Hướng Đến Ánh Dương

Chương 3:




Nhưng sức hấp dẫn của cuộc sống không phải nằm ở chỗ vượt khó sao?
Trong cuộc đời, có những lúc ta phải chạy, chạy trốn khỏi những thứ phía sau, hoặc chạy đến một nơi xa xôi.
Cây cầu độc mộc mang tên kỳ thi đại học tuy khó đi, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, đó là con đường công bằng và nhanh nhất giúp tôi thực hiện ước mơ, đạt được hạnh phúc.
Nếu không ép bản thân mình một phen thì làm sao biết mình không làm được?
Vì cơ hội được sống lại này, tôi cũng phải cố gắng hết sức chứ?
7
Tết đến, vợ chồng Lâm Tân dẫn Lâm Diệu Diệu đi chúc Tết khắp nơi.
Chỉ để tôi một mình ở nhà.
Như thể tôi chưa từng là người thân của họ vậy.
Nhưng kiếp này tôi cầu còn không được.
Mùa đông năm nay lạnh lạ thường.
Tuyết rơi liên tục mấy ngày, tôi lạnh đến nỗi hắt hơi liên tục.
Tôi mặc một chiếc áo mỏng, run rẩy trong cái lạnh giá của miền Nam không có lò sưởi.
"Diệu Diệu, con lạnh không? Mẹ mua cho con một bộ đồ ngủ mới, đã giặt rồi, mặc vào đi."
Lưu Vân ân cần hỏi Lâm Diệu Diệu, quay đầu lại nhìn thấy tôi ở góc phòng.
Bà ta tỏ vẻ khinh thường: "Mày mặc lại bộ đồ cũ của chị mày đi, ôi dào, đồ cũ mà mày cũng không xứng mặc."
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tôi nằm trong chăn, lấy cuốn sách 1000 câu hỏi ôn tập thi đại học.
Trên sách chi chít những vết bút dạ quang đủ màu.
Từng câu từng bài, đều liên quan mật thiết đến tương lai của tôi.
Những từ vựng tiếng Anh khó nhớ, một lần không nhớ thì hai lần, hai lần không nhớ thì ba lần...
Cho đến khi tôi có thể viết lại tất cả mà không thiếu một chữ nào.
Kiếp trước, môn khó nhất với tôi là toán.
Những phép hoán vị, tổ hợp, hàm số, kiếp này như biến thành những nốt nhạc du dương nhất.
Chỉ cần tôi kiên trì, luyện tập nhiều lần, chúng sẽ trở thành bản nhạc tuyệt vời nhất.
Những kiến thức không nhớ được, tôi chép lại, cắt thành những mẩu giấy nhỏ, nhét vào túi, thỉnh thoảng lại lén đọc.
Kiếp trước, tôi cứ nghĩ là vì tôi học kém nên họ không thích tôi.
Sống lại một đời, tôi liều mạng học hành, họ vẫn chỉ chế giễu, cười khẩy.
Nhưng không sao, sống lại một đời, tôi chỉ sống vì chính mình.
Đi chúc Tết về, Lâm Diệu Diệu nhìn tôi đang cặm cụi học bài, cười khẩy nói: "Ồ, không nhảy điệu múa quần tụt nữa à? Định hoàn lương à?" Yêu Phi Họa Quốc đây, cẻm ơn bồ đã đọc, lên fb hoặc m’on,k.e’yd để ủng hộ tui nha
Lưu Vân cũng mỉa mai: "Mày không cần phải học hành, chị mày giỏi giang rồi, sau này mày làm ô sin cho chị mày cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói."
Lưu Vân đi rồi, Lâm Diệu Diệu càng quá đáng, cười nhạo tôi: "Lâm Khả Khả, mày cố tình đúng không, với cái đầu óc ngu ngốc của mày, chẳng lẽ còn muốn thi đại học? Nếu mày thi đỗ được thì lợn cũng biết bay."
Chị ta không biết rằng, nếu đứng đúng hướng gió, lợn cũng có thể bay.
Còn chị ta, dù trước kia miễn cưỡng được coi là phượng hoàng thì cũng không thể bay lên cành cao được nữa rồi.
8
Dạo gần đây, Lâm Diệu Diệu mất ngủ ngày càng nghiêm trọng.
Người khác không biết nguyên nhân nhưng tôi thì biết.
Để trải nghiệm cảm giác khoái lạc biến thái, chị ta thường xuyên dùng thuốc kích thích.
Ôi trời, làm sao mà không mất ngủ được chứ? Một hôm, Lâm Diệu Diệu đột nhiên đẩy cửa xông vào, nhìn tôi đang cặm cụi học bài, cười khẩy: "Ha, đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, biết học hành rồi à? Mày vẫn nên sớm từ bỏ ý định đi, mày không bao giờ có thể thay thế được tao đâu."
Nói rồi, chị ta ném phịch cuốn sách tôi đang đọc xuống đất.
Tôi nằm trên giường nghe bài giảng, mặc kệ chị ta khiêu khích.
Tôi thờ ơ như vậy khiến chị ta tức giận, chị ta xông lên giật phăng tai nghe của tôi, quát lớn: "Mày không biết tao rất khó ngủ à? Một chút tiếng động cũng không được, mày cố tình mở to tiếng như vậy, là muốn tao mất ngủ đúng không, mày thật quá độc ác!"
Nói rồi, chị ta giật lấy điện thoại của tôi, đập mạnh xuống đất.
Tiếng động làm kinh động vợ chồng Lâm Tân ở tầng dưới.
Lâm Tân vội vàng chạy lên, không phân biệt phải trái, chỉ vào tôi quát lớn: "Lâm Khả Khả, mày lại bày trò gì thế?"
Ông ta nhìn chiếc điện thoại trên sàn, hiểu được phần nào.
Lâm Diệu Diệu ôm đầu, giả nai: "Bố ơi, em gái nghe nhạc to quá, con không ngủ được, hay cho con uống thuốc ngủ đi."
Nói rồi, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống: "Con xin lỗi vì đã phụ lòng bố mẹ, để em gái thay thế con, dù sao thì con như thế này cũng coi như phế rồi."
Lâm Tân đau lòng ôm chầm lấy Lâm Diệu Diệu, nhẹ nhàng an ủi: "Đứa ngốc, sao có thể tùy tiện uống thuốc ngủ được? Dù con có biến thành thế nào thì vẫn là con của bố mẹ."
Rồi ông ta nhìn tôi quát: "Lâm Khả Khả! Mày thật m.á.u lạnh, chị mày đã thế này rồi mà mày vẫn còn nghe nhạc được, đúng là vừa ngu vừa hư!"
Lúc này, nhìn người đàn ông mà tôi gọi là bố, tôi chỉ thấy thật nực cười.
Tất nhiên, ông ta cũng thấy tôi là một trò hề.
Bởi vì trong mắt ông ta, tôi luôn là súc sinh, đồ ngu, không bằng chó lợn, đồ thiểu năng...
Còn với Lâm Diệu Diệu, ông ta luôn nhẹ nhàng, nâng niu.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã nhòe ướt cả hốc mắt.
Tôi lau khô nước mắt, họ không đáng.
Nhưng cuộc đời này đáng.
9
Từ khi Lâm Diệu Diệu bị mất ngủ, tên đàn ông đã có vợ đó đến nhà tôi ngày càng nhiều.
Từ một tuần một lần trước đây đến bây giờ ngày nào cũng đến, dạy bù cho Lâm Diệu Diệu cả buổi.
Như lời Lưu Vân nói, đứa trẻ này áp lực quá lớn, để thầy Vương khuyên nhủ, thư giãn một chút.
Nhưng thường xuyên đi đêm thì khó tránh khỏi có ngày gặp ma.
Chỉ là lần này gặp ma quá nhanh.
Một thời gian sau, Lâm Diệu Diệu đột nhiên đổ bệnh, lần này không mất ngủ nữa, mà bắt đầu buồn ngủ.
Ngoài ra, thỉnh thoảng còn buồn nôn, nôn mửa, mệt mỏi vô cớ.
Thấy Lâm Diệu Diệu bị bệnh, người đầu tiên gặp họa là tôi.
Đây là kiểu trước giờ của vợ chồng Lâm Tân.
Kiếp trước cũng vậy.
Tôi và Lâm Diệu Diệu ăn trộm kem, chị ta đau bụng nhưng người bị đánh và mắng lại là tôi.
"Mày không biết chị mày yếu à? Nếu không phải vì mày thì chị mày chắc chắn sẽ không tự ăn, đều tại mày, thật độc ác!"
Lúc này, thấy Lưu Vân đi tới, Lâm Diệu Diệu ôm ngực, khóc như mưa: "Em gái, nếu chị có mệnh hệ gì, em sẽ là đứa con duy nhất của bố mẹ, dù em học hành thế nào, họ cũng sẽ chiều chuộng em, nếu em muốn chị c.h.ế.t như vậy, vậy thì chị c.h.ế.t đây."
Lâm Diệu Diệu nói rồi định lấy đầu đập vào tường.
Đột nhiên chị ta như nghĩ ra điều gì, chỉ vào lọ tinh dầu tôi tặng chị ta: "Trước đây chị vẫn khỏe, từ khi dùng lọ tinh dầu em gái tặng, mọi thứ đều trở nên không ổn."
Lưu Vân nghiêng đầu, tay cầm chổi quét nhà, sẵn sàng quật tới, quát lớn với tôi: "Đều tại mày, nếu không phải vì cái tinh dầu vô dụng đó, chị mày có thể bị bệnh như vậy không!?"
Lâm Tân xắn tay áo, lấy thắt lưng của mình từ trong phòng ngủ, xông lên định đánh tôi.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta, như thể tôi của kiếp trước lại nhập vào tôi
"Con nhóc thối, phản rồi à, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.