[Triển Chiêu Đồng Nhân] Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 20: Bánh khoai sọ




Hiện tại đã là tháng chạp, cuối năm bận rộn, công vụ tại Khai Phong phủ nhiều hơn so với ngày thường. Trước đó không lâu Triển Chiêu bị thương nặng, hơn nữa mỗi năm lại tích lũy thêm tật, đoạn thời gian này cả người đều đau nhức. Bao đại nhân thương xót, cố ý để hắn phụ trợ một số việc nhẹ, giúp đỡ xử lý ít văn thư. Cuối năm bù đầu, hồ sơ chồng chất như núi, nhiều người cũng phải chụm đầu vào làm cùng.
Làm việc một lúc lâu sau, Bao đại nhân dừng bút rót một chén trà, nhìn thấy Triển Chiêu đang hết sức chuyên chú vùi đầu vào giữa đống văn thư, cử chỉ điềm đạm. Không khỏi nghĩ đến ba tháng trước, nảy sinh sự việc hoang đường giữa hắn và Hứa Hướng Dương, lúc đó hắn đã từng giận dữ, đã từng mờ mịt mà giãy dụa, thậm chí nhận hết tội lỗi về mình. Đến cuối cùng vì Hứa Hướng Dương tự sát không thành, Đinh cô nương rời đi, sự tình mới coi như chấm dứt. Nói là chấm dứt thật ra không ổn, nhưng tốt xấu gì thì mọi chuyện cũng đã dịu xuống. Theo lời Công Tôn tiên sinh nói, Hứa Hướng Dương giống như đã quên quá khứ, gần đây luôn ru rú trong nhà, an phận thủ thường, có ý muốn ăn năn hối lỗi.
Đối với chuyện riêng của Triển Chiêu, Bao đại nhân không tiện nhúng tay. Nhưng thấy sắc mặt hắn bớt đi vẻ u ám, trong lòng cũng an tâm rất nhiều. Tuy nói một đoạn nhân duyên đang tốt đẹp bị cứng rắn chia rẽ, nhưng nếu như Triển Chiêu đã muốn chọn Hứa Hướng Dương, cũng cần nhìn về tương lai mà sống cho tốt. Buông chén trà xuống, nói:" Triển hộ vệ, bản phủ nhìn khí sắc của ngươi mấy hôm nay tốt hơn nhiều rồi, vết thương trên người đã bớt đau nhức chưa?" Có đôi khi Triển Chiêu sẽ nhẫn nhịn, đem công vụ đặt lên hàng đầu, thường xuyên mang thương trên người mà đi phá án, dãi gió dầm mưa, cũng không có một người tri kỉ chăm sóc cho, vì vậy lâu ngày vất vả mới tạo thành tật. Nếu không phải hắn chú ý an bài, dù thời tiết tuyết rơi nhiều như vậy nhưng Triển Chiêu nhất định sẽ vẫn mang một thân đau nhức đi ra bên ngoài tuần phố.
Triển Chiêu ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười:" Đa tạ đại nhân quan tâm, nhờ Công Tôn tiên sinh điều trị, đã tốt hơn nhiều rồi."
Công Tôn tiên sinh bật cười, nói:" Sao có thể nói là công lao của ta được, ta đâu chỉ một lần cho ngươi thuốc để ngâm người, ngươi có lần nào nghe dặn dò của ta đâu? Đợi đến lúc nào không chịu được nữa mới đến lấy ít thuốc qua loa uống." Nói xong nhìn Bao đại nhân:" Hiện tại cũng là nhờ Hứa cô nương mới khiến hắn hiếm khi chịu phối hợp."
Ánh mắt bao đại nhân hơi nghiền ngẫm, gật gật đầu:"Thành thân rồi tự nhiên sẽ khác trước kia, tóm lại là có người chăm sóc cũng tốt hơn."
Triển Chiêu có chút xấu hổ, về quan hệ giữa hắn và Hứa Hướng Dương, nhìn bề ngoài thì dịu đi không ít, kì thực cũng chỉ có vậy. Chuyện quá khứ thực sự như miếng xương hóc lại ở cổ họng, hắn không cách nào bỏ qua được để hoàn toàn tiếp nhận nàng. Nghe Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân nói, hắn chỉ cười cho qua mà thôi.
Vương Triều chép miệng:" Nương tử của ta nói Hứa cô nương rất khéo tay. Không chỉ làm đồ ăn ngon, may vá quần áo vừa dễ nhìn lại ấm áp. Nay Triển đại nhân được ăn ngon, mặc ấm, thì sao có thể không tốt được?"
Lời nói của Vương Triều làm Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười, không khỏi cười nói:" Nói như vậy có nghĩa từ trước đến giờ ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm hay sao?"
Mấy người nghe xong bật cười, Vương Triều lại nói:" Không phải như vậy, Hứa cô nương thật sự khéo tay, nương tử ta theo nàng học chút thêu thùa, quả nhiên tay nghề làm quần áo tiến xa rất nhiều. Cái này ta thật không nói bậy tí nào!"
Chuyện về Hứa Hướng Dương, Bao đại nhân cũng có nghe thấy một chút, đặc biệt là về phương diện nấu nướng. Gần đây thực đơn biến hóa rất nhiều so với trước kia, nghe Vương tẩu tử nói đều là nhờ công của Hứa Hướng Dương. Nếu không phải sự kiện kia quá mức xấu hổ, thì nàng thật sự phù hợp với bốn chữ trí tuệ linh hoạt. Bất quá, nếu nàng có thể sửa chữa lỗi lầm cho tốt, đối với Triển Chiêu cũng là một việc may mắn.
Trong lòng Triển Chiêu có chút vui mừng, lúc trước người ở Khai Phong phủ đối xử với Hứa Hướng Dương chính là kiểu ngậm miệng không muốn nhắc tới, mà có nhắc tới cũng chỉ làm bẩn mồm. Nay có thể được người khác khen vài ba câu. Nếu nói về tình cảm riêng tư, hắn vẫn là cao hứng. Hứa Hướng Dương dù sao cũng là thê tử của hắn, nàng bị người khác coi thường đối với hắn không phải chuyện gì vẻ vang. Hiện tại, hắn nghĩ, nếu ngày cứ như vậy mà trôi qua, có lẽ cũng không khó khăn lắm.
Thời gian này, Triển Chiêu ở thư phòng sửa sang lại công văn, giờ ngọ có thể trở về ăn cơm. Trở về tiểu viện, việc đầu tiên sẽ là đổ đầy nước vào vại, hắn múc mấy thùng chẳng phí bao nhiêu sức lực, đổi lại là Hứa Hướng Dương đều phải cố gắng hết sức mới xong. Hứa Hướng Dương đang bận rộn ở trong phòng bếp, thấy hắn muốn đi múc nước, vẫn là một bộ dáng không dám làm phiền đến hắn, nói là nước vẫn còn nhiều, để lúc nào nàng tự đi làm cũng được. Triển Chiêu tất nhiên sẽ không đứng ngoài nhìn, nói là lấy thùng đi nấu nước.
Hôm nay Hứa Hướng Dương tính làm chỗ khoai sọ mà Vương tẩu tử đưa thành bánh khoai sọ, để lại cho mình một ít còn đâu đưa qua cho mấy đứa nhỏ nhà nàng nếm thủ. Cách làm bánh khoai sọ không khó, chỉ có một chút cần lưu ý thôi. Trước đem khoai sọ cho vào nước sôi nấu chín lên, cho thêm đường cùng mỡ heo. Sau đó nghiền nhừ khoai sọ, vo thành từng viên tròn, cán mỏng làm vỏ bánh. Cuối cùng dùng đậu xanh là nhân, giống như khi làm vằn thắn, cho nhân vào vỏ bánh rồi bao lại, để vào chảo rán tới khi vỏ bên ngoài vàng óng thì gắp ra.
Khi Triển Chiêu đổ đầy vại nước, bánh khoai sọ vừa vặn làm xong, những chiếc bánh vàng óng ánh, béo ngậy được đặt chung với nhau ở giữa bàn trông rất đẹp mắt. Triển Chiêu nhìn thấy, bỗng nhiên nhớ tới lễ mừng năm mới, mẫu thân rán cá có nhúng một lớp bột mì bên ngoài, mỗi lần cho vào chảo liền vang lên những tiếng nổ, náo nhiệt cả một đoàn, chỉ chốc lát sau vỏ ngoài phồng lên, mùi thơm nức xông vào mũi. Trí nhớ lúc còn nhỏ luôn bị nàng lơ đãng gợi lên, khiến hắn vô hạn hoài niệm. Hắn nhịn không được tò mò:" Đây là cái gì?"
"Bánh khoai sọ, bên trong là nhân đậu xanh. Mấy ngày trước Vương tẩu tử tặng ít khoai sọ lại đây, ta nghĩ làm một ít đồ ăn này nọ đưa sang bên ấy." Việc mà nàng có thể làm cũng chỉ là mấy thứ may vá, nấu nướng mà thôi." Triển đại nhân, ngài cũng nếm thử đi, ăn khi mới rán xong là ngon nhất." Nói xong xoay ngươi lấy bát đũa cho hắn.
Bỗng nhiên, Triển Chiêu cảm thấy chính mình như là một đứa trẻ vây quanh ở trong bếp chờ ăn, đợi đồ ăn nóng hổi ra lò. Nhìn trong tay bát đũa, cũng không từ chối, gắp lên một cái. Bánh khoai sọ bên ngoài giòn bên trong lại mềm, nhân đậu xanh được nàng nghiền nhuyễn ra, vừa ngọt lại thơm. Bởi vì bên trong bỏ thêm đường và mỡ heo, ăn vào cũng đủ no bụng.
Hắn ăn bánh khoai sọ, một bên xem nàng bận rộn. Không thể không nói tâm tư nàng thực tinh tế, đồ ăn đưa cho Vương tẩu tử được nàng cẩn thận bày cùng lá cải trắng đặt ở trên đĩa. Cái đĩa giống như xiêm áo được đặt một vòng làn váy lá cải xanh, bồng bềnh cuộn sóng làm nổi bật lên những chiếc bánh vàng óng ánh, trông thập phần đẹp mắt. Chiếc đĩa được đặt cực kì cẩn thận vào trong rổ, bên trên còn che một lớp vải bông chống bụi, rồi sau đó mới được để qua một bên.
Triển Chiêu yên lặng nhìn, tâm tư nàng trừ bỏ tinh tế, cũng có một phần thành tâm. Bằng không trực tiếp lấy chiếc đĩa ở trên bàn đưa qua cũng được, như thế nào cũng không cần như vậy, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trách không được có thể chiếm được nhiều khen ngợi từ người khác. Nàng làm áo lông thỏ, vừa đẹp lại ấm, có thể thấy được rất là dụng tâm. Cẩn thận nghĩ đến, nàng dụng tâm làm nhiều việc là muốn được chú ý đến hay sao? Một nữ tử như vậy, làm sao có thể làm ra được sự việc trước kia? Nghĩ nghĩ, hắn không khỏi nhíu mày.
Hứa Hướng Dương thấy thế, nói:" Hầu như đứa trẻ nào cũng yêu thích điểm tâm ngọt, lần sau ta lại làm chút điểm tâm mặn."
Triển Chiêu lắc đầu, ngược lại nói:" Tật chân của Lâm bà tử ở ngõ An Bình đã tốt hơn chưa?"
Hứa Hướng Dương sửng sốt, gật đầu nói:" Tật ở chân Lâm bà tử là do nhiều năm tích lũy mà thành, ta đã nhờ Công Tôn tiên sinh khai phương thuốc nhưng không trị được tận gốc, tốt được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Sau khi vụ án kết thúc, nàng có đi nhìn Lâm bà tử vài lần, đưa qua hai lần thuốc, còn làm một cái quần bông, cuối cùng cũng hoãn được một phần khó khăn.
" Lễ mừng năm mới cũng sắp tới, ngươi xem thế nào rồi mua một số hàng tết, cũng đưa qua cho Lâm bà tử một ít đi." Triển Chiêu nói xong đem túi tiền đặt lên bàn, từ lần đưa tiền trước bất quá mới hơn một tháng, hẳn là nàng vẫn còn bạc, nhưng năm mới cần mua nhiều đồ cần thiết, dư dả chút cũng sẽ không khiến nàng khó xử.
Hứa Hướng Dương nhìn xem túi tiền, đem nghi vấn trong lòng đè ép xuống, nếu hắn nói là đặt mua hàng tết, đại khái chính là lễ mừng năm mới sẽ không trở về quê, điều này không thể nào tốt hơn.
Mấy ngày nay trôi qua hòa thuận, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên lại tới chơi. Hứa Hướng Dương có chút ngoài ý muốn, nàng nghĩ đến hắn đã sớm đi, có lẽ Bạch Ngọc Đường có việc phải lên kinh, thuận đường vội tới giúp Đinh Nguyệt Hoa đòi lại công đạo, cho nên bây giờ mới trở về. Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm má của nàng một lúc lâu, thấy không có lưu lại vết sẹo mới an tâm một ít.
Hứa Hướng Dương không biết nên lấy thái độ gì để tiếp đãi hắn, cũng không thể để người ở ngoài cửa đợi Triển Chiêu, chỉ có thể thỉnh hắn đến nhà chính ngồi. Một lúc nữa Triển Chiêu rất nhanh sẽ trở lại, trước rót cho Bạch Ngọc Đường một chén trà. Thái độ của Bạch Ngọc Đường so với lần trước đã tốt hơn nhiều, không có châm chọc khiêu khích, chính là lười biếng không muốn quan tâm. Mới rót trà, Triển Chiêu đã về, Hứa Hướng Dương vội vàng tránh về phòng, trong lúc bọn họ trò chuyện nàng không nghĩ dính vào.
"Triển Chiêu, muốn gặp ngươi một lần thật đúng là không dễ dàng, làm gia phải chờ."
Triển Chiêu lơ đễnh, Bạch Ngọc Đường lúc nói chuyện luôn như vậy, vô tình hay cố ý sẽ châm mấy câu, thản nhiên nói:" Ngươi không phải cũng nên sớm về Hãm Không đảo? Khi nào thì khởi hành?"
"Ngày mai sẽ đi." Dừng một chút, sắc Bạch Ngọc Đường trầm lại:" Ngươi thực sự tính cùng Hứa Hướng Dương sống với nhau cả đời như vậy? Không hối hận?"
Triển Chiêu cúi đầu cười cười, tiện đà không tiếng động thở dài:"Thay ta hảo hảo khuyên nhủ Nguyệt Hoa, lời ngươi nói, nàng còn có thể nghe vài phần."
Bạch Ngọc Đường lắc đầu:"Nguyệt Hoa nói nguyện ý chờ, muội ấy đã hi sinh cho ngươi đến tận nhường này, ngươi thì không lo lắng hay sao? Đem Hứa Hướng Dương an bài cho tốt, nàng cũng không tính thua thiệt cái gì. Vốn là nàng sai! Tại sao ngươi lại nhận hết cái sai của nàng ta vào mình, khiến cho Nguyệt Hoa cũng phải chịu khổ theo?"
Đáy lòng Triển Chiêu chua xót một mảnh, mím môi lắc đầu, thật sâu thở dài:" Ta đã thành thân, nói nhiều hơn nữa cũng uổng công, là ta có lỗi với Nguyệt Hoa."
Bạch Ngọc Đường giận dữ đứng dậy, có nói sao nữa cũng không lay chuyển được kẻ cố chấp này, liền không quay đầu nhanh chóng rời đi. Triển Chiêu yên lặng ngồi, thật lâu sau mới dựa lưng vào ghế, vô lực xoa mi tâm. Nếu có một chút khả năng, hắn đã không buông tay. Chuyện tới bước, lại làm cho Nguyệt Hoa không còn hi vọng tuy tàn nhẫn nhưng hắn đã không còn xứng với nàng. Chỉ mong khi trở về, Bạch Ngọc Đường có thể khuyên nàng vài câu, mặc kệ nói thế nào, chỉ cần nàng chết tâm, cho dù hận hắn... cũng tốt.
Áp chế khó chịu trong lồng ngực, nghiêng đầu nhìn thấy Hứa Hướng Dương không biết khi nào thì đứng ở cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn hắn. Hắn nhíu lại mày, nói:" Có chuyện gì?"
Hứa Hướng Dương buông mí mắt, nói:" Vương tẩu tử vừa nãy mới tới, nói là hôm nay Vương đại ca mừng sinh nhật, mời ngài đi qua tụ họp."
Bấy giờ Triển Chiêu mới nhớ buổi sáng Vương Triều có nhắc hắn qua bên ấy uống rượu, nói là mừng sinh nhật. Gật đầu, nói:" Ta đã biết." Hứa Hướng Dương đưa gói giấy dầu trên tay đặt lên bàn:" Đây là mì trường thọ, tốt xấu cũng là chút tâm ý." Vương tẩu tử nói không cần tặng lễ, nhưng làm sao có thể đi tay không, đưa ít mì trường thọ coi như chút thành ý đi.
Kỳ thật Vương tẩu tử cũng mời nàng qua, bất quá xem tình hình trước mắt tốt hơn hết vẫn là đừng đi. Triển Chiêu tựa hồ không vui, có lẽ là Bạch Ngọc Đường đã nói gì đó. Ai, hòa ly không phải là chuyện mà nàng định đoạt được, lần trước chia tay trong không vui, nhắc lại chỉ sợ hắn nghĩ nàng được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
Bỗng nhiên, Triển Chiêu nói:" Ngươi cũng qua luôn đi. Vương Triều không phải người ngoài."
Ách? Hứa Hướng Dương nhìn hắn, rất là ngoài ý muốn. Hồi lâu sau trên mặt mang theo ý cười, lúng túng đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.