Cảm giác giục ngựa chạy nhanh có lẽ ban đầu sẽ thấy vui sướng, nhưng thời gian lâu dài cũng không dễ chịu cho lắm. Đến khi trở lại Khai Phong phủ, Hứa Hướng Dương đã mệt lả cả người. Đi nửa đường còn gặp mưa phùn, dù đã bọc áo choàng của Triển Chiêu nhưng nàng vẫn có cảm giác hơi lạnh. Triển Chiêu tránh tầm mắt của người khác, giúp nàng lau nước mưa trên mặt, thấp giọng nói:" Ta còn phải đi báo cáo với Bao đại nhân, không thể cùng ngươi đi về, ngươi nhớ cẩn thận chút."
Hứa Hướng Dương gật đầu:"Ân, ngài mau đi đi, đừng để đại nhân đợi lâu, ta đi về trước."
Triển Chiêu nhìn theo bóng dáng nàng đi một quãng xa mới thu hồi tầm mắt, đi về hướng thư phòng, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh vẫn còn đang bàn bạc về vụ án, nhìn thấy Triển Chiêu trở lại thì vội vàng hỏi tình hình thế nào rồi. Hôm nay lên núi thật sự là có thu hoạch được đôi chút, phát hiện trong một sơn động có một cái rương lớn đã bị hư hại một phần, xem xét thì hẳn là cái rương bảo thạch bị mất kia, nhưng hiện trường lại không thấy bảo thạch đâu.
Bao đại nhân cau mày suy tư:" Chẳng lẽ bọn chúng đã chia nhau xong rồi tự bỏ chạy?"
" Người chết ở ngoài thôn cùng vụ án này không rõ có liên quan đến nhau hay không?" Công Tôn tiên chỉ ra một điểm cần lưu ý:" Nếu là không liên quan, vì sao lại chết ở bên ngoài thôn? Còn nếu liên quan thì bị giết cũng có phần kì lạ. Vụ án này có rất nhiều cái đáng ngờ."
Bao đại nhân than nhẹ một tiếng, nói:" Còn chưa xác định được thân phận của người chết?"
" Vẫn chưa, thôn dân lục tục đến nhận dạng đều nói không quen biết. Nạn nhân là bị đao đâm loạn mà chết, thủ pháp tương tự với vụ án trộm cướp. Lúc trước, chúng ta hoài nghi hung thủ và nạn nhân có quen biết, có lẽ gọi gã sai vặt đến nhận dạng rồi phán đoán tiếp."
Trước mắt, cũng chỉ có thể như vậy, Bao đại nhân gật đầu:" Cho người âm thầm lưu ý cái sơn động kia, vụ án hiện tại còn chưa rõ ràng, có lẽ bọn chúng vẫn chưa đi xa được."
Nói thêm vài điểm đáng ngờ cần chú ý nữa, Bao đại nhân thấy quần áo Triển Chiêu ướt hết thì để cho hắn trở về nghỉ ngơi. Nhìn thân ảnh cao ngất của hắn, Bao đại nhân lại thở dài, tiện đà nói:" Triển hộ vệ thật là không biết yêu quý thân thể của mình, cũng không biết đi về đổi quần áo rồi lại đến, chỉ mất một lát mà thôi."
Công Tôn tiên sinh cười nói:" Đại nhân còn không hiểu rõ tính tình của Triển hộ vệ hay sao? Liên quan đến công việc thì chẳng màng đến cái khác, may mà hiện tại có Hứa cô nương bên cạnh chăm sóc, cuộc sống so với trước kia đã tốt hơn nhiều." Bao đại nhân không khỏi nhớ tới kiện áo kép lông thỏ, tuy Triển hộ vệ bị trêu chọc một hồi nhưng vẫn mang đến cho mọi người xem, Hứa Hướng Dương thật sự rất khéo tay, làm được vừa tinh xảo mà mặc lại thoải mái. Sau khi Hứa cô nương quên mất chuyện trước kia, Triển hộ vệ quả là trong cái rủi gặp được điều may, có được một thê tử tốt.
Khi Triển Chiêu ra khỏi thư phòng, bên ngoài lại đổ mưa phùn, nhẹ nhàng dừng ở trên người hắn, mang đến một cảm giác man mát. Đi vào tiểu viện, nhìn thấy đèn phòng bếp vẫn sáng, trong lòng nổi lên ấm áp. Nguyên tưởng rằng cuộc sống sau này sẽ chẳng đi đến đâu, cũng không ngờ có thể giống như bây giờ, ngày trôi qua đã dần dần an ổn xuống. Đi vào trong, nhìn thấy Hứa Hướng Dương đang cầm áo choàng đỏ ngồi trước bếp. Nàng thấy hắn, vội vàng đứng dậy:" Triển đại nhân, ngài đã trở lại."
Triển Chiêu nhìn nàng:" Sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Có việc gì để mai làm cũng được."
Hứa Hướng Dương buông áo choàng xuống:" Ta nấu nước ấm, thuận tiện hong áo choàng cho khô. Ngài mắc mưa thì đi tắm một cái đi kẻo bị nhiễm lạnh." Nàng bọc áo choàng nên không bị mưa làm ướt, nhưng hắn lại là đội mưa mà đi. Những gì Công Tôn tiên sinh dặn dò nàng vẫn nhớ kĩ, vết thương trên người hắn cần được chăm sóc thật cẩn thận. Từ lúc đi theo Bao đại nhân ra ngoài tuần tra, việc tắm nước thuốc liền dừng lại, nay đã về nhà, có điều kiện thì cần phải bổ sung.
Nước ấm để tắm đã nấu xong, hắn cũng không phụ một phen ý tốt của nàng nữa. Thoáng nhìn hai tay nàng băng kín vải, nói:" Ta thay thuốc cho ngươi trước đã." Hứa Hướng Dương nhìn hai tay, nhẹ giọng nói cảm tạ. Nàng cũng tính rửa cái mặt, đến khi nấu nước mới nhớ tới tay còn đang bị thương, không thể động đến nước.
Triển Chiêu đổi thuốc rất thuận tay, nhanh nhẹn bỏ băng vải cũ đi, vết cắt trong lòng bàn tay của nàng dần dần rõ ràng, nhìn có chút dọa người. Nàng hơi hơi lùi lại, trong lòng không muốn để vết thương xấu xí bại lộ trước mặt hắn. Triển Chiêu vốn là người thường thấy các loại vết thương, một tay cầm tay nàng, một tay lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi ở trên vết thương.
Ngón tay của hắn thon dài, mang theo vết chai sạn, thuốc mỡ từ đầu ngón tay chậm rãi bôi xuống vết thương có chút man mát, giảm bớt đi cảm giác khó chịu. Ánh mắt của nàng lặng lẽ di chuyển theo ngón tay hắn lên trên, thật cẩn thận khắc họa lại vẻ ngoài của hắn, khóe môi, cái mũi thẳng, ánh mắt buông xuống, rồi hai hàng lông mi thật dài...
" Không nghĩ tới đi về tảo mộ một chuyến lại gặp phải chuyện bất trắc, nếu sớm biết như vậy, ta sẽ đi cùng ngươi."
Hắn bỗng nhiên mở miệng dọa nàng nhảy dựng lên, vội vàng cúi đầu, trong lòng chột dạ khiến tim đập thình thịch:" Ách, không ai có thể đoán được sẽ phát sinh chuyện như vậy..." Bình ổn lại tâm trạng, nói:" Cũng may Đinh cô nương không có việc gì."
Triển Chiêu nhìn nàng một cái, lại cúi xuống tiếp tục bôi thuốc cho nàng:" Sau này, nếu gặp Nguyệt Hoa thì tận lực tránh đi." Quan hệ giữa hai người có phần xấu hổ, không chạm mặt nhau vẫn tốt hơn. Trong lúc đi tuần cùng đại nhân thì khó tránh khỏi, sống chung một thời gian, không chỉ có các nàng thấy khó chịu, những người khác nhìn vào cũng chẳng thoải mái. Hiện tại hắn nói lời này, không chỉ cho mình Hứa Hướng Dương, mà ngay cả hắn cũng cần né tránh Đinh Nguyệt Hoa.
Trong lòng Hứa Hướng Dương rơi lộp bộp một tiếng, ngơ ngác nhìn hắn tháo băng vải, lại nghe hắn nói:" Các ngươi vốn dĩ không quen thân, sau lại..." Hắn dừng một chút, ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm túc:" Ta đã thú ngươi thì sẽ không bao giờ hòa ly. Nguyệt Hoa đối với ta, chung quy chỉ có thể làm một người xa lạ, lui tới quá gần, chính là rước lấy phiền toái, tốt nhất là tránh mặt nhau đi."
" Triển đại nhân..." Hứa Hướng Dương nhíu mày lại, vì sao trong lòng hắn lại nghĩ như vậy? Rõ ràng Đinh cô nương luôn chờ đợi một ngày gương vỡ lại lành, còn nàng vẫn cảm thấy mình sẽ rời đi. Hắn nói những lời này, vậy thì chuyện sau này nên làm thế nào cho phải?
Triển Chiêu bỗng nhiên cười, ngữ điệu nhẹ nhàng hơn:"Như thế nào? Ngươi cảm thấy sống cùng với ta khó khăn lắm sao?"
"Không, không phải! Làm sao lại khó khăn được?" Nàng vội vàng lắc đầu, nhìn hắn, hơi cắn môi, nhỏ giọng nói:" Triển đại nhân, ngài, rất tốt..."
Mu bàn tay trái của nàng bị trầy da một mảng lớn, hôm qua bôi thuốc vào đã tốt hơn nhiều. Triển Chiêu cẩn thận lau đi thuốc mỡ cũ:" Nếu vậy thì phải sống thật tốt, không cần lại nghĩ nhiều đến chuyện trước kia." Động tác trên tay dừng một chút, có phần tự giễu nói:" Ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi đã sớm mất trí nhớ, là ta không nên hồi tưởng mới đúng."
"Triển, Triển đại nhân, ngài đừng nói vậy. Kì thật, ngài không cần như thế, ta nói rồi, một năm, hai năm, ba năm hay năm năm, Sự tình sẽ có thời điểm phai nhạt đi, ngài..." Nàng nhìn vào mắt hắn, muốn nói hắn và Đinh Nguyệt Hoa có thể thủ đắc khai vân kiến nguyệt minh (đợi mây tan sẽ thấy trăng sáng), nhưng lời lại không thể thoát ra ngoài miệng. Nàng luôn luôn khát cầu một phần tình cảm chỉ thuộc về riêng mình. Mặc kệ nhìn ở bất kì phương diện nào, Triển Chiêu đều cực kì xuất sắc, hắn chính là một nơi an ổn để nàng có thể dựa vào. Nhưng phần sở hữu này nàng không dám mơ tưởng tới, nó vốn nên thuộc về Đinh Nguyệt Hoa, mặc dù nàng cũng có lòng ham muốn, cũng tự thấy ái ngại cho chính mình.
"Nếu sự tình đã qua rồi, đã sống qua thời khắc gian nan nhất, đợi mây tan chờ được trăng sáng, ngược lại vẫn muốn tách ra sao?"
Triển Chiêu...
Hứa Hướng Dương có chút rung động, lời hắn nói đều đúng. Thời khắc gian nan nhất, bọn họ từng bài xích, ẩn nhẫn, có ai oán, hối hận, có dày vò lẫn nhau, đã đợi được đến thời điểm mưa ngừng rơi chẳng lẽ không thể dắt nhau đi nốt quãng đường còn lại hay sao? Nhưng, từ khi bắt đầu đã là một sai lầm, mặc dù không phải sai lầm của nàng, nhưng nếu nàng không xuyên đến đây thì Hứa Hướng Dương đã sớm không còn trên thế gian này nữa, trong lúc đó, giữa Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa cũng không phát triển đến cục diện ngày hôm nay.
Đối mặt với phần thiện ý của hắn, nàng nghĩ tiếp nhận lấy, nhưng trong lòng lại không yên. Con đường này, nàng thật sự có thể cùng hắn sóng vai bên nhau sao?
Triển Chiêu biết tính tình nàng nhút nhát lại cẩn thận, một hồi nói chuyện đêm nay sợ là cần phải cân nhắc vài ngày mới thông suốt. Hắn liền không nói thêm gì nữa, nhanh nhẹn bôi thuốc lên mu bàn tay nàng, băng bó lại. Quả nhiên, thật lâu sau, nghe được nàng thận trọng nói:" Triển Chiêu, cám ơn ngài..."
Triển Chiêu xoa xoa tay, cười nói:" Ngươi đợi một chút, ta đi múc nước để ngươi rửa mặt." Trong lòng Hứa Hướng Dương hơi quẫn bách, nhưng thật sự chỉ có thể nhờ hắn giúp nên nhẹ gật đầu một cái. Rất nhanh, Triển Chiêu đã bưng nước ấm đến, vắt khăn lông đưa cho nàng. Nàng đỏ mặt tiếp nhận, không biết phải đối diện với hắn thế nào nên chôn mặt ở trong khăn, nghĩ tới lần trước bị thương, mỗi lần nàng tới chiếu cố, tâm tình hắn có giống với mình lúc này hay không?
" Có cần ta giúp không?"
Nghe vậy, nàng ngẩng đầu thật mạnh, lau lung tung vài ba cái, nói:" Không, không cần, ta tự làm được, thực sự..."
Triển Chiêu lại cười, cầm khăn mặt trong tay nàng, lại vắt một lần nữa rồi đưa qua. Nàng xấu hổ đến nỗi hai bên tai đều đỏ lên, lần này không dám làm cho có lệ, cẩn thận lau, nắm chặt khăn trong tay, nhỏ giọng nói:" Ta, ta... Ngài, ngài cũng đi nghỉ ngơi sớm đi..."
Triển Chiêu thấy mình không còn việc gì để hỗ trợ nữa, xoay người tính rời đi. Bỗng nhiên, nàng gọi hắn lại, hắn quay đầu, thấy nàng vội vàng buông khăn mặt xuống, đi đến đầu giường cầm một lọ thuốc mỡ đưa cho hắn:" Thuốc này để xóa sạch sẹo."
Hắn ngẩn người, ngẫm lại mới nhớ trên mặt mình có vết thương, lắc đầu:" Vết thương ngoài da thôi, không sao, ngươi giữ lại đi."
"Nhưng là......" Nó là ở trên mặt
Dừng một chút, hắn vẫn vươn tay ra tiếp nhận:" Nếu bị thương ở nơi khác có lẽ ngươi sẽ không để ý nhiều như vậy, là vì ở trên mặt, tóm lại là có chút khiến người chú ý."
"Nếu không biết thì không sao, nặng hay nhẹ đều không thể bỏ qua, cho dù bị thương ở chỗ nào cũng vậy." Một tiếng nói thầm này của nàng hơi có ý tứ tranh luận, vừa dứt lời liền cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:" Ngài... kì thật như thế nào đều tốt..."
Triển Chiêu cúi đầu cười một tiếng, tựa hồ khá vui vẻ, dặn dò nàng sớm nghỉ ngơi liền lui ra ngoài. Cánh cửa đóng lại ngăn cách giữa hai người, một bên ngoài một bên trong phòng, nhưng lại không cản trở được tâm tư bọn họ từ từ thông suốt, có lẽ không đến mức tình thâm tựa như biển cả, nhưng lại có thể cứu vớt nhau trong cơn hoạn nạn.
Cách một ngày, khi Hứa Hướng Dương tỉnh lại thì Triển Chiêu đã ra ngoài từ sớm, vết thương trên tay còn chưa khỏi, ngay cả đi đứng ăn uống còn bất tiện, huống chi làm việc nhà. Nàng chỉ tùy tiện lên giường nằm, nghĩ đến những lời Triển Chiêu nói đêm qua. Nghĩ tới cảnh hắn vắt khăn mặt giúp nàng, không nhịn được đỏ mặt, bịt tai trộm chuông (tự mình lừa mình) đắp chăn che kín đầu. Trong lòng nổi lên tư vị ngọt ngào, nàng biết, bản thân đã hoàn toàn lún sâu rồi. Ở trong chăn một lát, không biết là bị ngạt thở hay là thẹn thùng, khi ló đầu ra, trên mặt đỏ bừng một mảnh.
Lại nằm trong chốc lát, tháo băng vải bên tay trái đi, rốt cục có thể miễn cưỡng tự mình rửa mặt chải đầu. Mất chút thời gian mới thu thập xong xuôi, vào phòng bếp, phát hiện trên bàn đặt một hộp thức ăn, đè lên một tờ giấy. Là của Triển Chiêu để lại, nói hôm nay nàng không cần nấu cơm, hắn đã dặn chốc nữa Vương tẩu tử mang giúp thức ăn đến rồi. Trong lòng nàng ấm áp, hắn quả là cẩn thận tỉ mỉ. Xem ra hôm nay thời gian có phần rảnh rỗi, nàng muốn đi đến chỗ Lâm bà tử nhìn một cái.
Qua mùa đông, thân mình Lâm bà tử đã tốt lên nhiều, lúc đi đứng không còn đau nhức nữa. Nhiều ngày nay, không biết Lâm bà tử nghe được tin tức của nhi tử từ ai, mặt mày nhìn hồng hào, sáng láng, thấy Hứa Hướng Dương đến, lôi kéo nàng nói chuyện không ngừng. Đề tài đều quay quanh nhi tử của Lâm bà tử, nói phòng ở hơi cũ, chờ hắn trở về thì tìm người sửa sang lại, chuẩn bị tốt cho hắn thành thân. Nói đến chuyện cưới xin, lại nhắc tới vài vị cô nương.
Cô nương Lý gia bộ dáng hoạt bát lanh lợi, cô nương Trần gia tham ăn, đại cô nương Trương gia cần cù chịu khó, còn muội muội lại lười nhác, nhưng dáng người phát triển rất tốt. Nói một hồi, cũng không chọn được ai phù hợp với con nhà mình. Hứa Hướng Dương chăm chú nghe, thi thoảng nói mấy câu, bất quá lão nhân gia là muốn tìm người trò chuyện, nàng ngồi nghe là được rồi. Bỗng nhiên, Lâm bà tử trìu mến nhìn nàng:" Hướng Dương a, vì sao đến bây giờ không có nghe ngươi nhắc tới chuyện trong nhà mình?"
Hứa Hướng Dương ngẩn người, Lâm bà tử không phải nhìn trúng mình đấy chứ? Nàng cười cười:" Cha mẹ ta đều đã mất, trong nhà không còn gì, may mà có người tốt giúp đỡ, kiếm được một công việc kiếm sống qua ngày. Chỉ là cha mẹ đều là chết bệnh, thiếu rất nhiều nợ, chỉ sợ đến đời con cũng không trả được hết."
Ý cười trên mặt Lâm bà tử phai nhạt đi, thở dài:" Đứa nhỏ số khổ!"
Hứa Hướng Dương lắc đầu:" Cũng không sao cả, người còn sống thì còn hi vọng."
"Phải! Người còn sống sẽ còn hi vọng! Cũng vì ý nghĩ này mà một bà già như ta mới gắng chống đỡ đợi nhi tử trở về!" Lâm bà tử cảm khái nói:" Nhà ta vốn nghèo, kéo dài tới hai mươi tuổi mới lập gia đình, tổng cộng sinh ra ba nữ nhi, bốn nhi tử. Ba đứa bị chết non. Mấy đứa nhỏ vất vả lắm mới sống sót, nhưng bởi vì quá nghèo, nuôi không nổi nên một đứa mất sớm. Sau đó còn một nữ nhi thì gả xa, cả đời này có lẽ không bao giờ gặp mặt được nữa, so với đã chết có khác gì nhau? Còn lại hai nhi tử, một đứa vào quân doanh không có tin tức, đứa khác thì lúc mười hai mười ba tuổi, đi ra bờ sông chơi, cuối cùng không tìm thấy..."
"Lâm bà bà......"
Hiện tại Lâm bà tử nói ra những chuyện này cũng không quá mức thương tâm, chỉ là cảm khái:" Nam nhân nhà ta xương cốt không tốt, bốn mươi tuổi liền qua đời." Nhìn thấy trên mặt Hứa Hướng Dương mang theo vẻ không đành lòng, trấn an cười cười:" Ngươi không cần khổ sở thay ta, sống đến tuổi này rồi, cái gì cũng đều thấy qua, nhưng vẫn sống được đấy thôi. Ta cũng không phải không còn gì, còn có nhi tử, thì vẫn còn hi vọng."
Hứa Hướng Dương cảm thấy cuộc đời Lâm bà tử thật quá gập ghềnh, mấy lần đối mặt với cái chết của con cái, trung niên thì mất trượng phu, nhưng vẫn kiên cường như vậy. So sánh với chính mình, căn bản chỉ là vấn đề nhỏ bé không đáng nhắc tới. Lâm bà tử nói ra cũng thông suốt vài phần, tâm tình tốt hơn, vừa nghe xong thân thế của Hứa Hướng Dương, vội vàng nói:" Ngươi đã đi ra ngoài được một thời gian rồi, sớm trở về đi, đừng để công việc bị chậm trễ. Tuy nói trên tay bị thương không làm việc được, nhưng trong mắt chủ nhân chính là đã rời đi nửa ngày, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc không mấy thoải mái, mặc kệ như nào ngươi tốt nhất là phải có mặt."
Hứa Hướng Dương mỉm cười gật đầu, Lâm bà tử nói rất đúng, tâm tính mấy vị lão bản không phải đều như vậy hay sao? Thời gian tan tầm mà nhìn thấy nhân viên vẫn ngồi sững sờ ở vị trí của mình thì trong lòng đều thấy thoải mái. Rời khỏi nhà Lâm bà tử, thấy thời gian còn sớm, nàng nghĩ đi tới thăm Bảo Nhi một lát.
Quan Húc suy nghĩ chu toàn, vì Bảo Nhi có chỗ vui chơi, cố ý mua một tòa nhà có sân rộng. Trong viện có một cây ngô đồng cao lớn, xanh um tươi tốt, tạo ra bóng mắt, trông rất đẹp mắt. Hứa Hướng Dương đứng ở bên ngoài tường viện, ngẩng đầu nhìn lên, nhớ tới sân viện của Triển Chiêu hơi trống, trước đó vài ngày Vương tẩu tử còn hỏi nàng có muốn dựng giàn nho hay không, ngày hè tạo bóng râm để che mát. Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi mỉm cười, khi nào trở về, nhất định phải suy tính việc dựng giàn để trồng nho mới được.
Chưa kịp thu hồi suy nghĩ, lại nghe được bên trong viện truyền đến âm thanh nói chuyện, đúng là Đinh Nguyệt Hoa! Đinh Nguyệt Hoa đang ở đây, nàng không tiện đi vào, yên lặng dựa lên tường, thấp thỏm nghe bên trong nói chuyện. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa đang cảm thấy như thế nào đây?
Đinh Nguyệt Hoa chỉ bị thương ngoài da, nàng vốn là người tập võ, chút vết thương đó không tính là gì. Vết thương chủ yếu, chính là khổ sở khắc sâu trong lòng. Hứa Hướng Dương đã cứu nàng. Ngày ấy Triển Chiêu trực tiếp cự tuyệt, Bạch Ngọc Đường cũng đánh đòn cảnh cáo, không phải nàng không hiểu, chỉ là không muốn chấp nhận. Nàng không muốn trở về, nhưng kéo dài mãi như vậy thì sao, sau khi án mạng phá xong, cũng phải về nhà. Trong lòng đau khổ, lại không thể nói rõ cùng ai.
Nàng nghĩ tới Bảo Nhi và Quan Húc.
Nàng thật tình thích Bảo Nhi, nụ cười ngây thơ trong sáng của Bảo Nhi tựa hồ có thể giúp cho con người ta quên đi phiền não, khổ sở, cũng chỉ những khi có Bảo Nhi, nàng mới đối đãi với Hứa Hướng Dương bình tĩnh ôn hòa được. Về phần Quan Húc, hắn là người duy nhất không khuyên nàng từ bỏ. Hiện nay, cũng chỉ đối mặt với hắn, nàng mới có thể bày tỏ vài phần cất chứa trong lòng.
Quan Húc thấy trên người Đinh Nguyệt Hoa bị thương, liền không cho nàng ôm Bảo Nhi, Bảo Nhi là đứa nhỏ thích quậy phá lung tung, chỉ sợ động đến miệng vết thương của nàng. Hắn nhìn Đinh Nguyệt Hoa, nói:" Cô nương là bị sao vậy?" Đáng lẽ hắn phải đi đến cửa hàng rèn, nhưng bởi vì Bảo Nhi có chút quấy nên mới ở nhà, liền gặp nàng tới chơi.
Đinh Nguyệt Hoa cười chua xót, đem tất cả sự tình nói ra, chuyện xấu hổ phía trước đều nói cho hắn nghe rồi, chút chuyện nhỏ này thì tính là gì? Hắn cũng không phải là người thích nói lung tung.
Quan Húc nghe xong cười:"Không ngờ còn có loại côn trùng kì lạ như vậy. Lúc ở biên giới ta từng gặp một loại rắn, khi ngoáy cái đuôi sẽ phát ra tiếng vang, gọi là rắn đuôi chuông, chúng nó dựa vào tiếng vang từ cái đuôi để hấp dẫn con mồi. Nếu không biết, đừng nói tới động vật, ngay cả con người cũng sẽ bị mắc mưu." Thấy sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa đã bớt nặng nề, nói tiếp:" Cô nương may mắn được Hứa cô nương cứu."
Đinh Nguyệt Hoa miễn cưỡng cười, thật lâu sau mới nói:"Đúng vậy... Ta nên cảm tạ nàng cho tốt." Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu, nhìn Quan Húc:" Quan đại ca, ngươi nói xem, ta phải cảm tạ nàng như thế nào?"
Quan Húc yên lặng nhìn nàng không nói gì, Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi tiếp tục:" Ân cứu mạng, cảm tạ thế nào mới đủ. Hay là ta đưa Triển đại ca cho nàng, như vậy đã được hay chưa?"
Quan Húc lại nở nụ cười:"Đinh cô nương, ngươi sai rồi."
"Sai rồi?" Đinh Nguyệt Hoa khó hiểu.
"Triển Chiêu, cho tới bây giờ đều chưa từng là của ngươi. Từ trước không phải, hiện tại lại càng không."