Hướng Đến Ánh Dương

Chương 2:




Nhưng Lâm Diệu Diệu không những không nghe, ngược lại còn vu oan cho tôi ghen tị vì chị ta học giỏi, ghen tị vì chị ta được mọi người yêu mến.
Lâm Diệu Diệu không biết, tên đàn ông đã có vợ mà chị ta ngày đêm mong nhớ, chỉ là lời ngon tiếng ngọt, chỉ là đùa giỡn với chị ta mà thôi.
Chị ta sẽ không ngờ rằng, sự thiên vị của bố mẹ dành cho chị ta chẳng đáng là bao so với cơn mưa gió sắp tới.
Một đứa con gái chưa thành niên và một tên đàn ông đã có vợ lớn tuổi lén lút ăn trái cấm...
Chị ta càng không ngờ rằng, để tiện uy h.i.ế.p chị ta sau này, mỗi lần quan hệ thân mật đều bị tên đàn ông đã có vợ lén quay video lại...
Nghĩ đến những điều này, tôi nở một nụ cười chế giễu, vở kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu.
5
"Lâm Diệu Diệu, mày bị bệnh à, mày xem mày giặt quần áo của tao thành cái gì thế này?"
"Đây là lụa thật, chỉ có thể giặt tay thôi biết không? Đồ quê mùa!"
Tôi cúi đầu không nói, chị ta càng lấn tới.
Nói rồi định tát tôi, tôi phản ứng nhanh, đè chị ta xuống đất, chị ta bất ngờ cắn một phát vào tay tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi.
Là mẹ tôi.
Lâm Diệu Diệu khóc lóc nức nở, vẻ mặt tủi thân: "Mẹ, em gái vừa nãy đáng sợ lắm, bóp cổ con, định siết c.h.ế.t con..."
"Em gái, chỉ cần em chịu học, mẹ có thể giúp em. Xem nhiều phim truyền hình ôm ấp nhau như vậy chỉ làm hư em thôi, con gái phải biết tự trọng, nếu không sẽ chỉ bị người ta coi thường."
"Em gái, chuyện quần áo chị biết em không cố ý, em chỉ hơi ham chơi, muốn giặt nhanh thôi, nhưng cô giáo nói lần biểu diễn này rất quan trọng, quyết định có được vào đội tuyển của trường hay không."
Lâm Diệu Diệu nói, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.
Chưa đợi chị ta nói xong, một cái tát nữa lại giáng mạnh vào mặt tôi.
"Con súc sinh không biết trời cao đất dày này, thật là độc ác, tuổi còn nhỏ mà đã trơ trẽn như vậy, xem tao có đánh c.h.ế.t nổi mày không nhé!"
Lưu Vân nói rồi vớ lấy lon nước ngọt trên bàn ném vào tôi.
Kiếp trước cũng như vậy.
Bất kể tôi nói gì làm gì, thứ tôi nhận được cũng chỉ là một cú đá mạnh, hoặc một cái tát trời giáng, còn có cả gạt tàn, giấy vệ sinh, bát, đĩa, dép, chổi...
Kiếp trước mỗi lần tôi đều đối đầu, cuối cùng lạc nơi xứ người, c.h.ế.t thảm nơi đất khách quê người, kiếp này tôi phải sống sót được trước. Yêu Phi Họa Quốc đây, cẻm ơn bồ đã đọc, lên fb hoặc m’on,k.e’yd để ủng hộ tui nha
Lâm Diệu Diệu nói là để tham gia biểu diễn giành giải, thực ra chỉ là muốn tên đàn ông đã có vợ nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của chị ta.
Phụ nữ đẹp vì người mình yêu, tôi hiểu.
Tôi liếc nhìn Lưu Vân đang nổi trận lôi đình, tôi biết bây giờ là lúc phải diễn rồi.
Tôi quỳ xuống đất: "Mẹ, đều là lỗi của con, chị gái là niềm hy vọng của cả nhà, chuyện của chị ấy là quan trọng nhất, sau này con không xem tivi nữa, chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ, đây là tiền con đi làm thêm, mua cho chị gái một chiếc váy mới nhé."
"Sau này con cũng không học nhảy đường phố nữa, tiền con đi làm thêm sẽ đưa hết cho chị gái."
"Việc nhà con sẽ làm hết, bố mẹ vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc chị gái và con, thật sự quá vất vả."
Lưu Vân ngẩn người.
Dù sao thì số tiền đó cũng là tôi đi làm thêm cả một kỳ nghỉ hè mới kiếm được.
Tôi vẫn luôn muốn dùng số tiền này để học nhảy đường phố.
Kiếp trước Lâm Diệu Diệu muốn gì, vợ chồng Lưu Vân đều mua cho chị ta.
Còn tôi, chỉ có thể đi làm thêm mới có cơ hội thực hiện ước mơ của mình. Kiếp trước đối mặt với sự thiên vị của họ, tôi chỉ biết trách mình không học hành tử tế, khiến họ mất mặt.
"Hồi đó nếu không cứu mày, nhà mình đã mua được nhà ở trung tâm thành phố rồi, lúc đó không nên cứu mày, chỉ có chị mày thôi thì chúng ta chỉ việc hưởng phúc."
Trong một thời gian dài, tôi đều sống trong cái bóng của câu "Hồi đó nếu không cứu mày...."
Nhưng rõ ràng tôi không làm gì sai cả.
Lưu Vân đi rồi, Lâm Diệu Diệu đắc ý nói: "Tao biết mày giả vờ, muốn tranh thủ tình thương của bố mẹ. Bố mẹ đối xử tốt với tao, mày ngứa mắt lắm đúng không? Nhưng ai bảo tao học giỏi, còn mày học kém chứ? Ai bảo mày mãi mãi là người làm họ mất mặt, khiến họ thất vọng chứ?"
Lâm Diệu Diệu nói đúng, tôi đúng là đang giả vờ.
Nhưng người khiến họ mất mặt sẽ không còn là tôi nữa.
6
Sau đó, Lâm Diệu Diệu cầm tiền của tôi, hớn hở bước vào trung tâm thương mại.
Chị ta nhìn trúng ngay chiếc váy dạ hội đắt nhất.
Trên váy đính những viên ngọc trai lấp lánh, rực rỡ sắc màu, vô cùng bắt mắt.
Mỗi viên ngọc trai như được nhuộm bằng những giọt m.á.u mà tôi đã đổ kiếp trước.
Đến giờ biểu diễn, cả nhà đều đến, chỉ có điều vì thấy tôi mất mặt nên họ ngồi cách xa tôi.
Giữa sân khấu, Lâm Diệu Diệu tỏa sáng rực rỡ, còn ở góc khuất bên dưới, tên đàn ông đã có vợ nhìn chị ta với ánh mắt đắm đuối.
Kết thúc buổi biểu diễn, Lâm Diệu Diệu nói muốn tên đàn ông đã có vợ tiếp tục dạy thêm cho chị ta, Lâm Tân và Lưu Vân đồng ý ngay.
Sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ?
Tôi lấy một món quà từ trong cặp sách đưa cho Lâm Diệu Diệu: "Chị ơi, đây là quà của bà chủ nơi em làm thêm, tặng chị nhé, bà chủ nói có thể giúp ngủ ngon."
Thế là, một chiếc đèn xông tinh dầu có gắn camera quay lén được trao đến tay Lâm Diệu Diệu...
Một giờ sau, bên trong là một đoạn video không thể tả nổi.
Không biết vợ chồng Lâm Tân sẽ phản ứng như thế nào khi xem được đây.
Mài d.a.o không làm chậm việc chặt củi.
Sống lại một đời, tôi không chỉ muốn trả thù, mà còn muốn bản thân mình được hạnh phúc gấp bội.
Nhưng con người ta phải học cách sinh tồn trước thì mới có thể nói đến hạnh phúc.
Lối thoát duy nhất của tôi bây giờ là thi đỗ vào một trường đại học tốt.
Có khó không?
Với tôi thì khó.
Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Tôi chỉ học ở một trường trung học bình thường.
Không giống như Lâm Diệu Diệu, chị ta học ở trường trung học phổ thông trọng điểm của tỉnh.
Thực ra, nói trường tôi học là trường trung học bình thường cũng là nâng cao nó lên rồi.
Dù sao thì năm năm liên tiếp không có một học sinh nào đỗ vào trường đại học trọng điểm...
Giống như kiếp trước, Lưu Vân tỏ vẻ khinh thường: "Cái loại như mày thì đừng học cấp ba nữa, vừa tốn thời gian vừa tốn tiền, hay là tìm một nơi nào đó đi làm thêm đi."
Cái loại như tôi thì càng phải học.
Với thành tích hiện tại của tôi, đại học trọng điểm và đại học loại 1 hoàn toàn không cần phải nghĩ đến.
Theo lời họ nói thì dù Lâm Diệu Diệu có thi không tốt thì ít nhất cũng có thể đỗ vào một trường đại học loại 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.