Cổ Giang trấn là một trong số những nơi chịu hậu quả nặng nề của lũ lụt năm ngoái, La Gia thôn là một cái thôn nhỏ ở Cổ Giang trấn, xung quanh là núi nhỏ. Đất đai nơi này cằn cỗi, địa thế nhấp nhô, hầu hết là núi. Trồng trọt không tiện, khả năng thu hoạch kém, người trẻ tuổi trong thôn đa số là ra bên ngoài tìm nghề khác kiếm sống. Một hồi lũ lụt, trong thôn gặp phải kiếp nạn, càng thêm rách nát.
Nhà mẹ đẻ Trương tẩu tử ở cuối thôn, dưới chân núi, có một hàng rào vây xung quanh mấy gian nhà tranh, một hán tử đang ở trong viện chẻ củi. Trương tẩu tử cách hàng rào gọi hán tử một tiếng đại ca, thanh âm mang theo nghẹn ngào. Hán tử nghe tiếng ngẩng đầu, sửng sốt một chút, vội vàng đi ra:" Diệp Hồng? Sao muội lại về đây? Muội phu đâu? Không cùng muội về chung sao?" Dứt lời có chút do dự nhìn đoàn người phía sau nàng.
Trương tẩu tử thấy người thân, đôi mắt phiếm hồng, lắc đầu nói:" Phu quân... chàng ấy mất rồi."
Hán tử ngẩn ra, vẻ vui mừng trên mặt lui đi. Bao nhiêu ngày nay Trương tẩu tử đã bị đả kích liên tục, hôm nay lại được gặp người thân, mới hơi thất thố một chút. Nàng nhanh chóng lau nước mắt, giới thiệu mấy người Bao đại nhân với đại ca. Đại ca Trương tẩu tử, La Đại Sơn nghe sự tình xong liên tục nói lời cảm tạ, thỉnh bọn họ vào nhà nghỉ tạm.
Đang ngồi ở nhà chính là thê tử của La Đại Sơn Vương thị và đệ đệ La Tiểu Sơn, Vương thị nhìn thấy Vương tẩu tử cũng không lộ ra sắc mặt không tốt. Trong nhà La Đại Sơn nhỏ, không ở được nhiều người như vậy, may mà nhà cách vách còn thừa phòng, bọn họ liền tá túc ở đó. Hộ gia đình cách vách họ Lý, trong nhà chỉ có một lão gia tử, người trong thôn gọi hắn là Lý lão đầu. Con trai, con dâu Lý lão đầu đều lên trấn trên làm công, để hắn ở nhà trồng trọt chút gì đó. Phòng để đó không ai ở, có thể kiếm vài đồng tiền trợ cấp gia đình nên rất cao hứng.
Điều kiện Lý gia thật sự rất kém, cũng may bọn họ chỉ ở một đêm liền đi. Sáng sớm lên đường luôn nên không tiện phiền Lý lão đầu, vội vàng thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi thì Trương tẩu tử ôm Bảo Nhi vội vã tới, nói đêm qua Bảo Nhi đột nhiên lại phát sốt cao, muốn mời Công Tôn tiên sinh nhìn xem.
Thời gian trì hoãn lại một ngày, Triển Chiêu cảm thấy tâm thần có chút không yên, âm thầm công đạo Trương Long Triệu Hổ nhất định một tấc cũng không rời Bao đại nhân, sợ xảy ra chuyện gì. Chạng vạng tối, ngoài trời đổ mưa, tí tách tí tách rơi, tuy không lớn nhưng kéo dài không dứt. Đợi đến thời điểm ăn cơm chiều, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thét thê lương của Trương tẩu tử:" Bảo Nhi! Bảo Nhi của ta!"
Mọi người cả kinh, chớ không phải Bảo Nhi đã xảy ra chuyện gì? Triển Chiêu hoắc mắt đứng dậy:" Ta đi nhìn một cái, Trương Long Triệu Hổ lưu lại." Lời còn chưa dứt thân ảnh đã tới cửa, Công Tôn tiên sinh cũng đi theo:" Ta cũng đi nhìn xem sao." Nói xong vội vàng tiến ra bên ngoài, Đinh Nguyệt Hoa không nói hai lời đi cùng.
Triển Chiêu nghe tiếng thét chạy đến, cửa sổ trong phòng Trương tẩu tử mở lớn, xung quanh lầy lội dấu chân, dấu vết tìm kiếm còn chưa bị trôi đi, Trương tẩu tử ở phía trước cửa sổ khóc rống gọi Bảo Nhi. Công Tôn tiên sinh và Đinh Nguyệt Hoa đuổi theo sau, xem một vòng, vội vàng hỏi:" Trương tẩu tử, Bảo Nhi đâu?"
Trương tẩu tử che mặt mà khóc:" Vừa nãy đợi Bảo Nhi ngủ ta liền đi ra ngoài nấu thuốc, khi trở lại... Nhìn thấy trong phòng có người đang lục tung đồ đạc, còn chưa kịp phản ứng, hắn liền bế Bảo Nhi chạy trốn từ cửa sổ. Đại ca với tiểu đệ đã đuổi theo, Bảo Nhi đáng thương của ta, nó còn đang bị bệnh, bên ngoài trời vẫn mưa..."
Triển Chiêu cau mày, nhìn một vòng trong phòng, nói:" Kẻ xấu chạy hướng nào?" Trương tẩu tử xoa xoa nước mắt, chỉ cái phương hướng. Triển Chiêu đi đến cửa sổ cẩn thận xem xét, quả thật có dấu chân chạy theo hướng đó. Quay đầu nói với Đinh Nguyệt Hoa và Công Tôn tiên sinh:" Ta đi tìm một vòng, hai người trở về trước đi."
Đinh Nguyệt Hoa chung quy không chịu ngồi yên, một lúc sau cũng lao ra ngoài trời mưa đi tìm Bảo Nhi. Công Tôn tiên sinh không lo lắng lắm, võ công của Đinh Nguyệt Hoa bất phàm, người bình thường không thể gây thương tổn cho nàng. Trở về Lý gia, đem chuyện Bảo Nhi bị người khác bắt cóc báo cho Bao đại nhân, mọi người nghe xong đều kinh ngạc. Nếu vào nhà là trộm cướp, sao lại nhất thời nóng nảy ôm đứa nhỏ đi? Chớ không phải có ẩn tình gì? Nghe nói Triển đại nhân và Đinh Nguyệt Hoa đã đi tìm, Bao đại nhân có chút không yên tâm. Nghĩ nghĩ, nói:" Triệu Hổ, ngươi đi sang La gia, bên đó chỉ có hai phụ nhân ở nhà, vạn nhất lại có kẻ bắt cóc, sợ là không địch lại được, ngươi tới bảo hộ bọn họ đi."
Triệu Hổ hơi chần chờ, Bao đại nhân phất tay ý bảo hắn nhanh đi:" Nơi này còn có Trương Long, ngươi đi đi." Đợi Triệu Hổ rời đi, Hứa Hướng Dương cũng không ngồi yên được, đứng ở sân, hi vọng bọn họ sớm tìm thấy Bảo Nhi về. Sắc trời tối đen, bỗng nhiên, nàng thấy Trương tẩu tử thẫn thờ đi về phía cánh rừng. Nàng bất chấp trời còn mưa, vội vàng đuổi theo:" Trương tẩu tử, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta muốn đi tìm Bảo Nhi, ngươi có nghe thấy không, Bảo Nhi của ta đang khóc, nó đang khóc!" Trương tẩu tử vừa nói vừa đi về phía cánh rừng. Hứa Hướng Dương muốn giữ chặt nàng, lại phát hiện khí lực của Trương tẩu tử dị thường mạnh, nàng căn bản không ngăn được:" Trương tẩu tử, mọi người đã đi tìm rồi, ta biết trong lòng ngươi lo lắng, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì Bảo Nhi phải làm sao bây giờ?" Thật sự ngăn không nổi, Hứa Hướng Dương chỉ có thể lớn tiếng gọi Công Tôn tiên sinh:" Tôn quản gia, Tôn quản gia, ngài mau đến xem Trương tẩu tử, nàng có chút không bình thường." Nàng tựa hồ nghĩ phải mau gọi Công Tôn tiên sinh đến.
Công Tôn tiên sinh ở trong phòng, thanh âm Hứa Hướng Dương không lớn, lại bị tiếng mưa rơi che lấp nên không thể nghe được gì. Nàng một đường cố gắng kéo Trương tẩu tử lại, bọn họ đi vào cánh rừng, sắc trời bên ngoài đã tối, bên trong rừng càng đen như mực. Trương tẩu tử bắt đầu ở trong rừng gọi Bảo Nhi:" Bảo Nhi, Bảo Nhi, ngươi ở đâu? Nương tới đón Bảo Nhi về nhà nè, Bảo Nhi, Bảo Nhi, Bảo Nhi, mau trả lời nương a, nương đang tới đón ngươi đây. Bảo Nhi, Bảo Nhi của ta!"
Nàng giống như gọi hồn một lần lại một lần kêu, đột nhiên Hứa Hướng Dương cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên, tại địa phương, thời tiết thế này, kêu gọi một cách quỷ dị như vậy, nhất thời khiến da đầu nàng run lên, cơ hồ muốn buông tay ra bỏ chạy. Nhưng nàng không thể bỏ lại Trương tẩu tử được, nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận nói:" Trương tẩu tử, có lẽ Bảo Nhi đã về nhà. Chúng ta trở về xem một chút được không?"
"Nói bậy! Bảo Nhi nhỏ như vậy, còn chưa biết đi, làm sao có khả năng tự về nhà được? Nó nhất định đang đợi ta! Bảo Nhi! Bảo Nhi! Ngươi mau trả lời nương a!"
Hứa Hướng Dương thật sự sợ, Trương tẩu tử có chút điên cuồng. Bản thân đang đứng phía sau nàng, bất quá chỉ cách một cánh tay,chính là không biết phải làm sao, Trương tẩu tử đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng lộ ra một nụ cười cổ quái, trong mắt Hứa Hướng Dương dâng lên hoảng sợ. Trương tẩu tử đẩy mạnh nàng một cái, nàng ngã ngửa ra sau, sau một trận trời đất quay cuồng liền không có tri giác nữa.
Khóe miệng Trương tẩu tử cong lên, sử dụng khinh công, thân hình nhẹ nhàng thoát ly rừng cây, vội vàng đi tới sân Lý gia. Bao đại nhân, Công tôn tiên sinh đang ở trong nhà đợi tin tức, nhìn thấy Trương tẩu tử trở lại, trong lòng nổi lên dị thường, trao đổi ánh mắt với nhau. Trương tẩu tử bối rối nói:" Lão gia, ta bắt gặp Hứa cô nương đi về phía cánh rừng."
Ba người sửng sốt, Hứa cô nương đi vào rừng? Nàng đi vào đó làm cái gì? Nàng vốn không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy! Trương Long nghe xong vội vàng đi tra xét mọi nơi một phen, quả thật không thấy bóng dáng Hứa Hướng Dương. Sắc mặt Bao đại nhân trầm xuống, nói:" Nhanh đi tìm." Nàng không quen địa hình nơi này, vạn nhất ở trong rừng gặp nạn...
"Lão gia!" Công Tôn tiên sinh cảm thấy không ổn, nếu Trương Long cũng đi rồi, ai sẽ bảo hộ đại nhân? " Vẫn là để ta đi nhìn một cái."
Trương tẩu tử híp mắt, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút ra chủy thủ giấu trong tay áo, thẳng hướng Bao đại nhân đâm tới. May mắn Trương Long đã được Triển Chiêu căn dặn, tinh thần vô cùng tỉnh táo, đúng lúc tiếp được một chiêu bất ngờ của nàng, hóa giải nguy cấp. Công Tôn tiên sinh vội vàng che chở Bao đại nhân, thối lui sang một bên, Bao đại nhân cũng không sợ hãi, lạnh lùng nói:"Ngươi là ai? Vì sao ám sát bản phủ?" Đã an bài giấu kín thân phận như vậy vẫn bị người nhận ra thân phận của mình.
Trương tẩu tử thu thế, lui lại phía sau nửa bước, lạnh lùng cười:" Bao Chửng, ai cũng nói ngươi là thanh thiên, trong mắt của ta cũng chỉ là kẻ không biết phân biệt đen trắng! Hộ vệ của các ngươi đều bị ta dẫn dụ đi nơi khác rồi, một mình Trương Long căn bản không phải đối thủ của ta! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
Trương tẩu tử hoàn toàn rút đi vẻ nhu nhược lúc trước, quanh thân lộ ra sát khí, vung chém chủy thủ vô cùng linh hoạt. Giống như lời nàng nói, Trương Long chỉ miễn cưỡng mới chống đỡ được thế công của nàng, cũng không phải đối thủ. Trương Long gặp tình thế không ổn, vội vàng khuyên Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh đi trước. Trương tẩu tử trào phúng cười:" Ngươi cho là mình có thể rời đi? Đại ca, đại tẩu và tiểu đệ đều là sư huynh đệ muội của ta, ngươi nghĩ chỉ có một mình ta đến đối phó các ngươi sao? Hừ, Triển Chiêu đã trúng kế điệu hổ ly sơn, Triệu Hổ đang bị chế phục, Hứa cô nương không dùng được, chỉ sợ đã bị dã thú sau núi xé xác. Về phần Đinh Nguyệt Hoa, sư đệ ta đang cùng nàng vui đùa một chút, trong chốc lát sẽ không trở lại."
" Còn Bảo Nhi đâu? Đó chính là nữ nhi của ngươi."
Trương tẩu tử cười ha ha:"Ta vốn tên là La Hồng Diệp, sẽ không phải cái gì Trương tẩu tử, tất nhiên sẽ không có nữ nhi? Nói cho các ngươi cũng không sao, nó chỉ là đạo cụ diễn trò ta mua từ tay bọn buôn người mà thôi."
Bao đại nhân lớn tiếng trách cứ:"Ngươi quả thực táng tận lương tâm! Bảo Nhi chỉ là một đứa nhỏ, ngươi lại nhẫn tâm cố ý làm nó sinh bệnh để chúng ta mắc câu."
Sắc mặt La Hồng Diệp âm lãnh, khóe miệng câu lên, cầm trong tay chủy thủ một lần nữa đánh úp đến, Trương Long bị động chống đỡ, hết sức cố gắng lấy thân mình ngăn cản, không cho nàng tiếp cận Bao đại nhân. Mắt thấy tình hình nguy cấp, bất ngờ một ám tiễn bay đến đánh trúng chủy thủ trong tay nàng, thế cục thay đổi.
Là Triển Chiêu! Trương Long mừng rỡ:"Triển đại nhân!"
"Triển Chiêu?! Ngươi, làm sao ngươi có thể trở lại?" La Hồng Diệp không nghĩ hắn sẽ trở về nhanh như vậy, còn mang theo Bảo Nhi, chẳng nhẽ đại sự huynh... Triển Chiêu chậm rãi đi vào nhà chính, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm La Hồng Diệp, trầm giọng nói:" Ngươi cho là mình bố trí kế hoạch hết sức hoàn hảo, lại không biết thực chất có trăm ngàn chỗ hở. Ngươi nói Bảo Nhi bị người khác bắt đi, kẻ kia vào trong nhà trộm cắp tiền bạc thấy bị phát hiện hoảng loạn bỏ chạy, vậy thì làm sao lại mang đứa nhỏ theo? Nếu ở trên đường đứa nhỏ khóc nháo, chẳng phải sẽ bị bại lộ hành tung? Lại có, sau khi sự tình xảy ra, huynh đệ ngươi lại là người đầu tiên chạy đi tìm Bảo Nhi, phản ứng không phải quá mức nhanh chóng hay sao? Cuối cùng, dấu chân đều là hướng trên núi, nhưng nhìn đều chỉnh tề, khác hẳn với dấu chân của người muốn đuổi theo ai đó, chẳng lẽ ngươi không chỉ cho bọn hắn phương hướng kẻ xấu bỏ chạy? Nhiều sơ hở như vậy ta sao không nhìn ra được?"
"Ngươi......" La Hồng Diệp trầm mặt, cho dù hắn nhìn ra sơ hở, đại sư huynh cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giữ chân hắn, để cho nàng tranh thủ thời gian:" Đại sư huynh ta đâu?"
"Ngươi nói La Đại Sơn?" Triển Chiêu chậm rãi nói:" Ta tìm nửa đường phát hiện không ổn, cảm thấy có gian trá liền nhanh chóng trở về, hắn e sợ ta làm hỏng kế hoạch của các ngươi, tưởng dẫn ta đi vào sâu trong rừng, đáng tiếc không có kết quả."
Biểu tình La Hồng Diệp trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi đã làm gì huynh ấy?"