[Triển Chiêu Đồng Nhân] Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 12: Không cánh mà bay




Một đêm này, Hứa Hướng Dương ngủ đặc biệt tốt, ăn no ngủ ngon, cơ thể ấm áp, cái gói tiền to kia vẫn đặt ở dưới gối đầu, trong lòng dâng lên cảm giác yên ổn mà trước nay chưa từng có. Triển Chiêu ra tay rất hào phóng, tiền trong túi ít nhất có đến bảy tám lượng bạc. An tâm xong đồng thời lại cảm thấy có chút bi ai, nhiều bạc như vậy, nếu nàng dựa vào thêu thùa không biết mất mấy năm mới kiếm ra được, vậy mà hắn cứ vậy tùy tay đưa cho.
Bỗng nhiên có được nhiều tiền, ngược lại khiến nàng không biết phải tiêu như thế nào, hắn nói mua thêm ít đồ cần thiết gì đó, nàng lăn qua lộn lại ở trong đầu tính toán kiểm kê một lượt.
Y phục của Triển Chiêu đều đã cũ nên cần mua thêm đồ mới. Chăn bông mặc dù đã có nhưng dùng bông cũ ngủ không ấm áp bằng bông mới, chi bằng thêm đệm giường cùng chăn bông mới, nàng có thêm chút y phục mùa đông là tốt rồi. Nàng chỉ là tạm thời mượn bạc của hắn, nhưng cần để dư lại, có thể tiết kiệm bao nhiêu liền tiết kiệm.
Cần thêm một thùng tắm nữa, mùa đông tắm rửa không có thùng tắm rất bất tiện. Số tiền còn lại sẽ dùng cho chuyện ăn uống chi tiêu hàng ngày của Triển Chiêu, không thể dùng hết một lần được. Nàng xuyên đến lâu như vậy, cũng hiểu một ít giá cả nơi này, bảy tám lạng bạc đối với gia đình bình thường đã tính là một khoản tiền lớn. Triển Chiêu đưa cho nàng số tiền này, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không lại đưa tiếp. Nàng cũng không thể hồ đồ đều dùng hết, đến lúc đó dễ mang tiếng là người không biết quán xuyến gia đình. Chuyện đó chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ hắn cảm thấy nàng mưu đồ tiền bạc, có muốn giải thích cũng khó. Tình cảnh của nàng vốn xấu hổ, vẫn là cẩn thận chút, làm việc cho thỏa đáng.
Bạc là của Triển Chiêu, tự nhiên sẽ làm y phục của hắn trước, tổng không thể y phục hắn còn chưa thấy đâu, nàng đã mặc đồ mới trước rồi. Cho dù hắn có tâm giải vây, nàng cũng không thể mặt dày làm như vậy. Nhưng nàng thật sự đã bị đông lạnh, chờ không được nữa, chỉ có thể khẽ cắn môi, dùng chút tiền mua kiện giày có lót đế đi trước. Hiện tại người hơi hơi cảm mạo, ăn no mặc ấm ngủ ngon còn có thể chống đỡ, nếu như bệnh nghiêm trọng, sẽ còn mất nhiều tiền hơn.
Bất quá, nàng mua nhiều nhất sẽ dùng làm áo sơ mi có lót vải bông. Ngày thường Triển Chiêu hay mặc quan phục, nàng nghĩ làm cho hắn thêm một ít áo sơ mi cùng áo kép. Ngày đông, áo khoác không cần mỗi ngày đều đổi, nhưng áo sơ mi thì phải thường xuyên thay. Mặt khác, quan phục cũng không dày, hình như không thấy hắn có cái áo kép nào, những năm qua không biết hắn trôi qua mùa đông như thế nào vậy? Về phần giày, nàng chưa từng làm qua, đến lúc đó đi thỉnh giáo Vương tẩu tử một chút. Nàng đưa cho Vương tẩu tử một hộp cải trắng muối, có lẽ là ăn vừa miệng, còn cố ý hỏi nàng cách làm. Mượn cơ hội này, quan hệ của nàng với Vương tẩu tử xem như thoáng tốt hơn.
Thích đi dạo phố mua sắm đại khái là bản tính của nữ nhân, cho dù là nhân vật nhỏ bé, kém nổi bật như Hứa Hướng Dương cũng không ngoại lệ. Mua nhiều cũng chủ yếu là đồ của Triển Chiêu, dù không phải là mua sắm để tiêu khiển giải trí, thậm chí ngay cả tiền đều là đi mượn, nhưng cũng không ngăn được trong lòng nhảy nhót. Xuyên đến lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng có thể nhấc tay chọn mua mà không cần nghĩ ngợi nhiều.
Nàng mua nhiều đồ, không thiếu cùng chủ quán cò kè mặc cả muốn tặng thêm. Trước kia nàng rất hạn chế mở miệng, đến sau này thì tình thế bức người, nên cần phải tính toán tỉ mỉ mà sống. Tuy nói hiện tại không đến độ miệng lưỡi trơn tru, ít nhất cũng có thể mặc cả một hai, lấy chút ưu việt. Cò kè mãi mới được một ít vải lẻ, tự nhiên là cho nàng dùng, nàng nghĩ, mình làm nhiều y phục cho Triển Chiêu như vậy, chút ưu việt này coi như là tiền công đi.
Hôm nay tuần phố, Triển Chiêu đi ngang qua con phố chuyên bán vải thì trùng hợp gặp Hứa Hướng Dương từ trong cửa hàng đi ra. Hiện tại nàng vẫn mặc y phục mỏng nhưng rốt cục cũng đi thêm một đôi giày lót đế. Y phục màu lam điểm những nhánh hoa nho nhỏ, thật ra trông rất là điềm đạm, giống y như tính tình thích yên tĩnh của nàng. Màu sắc như vậy càng làm cho sự tồn tại của nàng bị lu mờ, dường như muốn cùng vách tường cũ hòa hợp làm một. Tạm thời không nói đến kiểu dáng, màu sắc y phục, ít nhất hắn phỏng đoán rằng, chắc là ngay cả y phục mùa đông nàng đều không có. Nếu hắn không đề cập tới, chẳng lẽ nàng liền như vậy cứng rắn chống đỡ? Thời tiết hiện giờ ngay bản thân hắn cũng thấy hơi lạnh, huống chi là nàng?
Cũng là do hắn sơ sẩy, nhà nàng trước kia trừ bỏ hai gian nhà tranh, cái gì cũng đều không có. Cái có thể bán đều đã sớm bán, bản thân còn đến nước bán mình làm nô tài, thì còn có cái gì đâu? Ngày tháng sau này nếu có thể trôi qua như vậy, ước chừng cũng coi như là ổn rồi.
Triển Chiêu tuần phố đi ngang qua, vô tình gặp Hứa Hướng Dương, thấy trên người nàng có thêm y phục thì cũng an tâm. Hứa Hướng Dương có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhìn về phía hắn. Trên mặt hắn bình tĩnh, thản nhiên đối mặt. Nàng chần chờ một chút, hướng hắn hơi hơi gật đầu. Triển Chiêu không có đáp lại, lập tức đi qua.
Hứa Hướng Dương mím môi, trong lòng hiểu rõ, hắn là không nghĩ cùng nàng có chút dính líu. Tất nhiên rồi, đổi là ai cũng chẳng vui vẻ gì khi bị người thiết kế, cưỡng bách kết làm đôi. Sau này rời khỏi Khai Phong phủ, coi như không quen nhau đi. Nếu có người hỏi, coi như nàng là một cái nha hoàn trong Khai Phong phủ, cùng Triển đại nhân nửa điểm quan hệ đều không có. Kì thật trong nàng rõ ràng, sớm muộn gì mình cũng sẽ đi, căn bản không cần cùng nhiều người tiếp xúc. Những chuyện trước mắt này, nàng đều cần phải chặt đứt. Nói là muốn chặt đứt, kì thật nàng cái gì cũng chẳng có. Không có cũng tốt, thời điểm rời đi sẽ không thấy lưu luyến gì.
Trở về Khai Phong phủ không bao lâu, chăn bông cùng vải được tiểu nhị đưa đến. Nàng liền không rảnh nghĩ ngợi cái khác, trước mau chóng xử lí cái chăn. Vội vàng đem chăn giặt sạch, hi vọng thừa dịp nắng to phơi ra, như vậy buổi tối sẽ có chăn mới ngủ. Đệm giường thì đơn giản, trực tiếp đổi cái mới cho Triển Chiêu, trải lên giường là xong. Dù buổi tối không có chăn, tốt xấu đã có đệm giường, sẽ cảm thấy ấm áp hơn.
Hôm nay được ngày thời tiết tốt, đến chạng vạng tối thì chăn đều đã khô, Hứa Hướng Dương vui vẻ đến nỗi bất giác ngâm nga hát. Mới giặt chăn có chút nếp nhăn, rối rắm nửa ngày, vẫn là quyết định đi chỗ Vương tẩu tử xem có đồ gì chức năng giống bàn ủi hay không. Nàng nhớ trước kia xem phim truyền hình có nhìn thấy cổ nhân dùng một công cụ là phẳng quần áo, làm bằng sắt, bên trong có chứa than củi.
Trong nhà Vương tẩu tử không có bàn ủi, thật ra phòng giặt giũ trong Khai Phong phủ có, nhưng nàng mượn không được. Hứa Hướng Dương hơi hơi thất vọng, bỗng nhiên trong lòng vừa động, hỏi mượn Vương tẩu tử cái bình nước nóng. Bình nước nóng tỏa ra hơi nước cũng thích hợp để dùng, mặc dù không bằng than nóng, nhưng cũng có ít hiệu quả. Dù sao chỉ là chăn, ủi đại khái là được.
Buổi tối khi Triển Chiêu trở về, Hứa Hướng Dương đã sớm đem chuyện xấu hổ lúc sáng qua một bên, có chút tranh công chỉ chăn nói:" Triển đại nhân, ta đã đổi chăn mới cho ngài." Trên mặt chăn tuy không có ủi được cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng bằng phẳng chỉnh tề, khiến người nhìn trong lòng liền thấy thoải mái.
Triển Chiêu thản nhiên nói tiếng cảm ơn, hắn lãnh đạm khiến cảm xúc của Hứa Hướng Dương lạnh dần. Nàng có chút ngượng ngùng, trong lòng ngầm giận chính mình đã quên, làm sao Triển Chiêu sẽ để ý đến mấy thứ này? Chỉ sợ trong lòng hắn đối với những đồ bị nàng chạm vào đều cực kì chán ghét, hắn giúp nàng không có nghĩa là đã buông xuống chuyện trước kia. Sống cùng dưới mái hiên, hắn lại là người thiện tâm, sẽ không đứng ngoài cuộc, càng không nói đến nàng lại là thê tử trên danh nghĩa của hắn.
Nghĩ đến quan hệ giữa hai người bọn họ căn bản không có gì thay đổi, sắc mặt dần dần trầm lại, rủ mắt xuống, cẩn thận thu liễm hơi thở, nói:" Triển đại nhân, ngài đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Triển Chiêu dừng một chút, lại nói:"Vừa nãy ta đi qua chỗ Công Tôn tiên sinh, ngài ấy nói không cần bôi thuốc nữa."
Hứa Hướng Dương không rõ trong lòng là cái tư vị gì, chỉ cảm thấy hôm nay hắn dị thường lạnh lùng. Đối mặt với việc hắn lãnh đạm xa cách, nàng căn bản không dám nghĩ nhiều, vội vàng thu thập đồ đạc lui ra ngoài. Đóng lại cửa mới nhẹ nhàng thở ra, nàng nghĩ trải qua mấy ngày ở chung đã có chút hiểu biết, hiên tại mới phát hiện bản thân vẫn là sợ hắn.
Từ khi thương thế của Triển Chiêu tốt lên, mỗi ngày tựa hồ lại như lúc ban đầu. Hắn đi sớm về muộn, nàng trốn ở trong phòng thêu thùa may vá, mấy ngày đều không gặp mặt một lần, mặc dù có gặp cũng không nói một lời, ngay cả một cái chào hỏi đều không có. Nàng không bao giờ tới gần phòng ở của hắn nữa, chỗ y phục muốn làm cho hắn hiện tại cũng chưa cần dùng đến, nàng chậm rãi may, dù làm xong rồi cũng không vội vã đưa cho hắn. Đến nàng còn không muốn gặp mặt, chút gì đó này hắn chưa chắc đã muốn dùng.
Mấy ngày trước, Lâm bà tử đi đứng lại bắt đầu đau, Hứa Hướng Dương mỗi ngày đều đi xem, giúp đỡ làm chút chuyện nhà. Nếu nói ở đây có cái gì khiến nàng quan tâm, vậy cũng chỉ có Lâm bà tử. Nàng không có bằng hữu, không có người nhà, làm một người yên lặng sống qua ngày, ngay cả người muốn nói chuyện đều không có. Chỉ có ở trước mặt Lâm bà tử, nàng mới đem những nghẹn khuất tạm thời buông xuống, trở thành chính bản thân mình.
Lâm bà tử đi đứng không tiện, không làm được việc nặng, mỗi ngày trước khi trở về, Hứa Hướng Dương đều đổ đầy vại nước, đủ để cho Lâm bà tử dùng. Hôm nay cũng vậy, nàng làm xong mấy việc vặt vãnh trong nhà liền mang theo thùng ra cửa múc nước. Mọi người ở quanh đây dùng chung một cái giếng nước, nhưng hiện tại không có ai, bình thường các gia đình đều nấu nước, giặt quần áo vào buổi sáng, buổi trưa đi nghỉ ngơi hết rồi. Hứa Hướng Dương là cố ý chọn đến trễ, không cần cùng người khác tranh.
Hứa Hướng Dương vẫn cảm thấy ngày đông rất tiêu điều (vắng lặng, xơ xác), dù cũng là buổi trưa, ánh mặt trời vào mùa đông có lớn đến đâu cũng lộ ra chút lạnh lẽo. Giống như bây giờ, ngõ nhỏ thật dài yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nhỏ của giầy thêu đạp xuống nền đá. Bốn phía tĩnh lặng, rõ ràng thời tiết có nắng, lại cảm thấy thiếu đi một tia sinh khí.
Thùng gỗ đặt xuống nền đá phát ra một tiếng trầm đục, tại thời điểm buổi trưa tĩnh lặng này càng có vẻ dị thường đến rõ ràng, nàng lấy thùng bên cạnh dùng để múc nước từ trong ra, chuẩn bị bỏ vào giếng. Mực nước rất cao, múc nước cũng tiện, không phí nhiều sức lực. Bất quá, cũng bởi vậy, sau khi nàng nhìn đến cái gì đó nổi lên mặt nước, sợ hãi lan ra khắp cơ thể giống như bản thân cũng bị nước bên trong làm cho ngập tràn đầu...
Phía dưới có một cái xác chết nổi lên!
Tiếng thét thê lương đặc biệt chói tai vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi trưa, Hứa Hướng Dương luống cuống vứt bỏ thùng gỗ trong tay, không phân rõ phương hướng hốt hoảng chạy như điên. Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, dưới giếng có người chết! Nàng đã cùng cỗ thi thể không nhắm mắt kia đối mặt! Dường như chỉ nó cần duỗi một cánh tay là có thể đem nàng túm xuống dưới!
Nàng căn bản không biết bản thân muốn chạy tới chỗ nào, chỉ theo bản năng muốn thoát đi sợ hãi. Nàng đột ngột dừng bước chân, ngõ cụt! Trái tim giống như muốn nổ tung, khẩn trương không dám quay đầu, rất sợ cỗ thi thể kia ở phía sau mình. Thẳng đến suýt nữa bị ngạt thở mới giật mình phát hiện bản thân đã quên hô hấp, thở hổn hển mấy cái, quay lại phương hướng đã chạy loạn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nàng phải báo quan!
Nàng chỉ là một cái trợ lí nhỏ, tiêm một cái đều sợ chết khiếp, khi nhìn thấy cái đầu người trôi trên mặt giếng đã sớm hồn phi phách tán. Mặc dù trong đầu muốn báo quan nhưng không biết đi đâu báo, may mắn nàng chạy loạn lại thông suốt đến đường lớn, gặp bộ khoái tuần phố, giống như thấy cứu tinh mà xông đến, cầm lấy tay hắn, nói năng lộn xộn:" Quan, quan gia... Không, không tốt! Có xác chết dưới giếng! Mau, mau đi xem!"
Vừa nghe có người chết, mấy bộ khoái không dám chậm trễ, vội vàng nói:"Ở đâu? Mau dẫn đường!"
"Đầu hẻm An Bình!"
Bộ khoái cũng rất nhanh chóng mang nàng trở về hiện trường. Nàng không dám tới gần, cho tới bây giờ, trong đầu vẫn còn hiện rõ bộ dáng thi thể không nhắm mắt, cũng không dám đi qua. Nhưng, người đầu lĩnh Trần bộ khoái nhìn giếng nước, sau lại nói:" Cô nương, ngươi có phải hoa mắt nhìn mờ? Trong giếng không có cái gì cả."
Cái gì?! Hứa Hướng Dương khó có thể tin nhìn Trần Bộ khoái:"Ngài nói cái gì? Trong giếng, cái gì đều không có? Làm sao có khả năng?" Nàng rõ ràng nhìn thấy một cái xác chết không nhắm mắt, chẳng nhẽ nàng là gặp quỷ?
"Không tin, chính ngươi xem."
Hứa Hướng Dương nửa tin nửa ngờ, lòng còn sợ hãi đến gần, chậm rãi hướng miệng giếng thò đầu ra. Tâm bùm bùm càng nhảy càng nhanh, trong lòng căng như dây đàn, giống như tùy thời đều có thể bị cắt đứt. Ngay tại lúc nàng nghĩ đến hình ảnh đáng sợ sẽ xuất hiện lần nữa thì đập vào mắt là làn nước trong suốt.
Thi thể không cánh mà bay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.