."
Kiếp trước mỗi lần bà ta nói vậy, tôi đều cãi lại: "Có bản lĩnh thì đừng sinh ra tôi."
Nhưng bây giờ tôi không muốn nói thêm một lời nào.
Với hoàn cảnh hiện tại của tôi, chọc giận bà ta không có lợi gì.
Tôi biết, sống lại một lần nữa, tôi sẽ không để mình trở thành bia đỡ đạn nữa.
4
Ngày tháng cứ trôi qua
Tên đàn ông đã có vợ đến nhà tôi ngày càng nhiều, nói là dạy kèm miễn phí cho tôi và Lâm Diệu Diệu.
Kiếp trước cũng như vậy.
Tôi tuy vừa ngu vừa ngốc nhưng tôi biết trên đời này không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
Có lần hắn động tay động chân với tôi, tôi sợ quá đá hắn một cú.
Hắn tỏ vẻ không sao: "Đừng có làm quá lên, chú chỉ muốn chơi trò chơi với cháu thôi."
Những trò chơi mà hắn muốn chơi cùng tôi đều là những trò chơi phân biệt đối xử giữa nam và nữ.
Tôi từ chối mọi đề nghị của hắn.
Dần dần, hắn và Lâm Diệu Diệu ngày càng thân thiết, cho đến khi xảy ra cảnh tượng lúc đầu...
Thành tích mang lại cho Lâm Diệu Diệu mọi thứ, chỉ trừ việc không dạy chị ta cách tự trọng.
Tôi cũng đã nhiều lần nhắc nhở Lâm Diệu Diệu giữ khoảng cách với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.