Theo sự lay động của xe ngựa, tâm tình Hứa Hướng Dương mang theo một nửa kích động một nửa thấp thỏm đến thôn Thượng Nhai. Xe dừng ở đầu thôn, nàng tò mò nhìn cảnh sắc xung quanh. Non xanh nước biếc, hai bên là những ruộng lúa nước, những tảng màu xanh nhạt phập phồng lên xuống theo chiều gió, khiến con người ta dâng trào một cảm giác sảng khoái khó nói thành lời. Nàng cười nhẹ, chậm rãi mà đi. Bên dưới cầu đá, vịt mẹ đang dẫn theo mấy con vịt con lông xù lội nước, xúc cảm về một cuộc sống thanh nhàn chốn thôn quê bỗng chốc tràn ngập cả cơ thể, nếu có thể sống lâu dài ở một nơi như này thì ngày tháng hẳn sẽ rất tuyệt.
Hứa Hướng Dương đi một đoạn, đang muốn tìm một người hỏi đường, phía trước đi đến một cô nương. Cô nương kia vừa nhìn thấy nàng, trên mặt lộ ra kinh ngạc, bước nhanh tới gần:" Hướng Dương? Vì sao lại quay về vậy?" Hứa Hướng Dương sửng sốt, đây là gặp được người quen? Cô nương này nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi nàng, sắc mặt vui mừng, chắc là quan hệ giữa nguyên chủ và người trước mặt này khá tốt. Nàng ngơ ngác nghe cô nương kia oán trách:" Ngươi sao vậy? Giống như không nhận ra ta?"
"Ta......" Hứa Hướng Dương có chút khó xử:" Ta bị bệnh một hồi, không còn nhớ rõ chuyện trước kia..."
Cô nương kia hoảng hốt:" Tại sao lại thế? Mau theo ta trở về, ta bắt mạch cho ngươi xem có biện pháp nào giúp ngươi nhớ lại hay không."
Hứa Hướng Dương bị túm đi, nghĩ rằng cô nương này có lẽ biết y thuật. Vội vàng đuổi kịp bước chân của nàng:" Phải xưng hô với cô nương như thế nào?"
Nàng thấy Hứa Hướng Dương theo kịp, cũng buông tay ra:" Chúng ta cùng nhau lớn lên, hiện tại ngay cả ta ngươi cũng không nhớ rõ. Tên ta là Trần Thải Tuệ, mọi người đều gọi ta là Tuệ nương." Nghĩ đến Hứa Hướng đã mất trí nhớ, lại tiếp tục:" Cha ngươi là tiên sinh dạy học trong thôn, tính tình thiện lương, thấy nhà ai khó khăn liền mềm lòng miễn giảm học phí. Cho nên nha, tình huống nhà ngươi trôi qua không dư dả cho mấy. Lại nói cũng là đáng tiếc, một người tốt như cha ngươi vậy mà mất sớm. Mà nhà ngươi ở trong thôn lại không có họ hàng thân thích gì, khổ cho ngươi phải..." Thải Tuệ không có nói thêm gì nữa, lòng người dễ thay đổi. Tuy nói cha Hứa Hướng Dương được người trong thôn kính trọng, nhưng vướng đến chuyện tiền nong, ai cũng tính toán cho bản thân trước. Chính là gia đình Thải Tuệ cũng chỉ có thể giúp đỡ một mức nào đó, không thể ngăn cản được chuyện Hứa Hướng Dương bán mình chôn người thân.
Hứa Hướng Dương không phải nguyên chủ, đối việc này cũng không có nhiều cảm xúc, nhẹ giọng an ủi:" Tuệ nương, hiện tại ta sống tốt lắm. Ta được Triển đại nhân trong Khai Phong phủ giúp đỡ, ở đó kiếm sống, ngày trôi qua rất tốt."
" Tốt là được rồi, ta coi hiện tại khí sắc ngươi không tồi, chắc là cuộc sống thật sự tốt." Thải Tuệ lôi kéo tay nàng đánh giá một phen:" Khai Phong phủ là nơi biết phân rõ phải trái, ta cũng không sợ ngươi bị khi dễ hay chịu thiệt gì. Nhưng sao ngươi không sớm trở về nhìn một cái? Hơn nửa năm mới có tin tức, ta và cha mẹ đều rất lo cho ngươi."
"Ta trở về để tảo mộ cho cha mẹ." Hứa Hướng Dương thản nhiên nói, còn những cái khác nàng cũng không tiện nói nhiều, bất luận là việc bán mình làm nô tài, hay chuyện xảy ra ở Khai Phong phủ, nên không thể tùy ý trở về nhà được:" Tuệ nương, ngươi có biết cha mẹ ta được mai táng ở nơi nào không?"
Nói chuyện một hồi đã đi đến trước một cái sân, có ba gian nhà tranh, một gian nhà đất, trước nhà còn có một hàng rào nhưng bị hư hại không ít, hiển nhiên là đã lâu không có người ở. Thải Tuệ dẫn nàng vào sân, chỉ ngọn núi phía đối diện:" Cha mẹ ngươi mai táng trên ngọn núi kia, từ sườn núi đi lên một đoạn dọc theo đường núi có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ, men theo dòng suối chốc lát là nhìn thấy. Mà ta nói vậy chưa chắc ngươi đã biết, nhưng hiện tại ta đang bận rộn phối dược giúp cha ta, không đi ra ngoài được, ngươi chờ mấy ngày rồi ta đi cùng ngươi."
Ước chừng là cơ thể nguyên chủ còn tồn tại chút trí nhớ, Hứa Hướng Dương cũng không cảm thấy xa lạ gì:" Không cần, ngày mai ta tự đi lên núi được, hình như vẫn còn hơi hơi ấn tượng."
Thải Tuệ cười cười:"Cũng tốt, ngươi đi đến nhìn một cái, nếu tìm không được thì trở lại ta dẫn ngươi đi." Bởi vì nàng biết ngọn núi kia người trong thôn đi lại cũng nhiều, không có dã thú hung mãnh, mà nàng vẫn thường xuyên một mình lên núi hái thuốc. Đẩy cửa vào phòng, nói:" Nha! Tích không ít bụi, cần phải quét tước mới ở được. Lúc ngươi mới đi, ta và nương thi thoảng có thể đến dọn dẹp, sau đó dần dần cũng không tới nữa. Ngươi tính ở lại mấy ngày? Nếu không qua bên nhà ta?"
Hứa Hướng Dương uyển chuyển cự tuyệt:" Ta đi lấy nước quét tước một chút là được." Thải Tuệ cũng không miễn cưỡng nàng:" Được, bất quá chắc không thể nấu nướng gì, ngươi qua nhà ta ăn cơm đi. Cái này không cho từ chối."
Lời của Thải Tuệ nói cũng đúng, chỗ này củi gạo dầu muối đều không có, muốn nấu chút gì cũng khó, liền tiếp nhận một phen ý tốt của Thải Tuệ. Thải Tuệ đi về nhà lấy thùng nước và khăn lau cho Hứa Hướng Dương rồi vội vàng cáo từ. Hứa Hướng Dương nhìn kĩ phòng ở, ba gian nhà tranh chắc là nơi trước kia bọn họ ở, gian nhà đất kia có lẽ là nơi Hứa tú tài dùng để dạy học, bên trong vẫn còn mấy cái bàn. Phía sau phòng ở còn có ba phần đất trồng rau, sớm đã hoang vu một mảnh, cỏ dại mọc um tùm. Trong lòng Hứa Hướng Dương bỗng dưng nổi lên một cỗ vui mừng, đối với ngôi nhà này, tràn đầy chờ mong.
Cách một ngày, Hứa Hướng Dương mang theo hương nến, tiền giấy cùng một số đồ dùng để bái tế lên núi.
Lại nói đến Triển Chiêu bên kia, sau khi tiễn bước Hứa Hướng Dương, tâm tình hắn bỗng dưng nổi lên mâu thuẫn. Từ lúc sự tình kia phát sinh, hắn đã vô số lần tự hỏi chính mình, nếu lúc trước không gặp Hứa Hướng Dương thì hiện nay bản thân sẽ như thế nào? Ý nghĩ này đã lâu rồi chưa xuất hiện, nhưng hôm nay đưa nàng lên xe ngựa xong, không hiểu sao lại nghĩ đến. Cứ tưởng trong lòng sẽ cảm thấy như trút được gánh nặng, lại không ngờ tràn đầy vướng bận cùng lo âu. Nàng mảnh mai yếu đuối như vậy, bản thân lại mất trí nhớ, một mình trở về sẽ không xảy ra việc gì chứ?
Thu hồi tâm tư, lại bắt đầu một ngày làm việc. Nay án mạng vẫn trong tình trạng giằng co, bôn tẩu suốt ngày nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, bọn hắn không thể thả lỏng dù chỉ một chút. Bạch Ngọc Đường cũng phiền muộn không thôi, người là chết ở khách điếm nhà mình, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của hắn, đúng là xui! Tuy nói là giao cho quan phủ giải quyết, nhưng hắn lại không thể ung dung thoải mái được nên cũng tham gia tra án, mà Đinh Nguyệt Hoa liền đi theo luôn.
Bôn tẩu một ngày, đến tận thời điểm chạng vạng cũng không thu hoạch được gì, còn chưa bước vào đại môn Khai Phong phủ, chợt thấy nha dịch vội vàng báo lại, đường đến thôn Thượng Nhai xảy ra án mạng. Triển Chiêu giật mình, thôn Thượng Nhai? Chẳng phải là nhà mẹ đẻ của Hứa Hướng Dương hay sao? Vội vàng truy vấn:" Chuyện xảy ra khi nào? Người chết là nam hay nữ?"
Nha dịch nói:"Báo án là một người bán hàng rong, giờ ngọ hôm nay đi từ thôn Thượng Nhai đến Khai Phong thì vô tình phát hiện thi thể trong bụi bỏ ven đường. Người chết là một nam nhân, ước chừng hai lăm hai sáu tuổi. Chưa rõ chết bao lâu, bất quá, theo lời nói của người bán hàng rong, hình như người kia là bị đao đâm chết."
Đâm chết? Ánh mắt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lóe lên, chẳng nhẽ có liên quan đến vụ án trộm cướp? Đinh Nguyệt Hoa cũng nghĩ như vậy, có chút thiếu kiên nhẫn:" Triển đại ca, vụ này và án mạng trộm cướp dễ có liên quan đến nhau, không ngại thì chúng ta đi nhìn xem sao?"
Triển Chiêu cũng đang có ý này, mặc dù chưa chắc, nhưng vẫn là một vụ án mạng nên cần phải đi tra xét. Lại nói hiện tại Hứa Hướng Dương đang ở thôn Thượng Nhai, tuy nói chưa hẳn có liên quan đến nàng, nhưng trong lòng hắn khó tránh khỏi thấy lo lắng. Vội vàng trở lại Khai Phong phủ báo cáo cho Bao đại nhân liền cùng Bạch Ngọc Đường và Đinh Nguyệt Hoa chạy tới thôn Thượng Nhai.
Nhanh đuổi chậm đuổi, đoàn người đến thôn Thượng Nhai đã là giờ Tuất (19-21h), người bán hàng rong chỉ chỗ thấy thi thể. Trên cơ thể người chết bị đâm rất nặng, nhìn nhìn, vết thương có phần lộn xộn, không phải do một đao mà mất mạng. Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, một bên xem xét cẩn thận, nói:" Nhìn thủ pháp thì hung thủ chắc hẳn không phải là người tập võ, Lý lão gia cũng bị người đâm loạn như thế này mà chết. Triển Chiêu, ngươi xem xem có thể là do cùng một người gây nên không?"
Triển Chiêu trầm mặc không lên tiếng, nhìn thủ pháp của hung thủ quả thật có chút tương tự, nhưng chỉ như vậy liền suy đoán là cùng một người gây nên thì có chút miễn cưỡng. Đinh Nguyệt Hoa nhìn xung quanh:" Nạn nhân có khi nào là người trong thôn Thượng Nhai không? Chi bằng mang thi thể vào trong thôn rồi gọi người tới nhận dạng." Đảo mắt thấy người bán hàng rong dường như muốn nói lại thôi, nàng hỏi:" Có chuyện gì sao?"
Người bán hàng rong lắc đầu:"Không có, chỉ là tiểu nhân đi tới đi lui thôn Thượng Lai cũng nhiều năm nên coi như cũng quen biết người nơi đây, người này... hơn phân nửa là người ngoài thôn."
Bạch Ngọc Đường gập lại quạt trong tay, nói:" Đi, vào trong thôn! Có khi lại xuất hiện manh mối."
Trưởng thôn chưa bao giờ gặp qua đoàn người khí thế như vậy, càng không nói đến chuyện còn nâng theo một thi thể đến nhận dạng. Nom nớp lo sợ liếc nhìn một cái, thấy không phải người trong thôn, cũng không phải người quen biết mới thầm thở ra một hơi:" Triển đại nhân, người này không phải thôn dân, tiểu nhân cũng không biết hắn."
Bạch Ngọc Đường chuyển chuyển con ngươi:" Mấy ngày nay trong thôn có người lạ nào đến không?"
Trưởng thôn có chút khó xử, cái này hắn không thể chắc chắn được. Phía sau thôn Thượng Nhai là núi, trong núi lại có nhiều thảo dược, người bên ngoài tới hái thuốc không ít, muốn nói có ai xa lạ xuất hiện trong thôn không quả rất khó?
Triển Chiêu bổ sung nói:" Người này mang theo một cái rương lớn, trưởng thôn có ấn tượng gì không?"
"Không dối gạt các vị quan gia, đến thời điểm này thảo dược trên mấy ngọn núi gần thôn Thượng Nhai đang lúc trưởng thành, người bên ngoài đến hái không thiếu. Mỗi ngày đều có người đến người đi, một lão nhân như ta làm sao lưu ý hết được, chi bằng chờ ngày mai trời sáng gọi thôn dân đến hỏi một phen?"
Triển Chiêu trầm ngâm, nghĩ tạm thời cũng chỉ có thể như thế, trước mắt đêm đã khuya, không nên kinh động đến thôn dân. Nhà trưởng thôn cũng coi như rộng rãi, an bài mấy người Triển Chiêu tới phòng dành cho khách. Đoàn người đi một ngày đã mệt nhọc, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng ngáy. Nhưng Triển Chiêu lại không buồn ngủ, lững thững đứng trong viện ngẩn người, ngắm vầng trăng trên cao. Tuy nói hiện đang ở cùng một địa phương, hắn cũng không thể không suy nghĩ chút chuyện riêng. Nếu biết được nhà Hứa Hướng Dương ở nơi nào, giờ phút này hắn nhất định đi đến nhìn một cái, cũng để lòng được an tâm.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một tiếng gọi mềm mại:" Triển đại ca."
Triển Chiêu quay đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nó bị đám mây che đi một nửa, ánh sáng ảm đạm xuống. Hắn chậm rãi nói:" Đêm đã khuya, đi nghỉ sớm đi."
"Không phải Triển đại ca cũng nên đi nghỉ hay sao?" Đinh Nguyệt Hoa đứng sóng vai với hắn, cũng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chẳng qua thời khắc này tâm tư của hai người lại hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt Triển Chiêu đuổi theo đám mây đang chậm rãi di động, che ánh trăng, lại rời xa, ánh sáng từ ảm đạm rồi lại sáng ngời lên. Hắn lấy điểm tâm Hứa Hướng Dương đã chuẩn bị từ trong lòng ra, đưa cho Đinh Nguyệt Hoa một khối:" Có đói bụng không? Ăn một ít lót dạ."
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, điểm tâm? Triển Chiêu lấy điểm tâm ra, cẩn thận thu hà bao lại vào trong ngực. Đinh Nguyệt Hoa nhìn, cảm thấy trong lòng không rõ là tư vị gì:" Là Hứa cô nương làm đi? Ha ha, cũng mệt nàng để ý nhiều, chỉ là một khối điểm tâm lại cẩn thận như vậy."
"Ân, tính tình nàng tỉ mỉ lại khéo léo, là... một cô nương tốt."