Hứa Hướng Dương là một cô nương tốt... Đinh Nguyệt Hoa bỗng dưng hồng hai mắt, bắt đầu từ lúc nào, trong mắt Triển đại ca, Hứa Hướng Dương đã trở thành một người tốt đẹp như vậy? Hứa Hướng Dương là một cô nương tốt, vậy còn nàng? Nhiều năm tình cảm của bọn họ lại không thể đánh bại ấm áp trước mắt hay sao? Gắt gao nắm chặt điểm tâm, trong lòng đan xen giữa ủy khuất cùng tức giận. Đã biết sẽ ủy khuất, sẽ không thể vãn hồi lại như trước nhưng vẫn hèn mọn, vẫn cố chấp. Hận Hứa Hướng Dương dùng lời nói suông lừa dối nàng, lại giảo hoạt chen lấn từng chút từng chút một vào trong lòng Triển Chiêu.
Nhưng, nàng có thể làm được cái gì? Triển đại ca đã thành thân, giữa hắn và Hứa Hướng Dương có nảy sinh chuyện gì thì cũng là điều đương nhiên, nàng căn bản không có đường xen vào. Nàng lưu luyến không muốn rời đi, không muốn quan hệ của hai người cứ vậy bị tách ra, ngóng trông có một ngày gương vỡ lại lành, nhưng nay xem ra chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, nước mắt của Đinh Nguyệt Hoa như gai nhọn đâm vào tim hắn, cằm nắm thật chặt, dứt khoát xoay người không muốn nhìn nhiều:" Nguyệt Hoa, muội... sớm trở về đi."
"Triển đại ca! Huynh nhìn ta đi! Nhìn ta rồi nói huynh thích Hứa Hướng Dương, trong lòng hoàn toàn không có ta. Nếu là như vậy, ta sẽ lập tức rời đi! Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt huynh nữa!" Đinh Nguyệt Hoa kiên định nhìn hắn, đem sợ hãi từ tận sâu đáy lòng đào ra. Nàng thương hắn nên không cam lòng cứ như vậy buông tay! Giữa bọn họ chỉ cần còn một tia hi vọng, nàng đều nguyện ý chờ, chỉ cần một câu nói của hắn mà thôi!
Triển Chiêu nhìn nàng, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở trên mặt hắn, khắc sâu vào mi tâm đang nhíu chặt. Đáy lòng dâng lên một nỗi bất đắc dĩ, yên lặng trở thành một tiếng thở dài, ánh trăng đã bị đám mây che mất, phai mờ đi ánh sáng trong mắt của hắn:" Là Triển Chiêu đã phụ muội."
Lời nói của hắn từng từ từng chữ đâm vào trái tim, Đinh Nguyệt Hoa không kiềm chế được nữa che mặt khóc ra tiếng. Dây cung căng chặt trong lòng bị một nhát của hắn xả đoạn, ý niệm chống đỡ duy nhất của nàng trong nháy mắt sụp đổ, nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp đã trải qua cùng sự xuất hiện của Hứa Hướng Dương, vì sao hai người lại đi đến bước đường như ngày hôm nay? Triển Chiêu bất động đứng ở trước nàng, không lên tiếng. Đây không phải lần đầu tiên nàng khóc rống trước mặt của hắn, không phải hắn không đau lòng, nhưng chút hi vọng đó hắn không thể nào cho nàng được, nếu đã không thể cho, vậy đừng để nàng tiếp tục lưu luyến.
Tiếng khóc kìm nén của nàng cực kì nhỏ bé, kéo dài, nhiễu loạn lỗ tai hắn. Nguyệt Hoa là một cô nương sang sảng, nhưng đã vì hắn mà khóc một lần lại một lần. Có nghĩ đến nói vài câu an ủi, nhưng miệng hé ra lại không phát được âm thanh, chỉ có thể than nhẹ trong lòng, bất động đứng cùng nàng. Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh hổn hển tức giận của Bạch Ngọc Đường:" Triển Chiêu, ngươi có phải là nam nhân hay không? Nguyệt Hoa đối với ngươi một mảnh nhiệt tình, nhưng ngươi lại đối đãi với muội ấy như vậy? Lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp những năm qua chẳng nhẽ đều là giả? Nhìn muội ấy vì ngươi thương tâm khổ sở, nhưng ngay cả một câu an ủi ngươi cũng không có hay sao?"
Bạch Ngọc Đường tiến lên vài bước kéo một tay Đinh Nguyệt Hoa:" Nguyệt Hoa, loại nam nhân này không đáng để muội nhớ thương! Ngày mai chúng ta trở về Mạt Hoa thôn!" Đinh Nguyệt Hoa qua loa lau nước mắt, lắc đầu nói:" Án mạng còn chưa có xong..."
"Phá án là chuyện của quan phủ, liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta cứ xuất hiện trước mặt người ta như vậy, không chừng có người thấy chướng mắt!"
Tuy bị Bạch Ngọc Đường châm chọc khiêu khích, nhưng Triển Chiêu biết hắn là đang thay Đinh Nguyệt Hoa bênh vực kẻ yếu, ngược lại trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi:" Bạch huynh nói đúng, phá án vốn là chức trách của quan phủ, mong rằng Bạch huynh sớm ngày hộ tống Đinh cô nương trở về nhà."
Bạch Ngọc Đường trừng hắn một cái, khẩu khí ác liệt nói:" Nguyệt Hoa giống như muội muội của ta, ta tất nhiên sẽ hộ tống muội ấy bình yên trở về! Không cần người ngoài như ngươi quan tâm!" Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa khóc đỏ hai mắt, buông ánh mắt xuống:" Triển mỗ chỉ là muốn tránh... hiểu lầm."
Đinh Nguyệt Hoa lại không nhịn được rơi nước mắt, hắn thật sự muốn cùng nàng phân rõ giới hạn hay sao? Bạch Ngọc Đường giận dữ, hắn đâu có hi vọng Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa nhất đao lưỡng đoạn (một nhát kiếm chém đứt làm hai), bất quá là nghĩ nói khích để Triển Chiêu bộc lộ ra lời thật lòng thôi, ai ngờ hắn còn cố chấp như vậy, càng khiến Nguyệt Hoa đau lòng thêm. Thân ảnh màu trắng chợt lóe lên, Họa Ảnh tuốt ra khỏi vỏ hướng thẳng tới Triển Chiêu. Triển Chiêu không mang Cự Khuyết trong người, đối mặt với đợt tấn công ngập tràn tức giận của Bạch Ngọc Đường thì chỉ có thể liên tục né tránh, không có một chút phản kích.
Hai người bọn họ lúc trước không phải chưa từng giao thủ, nhưng hôm nay Bạch Ngọc Đường đại khái là giận dữ, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn. Triển Chiêu lại không có vũ khí, trong lòng lại không có ý đối kháng, rõ ràng rơi vào thế hạ phong, Đinh Nguyệt Hoa nhìn xem mà trong lòng lo lắng. Tại thời điểm Đinh Nguyệt Hoa thét lên một tiếng kinh hãi, Triển Chiêu lấy tay áo lau đi vết máu trên mặt, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước. Bạch Ngọc Đường thu đao, tức giận trong mắt đã phai nhạt một chút. Đinh Nguyệt Hoa vội vàng tiến lên kéo Bạch Ngọc Đường:" Được rồi được rồi, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi tra án." Trước mắt còn án mạng, làm sao có thể vì tư tình nữ nhi mà cãi nhau ầm ĩ trong nhà người khác được, bị người ta biết không phải sẽ biến thành trò cười hay sao?
Người tan đi, trong viện trống vắng không một tiếng động, lạnh lùng cô tịch, không rõ là tâm tình của ai.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chiêng trống vang lên một vòng ở trong thôn, thôn dân nghe được thì lục tục kéo nhau đến, tiến hành nhận dạng thi thể. Sau nửa canh giờ, cũng không thu hoạch được gì, Bạch Ngọc Đường vô cùng phiền muộn:" Các ngươi đừng nhìn nữa, cứ nói thẳng ra có nhìn thấy ai mang theo một cái rương lớn vào trong thôn luôn đi!"
Thôn dân hai mặt nhìn nhau, một rương lớn? Triển Chiêu trầm giọng nói:" Cái rương ước chừng dài hai thước, có lẽ đi xe ngựa đến, không có ai từng nhìn thấy sao?"
Đám người bắt đầu xì xào bàn tán, một hồi lâu, có một tiểu tử nói:" Đại nhân, vài ngày trước ta có nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi theo hướng chân núi, không biết có liên quan đến án mạng hay không." Người trong thôn chủ yếu là đi xe trâu hoặc là đi bộ, chỉ có một hai hộ là có ngựa. Nhưng hai hộ này lại không ở chân núi, cho nên lúc ấy nhìn thấy hắn mới lưu ý nhiều một chút. Xe ngựa tựa hồ chỉ đi vào chốc lát liền trở ra, còn đi làm cái gì thì hắn không biết.
Bạch Ngọc Đường nói:" Vậy thì đúng rồi! Hơn phân nửa là bọn chúng! Xảy ra án mạng dễ dàng bị phát hiện nên bọn chúng trực tiếp mang cái rương lên núi. Xung quanh thôn đều là núi, giấu kín trong đó hoặc tìm đường thoát thân cũng không phải không có khả năng." Tuy nói chạy trốn bằng đường núi khó khăn, nhưng nếu đem số bảo thạch đó đổi bán, vậy thì cả đời nhất định vinh hoa phú quý.
"Nếu là như thế, việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi vào núi!" Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa cũng nghĩ gần tương tự như Bạch Ngọc Đường, trong thôn đột nhiên xuất hiện vài gương mặt lạ chắc chắn sẽ khiến người chú ý, hung thủ sẽ không ngu như vậy khiến bản thân bị bại lộ, chắc hẳn đã trốn lên núi:" Ta nghĩ bọn chúng là đem đồ giấu trên núi, có thể là xảy ra mâu thuẫn nội bộ nên mới tự giết hại lẫn nhau."
Triển Chiêu gật đầu tán đồng, trước mắt chỉ có biện pháp là vào núi tra xét xem sao. Trưởng thôn gặp mấy người muốn lên núi, nhiệt tình nói:" Đại nhân, mấy ngọn núi này tuy không tính cao, nhưng trên đó cũng có vài nơi nguy hiểm, có cần an bài mấy người theo dẫn đường hay không?"
Bạch Ngọc Đường nóng vội bước ra khỏi cửa:" Triển Chiêu, ta và Nguyệt Hoa đi trước một bước, ngươi từ từ an bài người dẫn đường." Triển Chiêu muốn khuyên hắn trước hết chậm rãi đã, nhưng thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, hiển nhiên là đã dùng khinh công đi xa rồi. Đinh Nguyệt Hoa cũng vội vàng đuổi theo, một đường lao đi. Trưởng thôn nhìn một trước một sau hai thân ảnh, líu lưỡi khen ngợi thân thủ thật giỏi. Trong lòng Triển Chiêu yên lặng thở dài, thực sự là xúc động! Bọn họ đối với địa hình đồi núi nơi này đều không hiểu biết, không có chuẩn bị gì xông loạn nhất định là tốn sức mà chẳng làm được gì, chi bằng hỏi thăm tốt đường đi hãn tiến vào trong núi.
Nếu hung thủ trốn trên núi, vậy nhất định là có chỗ ẩn nấp. Triển Chiêu cẩn thận hỏi thôn dân về địa hình nơi này, chia nhân thủ mang đến ra thành ba hướng, mỗi một hướng đều mang theo một người dẫn đường có kinh nghiệm. An bài thỏa đáng, lúc này mới xuất phát.
Hứa Hướng Dương đi theo sự chỉ dẫn của Thải Tuệ, dọc theo đường núi từ từ đi lên phía trên, có lẽ là do còn tồn trí nhớ của nguyên chủ, đối với ngọn núi này cũng không thấy xa lạ, đi một đường coi như thuận lợi. Càng lên cao, địa hình càng dốc, nàng bắt đầu thở hổn hển. Đi qua sườn núi, thật sự nhìn thấy một dòng suối nhỏ, đi men theo một đoạn không xa, một cái mộ nho nhỏ đập vào mắt. Hứa Hướng Dương chậm rãi đi đến, nhìn cỏ dại mọc um tùm xung quanh mộ, cũng không có bao nhiêu xúc cảm.
Hứa Ngôn chi mộ, nguyên lai cha nàng tên là Hứa Ngôn, mẫu thân của nàng không có viết tên, chỉ có một chữ họ, Lâm thị. Hứa Hướng Dương yên lặng nhìn bia mộ, không khỏi nhớ tới bản thân lúc trước, thang máy rơi xuống, nàng lại xuyên đến đây, cha mẹ nàng có phải cũng sẽ tảo mộ cho nàng hay không? Nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên ngập tràn u sầu.
Khe khẽ thở dài, cầm lấy cái cuốc bắt đầu giẫy cỏ. Có dại điên cuồng sinh trưởng, tựa hồ đem mọi chứ che lấp đi. Nàng nhổ từng cụm từng cụm một, lộ ra mặt đất phía dưới, đào ra tưởng niệm bị giấu kín sâu trong lòng. Động tác thật cẩn thận, dường như là đang dọn dẹp cho chính ngôi mộ của mình. Nơi này cũng giống như nấm mồ của nàng, quá khứ của Hứa Hướng Dương sẽ không bao giờ có thể nhắc tới được nữa. Dù là Hứa Hướng Dương của ban đầu hay hiện tại, cả hai đều đã bị mai táng dưới lòng đất rồi.
Bầu trời tháng tư thường ảm đạm, một hồi giẫy cỏ, mây đen đã kéo đến, giống như muốn đè ép lên đỉnh đầu. Hứa Hướng Dương lau mồ hôi trên mặt, trong lòng kêu không ổn, trời sắp mưa. Nàng chưa từng làm việc nhà nông, lại mới lần đầu sử dụng cuốc, cho dù muốn làm tiếp cũng lực bất tòng tâm, đợi thu thập qua loa ngôi mộ, trời đã bắt đầu đổ mưa phùn.
Trời mưa, không có cách nào đốt hương nến, chỉ có thể cắm ở trên mộ. Đáng nhẽ muốn đốt ít tiền giấy cũng không được nữa, đành phải tìm mấy tảng đá đè lên phía trên coi như tỏ lòng thành ý. Đứng trong mưa một lúc, cho dù trong lòng có muôn vàn điều muốn nói, cũng khó phát ra thành lời. Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, ở trước mộ vái mấy cái, xoay người rời đi.
Mưa không lớn lắm, tí tách tí tách đánh lên lá cây, trôi dọc theo lá cây chảy xuống thấm vào mặt đất. Hứa Hướng Dương bước nhanh theo hướng xuống núi, nhìn từ xa phát hiện có người té xỉu ở bên dòng suối. Tại sao lại có người ngất ở chỗ này? Lúc đi lên không có nhìn thấy ai, nhìn xa xa hình như là một cô nương. Lòng nàng nảy lên sợ hãi, chẳng lẽ trong núi có kẻ xấu?
Chần chờ một chút, nàng đi chậm đến chỗ cô nương bị hôn mê kia. Vừa nhìn thấy liền bị dọa nhảy dựng lên. Đinh Nguyệt Hoa?! Sao lại là nàng? Hứa Hướng Dương vội vàng tới gần, lo lắng gọi:" Đinh cô nương? Đinh cô nương! Ngươi bị làm sao vậy? Đinh cô nương?" Vô luận nàng lay động như thế nào, Đinh Nguyệt Hoa cũng không có phản ứng. Trong lòng sốt ruột, nơi này hoang sơ, kêu nàng đi nơi nào tìm người tới giúp? Nếu chạy trở về tìm người đến cũng mất ít nhất hơn nửa canh giờ, vạn nhất kẻ xấu trở lại, vậy...
Bằng cách nào cũng không thể để Đinh Nguyệt Hoa một mình trên núi được, Hứa Hướng Dương khẽ cắn môi, gắng sức nâng nàng dậy, thử cõng xuống núi. Đinh Nguyệt Hoa cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vội vã đi tra án mạng, chắc hẳn không chỉ có một mình nàng lên núi, có thể là Bạch Ngọc Đường hoặc Triển Chiêu một lúc nữa sẽ tìm đến. May mà miễn cưỡng có thể cõng được Đinh Nguyệt Hoa, tuy nói chính xác là để cho nàng ghé vào trên lưng rồi kéo đi, nhưng cứ đi trên đường có khi gặp được người tới cứu.
Đường xuống núi khó đi, Hứa Hướng Dương bước đi càng gian khổ, chỉ sợ quăng ngã Đinh Nguyệt Hoa. Nhưng thân thể nàng vốn đơn bạc, muốn cõng một người đã hôn mê xuống núi thực sự là quá sức, thời điểm đi qua một chỗ dốc không cần thận trượt chân, cả hai đều bị quăng ngã xuống một đoạn. Nàng hô nhỏ một tiếng, một tay kéo lấy cỏ dại trên sườn núi, tay còn lại nắm chặt cổ tay Đinh Nguyệt Hoa.
Mất một hồi lâu, trượt xuống vài tấc mới dừng lại. Hứa Hướng Dương bất chấp bàn tay bị cỏ dại cắt nát, vội vàng xem xét thương thế của Đinh Nguyệt Hoa, nàng bị cạnh đá sắc bén cắt qua trán. Hứa Hướng Dương gần như muốn khóc, trong lòng vô cùng sợ hãi, nếu Đinh Nguyệt Hoa bị hủy dung thì phải làm sao? Nàng có chút sợ, đây mới là giữa sườn núi, đường phía dưới cũng không dễ đi, bằng sức lực của mình nàng làm sao có khả năng đem Đinh Nguyệt Hoa bình yên xuống núi.
Hứa Hướng Dương ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy tiếp tục cõng Đinh Nguyệt Hoa, không nói đây là Đinh Nguyệt Hoa, mặc kệ là người xa lạ nào khác, nàng cũng sẽ cố nghĩ biện pháp cứu người. Cho dù đường phía trước trơn trượt, bị quăng ngã nhưng còn hơn để Đinh Nguyệt Hoa một mình ở lại trên núi.