[Triển Chiêu Đồng Nhân] Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 46: Không sạch sẽ




Tối hôm trước Tết Đoan ngọ, Đinh Triệu Lan một bộ phong trần mệt mỏi tìm đến Biện Kinh, hắn vì Đinh Nguyệt Hoa mà tới, đi chỗ Bạch Ngọc Đường trước tiên. Gặp Đinh Triệu Lan, Bạch Ngọc Đường mới giật mình nhớ tới, bọn họ ở lại Khai Phong phủ đã được một thời gian dài. Trong lòng Đinh Triệu Lan tức giận, cũng không cho Bạch Ngọc Đường sắc mặc hòa nhã. Từ tháng giêng, Đinh Nguyệt Hoa gạt mọi người đến Biện Kinh, khi đó hắn tính tự mình đi tìm người thì nhận được thư Đinh Nguyệt Hoa gửi về nhà, trong thư nói muốn cải trang cùng Bao đại nhân ra ngoài tuần tra.
Đường xá từ Khai Phong đến Mạt Hoa thôn xa xôi, lúc nhận được thư thì người đã sớm rời đi, hắn chỉ có thể từ bỏ. Một chuyến này đi mất hai tháng, đợi kết thúc đợt đi tuần tra, Bạch Ngọc Đường lại nói muốn tới xem xét cửa hàng ở Khai Phong một cái, sẽ thuận đường mang Đinh Nguyệt Hoa trở về. Quan hệ giữa hai nhà vốn thân thiết, hắn liền đem việc này phó thác cho Bạch Ngọc Đường, ai ngờ, lại dây dưa thêm một tháng nữa. Tính tính gần nửa năm đã trôi qua, thế mới phải tự mình đến Biện Kinh tìm người.
"Nguyệt Hoa ở đâu? Ngươi nói mang nó trở về, vì sao đến bây giờ còn ở đây? Nó còn dây dưa không rõ với Triển Chiêu phải không? Ngươi đừng có mà giấu diếm cho nó!" Nếu đúng là thế, thì thật không ngờ Triển Chiêu lại là kẻ như vậy. Đều đã thành thân, còn ôm lấy Nguyệt Hoa không buông, rốt cục hắn muốn làm cái gì?
" Xảy ra án mạng nên vẫn trì hoãn chưa về. Quán trọ Vân Phong có một vị khách bị người giết, án mạng còn đang tra."
Đinh Triệu Lan nhướng mày, thanh âm lạnh xuống vài phần:" Nguyệt Hoa cũng đi tra án?" Vẫn còn quấn quýt cùng một chỗ với Triển Chiêu!:" Hiện tại nó đang ở đâu?"
" Lúc đi tuần tra, bọn họ cứu một đứa bé ở trên đường, tên là Bảo Nhi, Nguyệt Hoa rất thích đứa nhỏ này, chắc là đang đi thăm nó."
Nhìn vẻ mặt Đinh Triệu Lan không tin, Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn lừa gạt thì được lợi gì a? Đứng dậy nói:" Để ta đưa huynh đi." Thật sự là nghi thần nghi quỷ. Trước mắt còn có án mạng cần điều tra, cho dù Đinh Nguyệt Hoa đi theo giúp đỡ, vậy cũng là làm việc công, sao có thể để ý đến tình cảm riêng tư.
Hôm nay tiểu viện của Quan Húc có chút náo nhiệt, Đinh Nguyệt Hoa là khách quen, mà hiện còn có thêm Bạch Ngọc Đường và Đinh Triệu Lan tới chơi. Sắc mặt Đinh Triệu Lan tối tăm, Quan Húc nhìn mà ngượng ngùng. Tuy hắn không biết Đinh Triệu Lan, nhưng dựa theo tướng mạo, có vài phần tương tự với Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng liền sáng tỏ. Chuyện giữa Đinh Nguyệt Hoa và Triển Chiêu, thái độ của Đinh gia như thế nào, đều có thể đoán được, chỉ trách Đinh Nguyệt Hoa quá tùy hứng.
Đinh Nguyệt Hoa thấy đại ca tìm đến, sắc mặt cũng không tốt lắm, vội vã đứng lên, lúng túng gọi một tiếng đại ca. Đinh Triệu Lan trầm mặt xuống, không nói lời nào. Quan Húc không tiện xen vào chuyện nhà người ta, nói vài câu khách sáo liền tiễn mấy người Đinh Nguyệt Hoa rời khỏi. Đinh Triệu Lan thật sự vô cùng tức giận, vất vả khắc chế trở lại quán trọ, cửa phòng còn chưa kịp đóng liền phát hỏa:" Muội không cần thanh danh nữa phải không? Triển Chiêu đã thành thân hơn nửa năm! Muội còn chưa hết hi vọng? Vẫn quấn quýt này nọ lấy hắn, muội còn không tự thấy xấu hổ hả?"
Đinh Triệu Lan nói nặng lời, Đinh Nguyệt Hoa ủy khuất đỏ hai mắt. Triển Chiêu cứng rắn cự tuyệt, Hứa Hướng Dương nói mà không giữ lời, Bạch Ngọc Đường lại hung hăng mắng nàng một trận, hiện tại, ngay cả đại ca cũng đều nói vậy, bỗng dưng cảm thấy có vô vạn ủy khuất trong lòng. Đinh Triệu Lan hít vào một hơi:" Muội lập tức đi thu thập đồ đạc, ngày mai liền theo ta trở về!"
Ngày mai? Đinh Nguyệt Hoa cả kinh:"Án mạng còn chưa phá xong, muội không thể đi!"
"Liên quan gì đến muội? Quan phủ không có người chắc? Lại để một cô nương đi phá án? Chút tâm tư này của muội muốn lừa ai? Mau chóng quên ngay tên khốn Triển Chiêu cho ta! Theo ta trở về! Biết điều ở nhà học thêu thùa may vá, sau đó tìm một người tốt gả ra ngoài!"
"Đại ca! Muội không lấy chồng!" Nàng còn chưa sẵn sàng lập gia đình với người khác, không thể được!
Đinh Triệu Lan vừa mới tiêu tan cơn tức một chút lại bùng lên:" Không lấy chồng cũng ở nhà ngốc cho ta! Không thể để muội tiếp tục tùy hứng nữa! Muội cứ dây dưa không ngớt như vậy là muốn thế nào? Ta nói cho muội biết, nữ nhi Đinh gia sẽ không bao giờ làm thiếp người ta!"
Bạch Ngọc Đường thấy tình hình hiện tại tràn ngập mùi thuốc súng, vội vàng nói mấy câu làm dịu đi không khí:" Đinh đại ca, là lỗi của ta đã không mang Nguyệt Hoa về sớm. Khách sạn xảy ra án mạng, ta không yên tâm nên mới trì hoãn đến giờ. Huynh nói đúng, việc này cũng không đến phiên Nguyệt Hoa quan tâm, ta nên đưa người về trước mới phải. Là ta sai, huynh đừng mắng muội ấy."
Đinh Triệu Lan trừng Bạch Ngọc Đường một cái, nghiêm mặt lại không thèm nói tiếp. Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa đỏ lên, cũng im lặng theo. Trong lòng Bạch Ngọc Đường âm thầm kêu khổ, hai huynh muội này thật là... Đúng lúc đó, bên ngoài có người gõ cửa, tiếp theo thanh âm của Triển Chiêu vang lên. Sắc mặt ba người trong phòng lập tức biến đổi, Bạch Ngọc Đường thầm than, thật sự là sợ cái gì thì nó sẽ tìm đến mà.
Mở cửa, Triển Chiêu nhìn thấy Đinh Triệu Lan thì ngẩn người trong chốc lát, lập tức nhìn thấy hai mắt Nguyệt Hoa đỏ ửng, liền hiểu ra. Hắn ôm quyền hướng Đinh Triệu Lan:" Đinh đại hiệp."
Đinh Triệu Lan hừ lạnh một tiếng, Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên khụ khụ. Trong lòng Triển Chiêu nhẹ than, trên mặt vẫn bình thường, nói:" Ngọc Đường, ta có chút chuyện tìm ngươi. Không đợi Bạch Ngọc Đường nói, Đinh Nguyệt Hoa cướp lời trước:" Vụ án có tiến triển gì sao?" Bộ dạng vội vã này của Đinh Nguyệt Hoa khiến Đinh Triệu Lan cực kì bất mãn, chuyện này thì liên quan gì đến nàng?
Triển Chiêu nói:" Cô nương đã rời nhà lâu ngày, đã để người trong nhà lo lắng, nên trở về sớm đi." Dứt lời nói với Bạch Ngọc Đường:" Có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Đinh Nguyệt Hoa thất vọng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra cửa, trước cái nhìn chằm chằm của Đinh Triệu Lan chán nản ngồi xuống, một mình buồn bực. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới một gian phòng khác. Bạch Ngọc Đường đóng cửa lại, sắc mặt nghiêm túc:" Có manh mối mới?"
Triển Chiêu lấy một cái hà bao từ trong lòng ra, đổ ra thứ bên trong:" Đá rơi ở trong sơn động đều là bảo thạch nguyên thạch, sau khi cắt ra thì được cái này." Bạch Ngọc Đường đẩy đẩy mấy tảng đá ở trên bàn, loại bảo thạch này vốn dĩ lấy từ nguyên thạch ra, còn chưa được mài rũa nhưng so sánh với những loại bảo thạch thường thấy thì màu sắc không sặc sỡ bằng. Hắn tùy tiện cầm một khối lên:" Tất cả đều là bảo thạch hay sao? Nhưng mà nhìn màu sắc, dáng vẻ thì có vẻ không tốt cho lắm."
" Số nguyên thạch kia phần lớn không có bảo thạch, mặc dù có, cũng chỉ là nhỏ như đầu đũa, nhan sắc lại không tốt. Có lẽ là do người khác vứt bỏ ở nơi nào đó nên mới bị Trình lão gia phát hiện rồi mang ra ngoài." Triển Chiêu cảm thấy ngoài phán đoán như này tựa hồ không còn cách giải thích nào khác, nếu là một rương bảo thạch loại tốt thì làm sao hắn có thể dễ dàng mang đi như vậy? Càng không nói lại là một rương lớn.
Bạch Ngọc Đường hơi đăm chiêu:" Nói như vậy, lúc đầu đám người Hồ Tam giết người, sau đó xảy ra mẫu thuẫn nội bộ sát hại lẫn nhau, nhưng phát hiện trong rương chỉ là nguyên thạch, mà bên trong nguyên thạch hầu như không có bảo thạch, thế nên mới vứt bỏ ở trong núi?"
" Bọn chúng cũng có khả năng không biết đây là nguyên thạch!"
Bạch Ngọc Đường nhìn đống bảo thạch vụn trên bàn:" Tiếp theo nên làm thế nào?"
" Cần đi một chuyến đến thôn Bất Vãng! Thương thế của nhân chứng đã không còn đáng ngại, mấy ngày nữa là có thể khởi hành." Triển Chiêu thu lại bảo thạch, nhân chứng nói không tìm thấy, cũng không hỏi thăm được đường đến thôn, nghe nói xung quanh có sương mù dày đặc. Bạch Ngọc Đường gật đầu:" Quả thật phải đi xem sao, Lý lão bản kia thấy thế nào cũng rất đáng nghi."
Triển Chiêu nói xong chuyện muốn cáo từ, nhớ đến hai huynh muội Đinh gia ở cách vách, thở dài một tiếng:" Ngươi giúp ta khuyên nhủ Nguyệt Hoa." Bạch Ngọc Đường nói:" Đinh đại ca đã đến, như thế nào thì muội ấy cũng phải trở về."
Triển Chiêu chua xót cười, vội vàng rời đi.
Thời gian đi thôn Bất Vãng quyết định là hai ngày sau, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Mã Hán và nhân chứng trong vụ án cùng đi. Theo lời nhân chứng, sau khi bọn họ rời khỏi thôn Bất Vãng thì đặt chân ở một doanh trấn, dừng lại khoảng bảy tám ngày. Đám người Triển Chiêu sẽ đến Tiền doanh trấn trước rồi tính bước tiếp theo. Từ Khai Phong phủ, ra roi thúc ngựa tầm hai ngươi ngày sẽ đến Tiền doanh trấn.
Triển Chiêu lần này đi xa nhà, trong lòng Hứa Hướng Dương có phần không yên, lặng lẽ thu thập hành lý giúp hắn. Lại xin từ chỗ Công Tôn tiên sinh một ít thảo dược phòng muỗi, côn trùng độc hại, cho vào hà bao để hắn mang theo bên người. Bọn họ ở bên ngoài bôn ba, ăn uống ngủ nghỉ không được đầy đủ là khó tránh khỏi, việc nàng có thể làm cũng chỉ nhường này thôi. Về phần dược liệu dùng khi cần thiết, ắt không thể thiếu, nàng cũng lấy giúp hắn một ít.
Thấy mặt mày nàng rầu rĩ, Triển Chiêu bật cười:" Chỉ đi đến đó xem chút tình huống thôi, còn có Bạch Ngọc Đường và Mã Hán đi theo, sẽ không có việc gì."
Hứa Hướng Dương biết được hắn là đang an ủi nàng, miễn cưỡng cười:" Tuy công phu của ngài tốt thì cũng không thể khinh thường, cái loại địa phương như giếng mỏ, một khi đã lún, cho dù võ công có cao đến đâu cũng khó thoát khỏi nguy hiểm."
" Làm sao có thể đi vào giếng mỏ, ngươi đừng lo lắng. Đi chuyến này cũng phải mất hai tháng, một mình ngươi ở trong phủ chú ý cẩn thận." Bọn họ tính sẽ đến thôn Bất Vãng điều tra chút, khu vực khai thác mỏ nhất định phải đi, còn giếng mỏ... thì khó nói trước được. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hắn cũng không thể cam đoan điều gì.
"Ta ở trong phủ thì có cái gì nguy hiểm. Ngài ra ngoài trăm ngàn phải cẩn thận, nhất là điều tra mấy loại án mạng kiểu này. Lý lão bản cũng giống như trùm thuốc phiện, tổ chức nghiêm mật, cơ sở ngầm khắp nơi, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút đều khiến bọn họ cảnh giác. Lại nói số bảo thạch kia, chất lượng khai thác so với những gì nhân chứng nói thì kém xa, ta nghĩ bảo thạch này có gì đó không sạch sẽ." Hứa Hướng Dương nghe chuyện về thôn Bất Vãng liền cảm thấy cái nơi này có điểm kì quái, không biết có cạm bẫy gì không? Bất giác trong lúc máu lên não quá nhanh mà nói hết những nghi hoặc cùng lo lắng ra, dứt lời ngẩng đầu một cái, phát hiện Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm mình, nhất thời hoảng loạn. Vừa rồi, nàng không có nói ra điều gì kì lạ đấy chứ?
Triển Chiêu cười như không cười nhìn nàng, những lời nói, cách phân tích này thật sự không giống với nữ nhi của một tú tài mà thôi. Hắn chậm rãi hỏi:" Ngươi cảm thấy bảo thạch sẽ có cái gì không sạch sẽ?"
"Ách..." Nàng cứ nghĩ hắn sẽ hỏi nàng về đoạn nói chuyện vừa rồi, không ngờ lại nhắc tới cái này, lấy lại bình tĩnh:" Màu sắc bảo thạch lấy từ trong nguyên thạch ra có phần ảm đạm, mà nhân chứng lại nói bọn họ thấy bảo thạch đỏ tươi như máu, sắc màu thuần khiết. Ta nghĩ, có phải Lý lão bản đã động tay động chân gì đó biến nhan sắc bảo thạch thành như vậy để kiếm món lời lớn." Ở hiện đại, các loại bảo thạch phỉ thúy nhân tạo chỗ nào cũng có, kĩ thuật ngày càng khó phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Nghe nàng nói như vậy, Triển Chiêu tạm thời gác nghi ngờ sang một bên, chuyên tâm suy nghĩ về vụ án. Nàng nói cũng có đạo lí, nhan sắc của bảo thạch ảnh hưởng trực tiếp đến phẩm chất cùng giá cả, có khả năng cao là Lý lão bản làm hàng nhái. Bất quá:" Nếu là giả, vì sao bọn họ lại cố ý nhận người, điều này phải giải thích thế nào?" Hắn cũng không quá trông cậy điều nàng nói có thể giải quyết được chuyện gì, nhưng là, có những lúc lời giải thích của nàng khiến hắn thấy bất ngờ, không khỏi muốn nghe ý kiến của nàng một chút.
Hứa Hướng Dương hơi trầm ngâm, có chút chần chờ. Triển Chiêu thấy thế, nói:" Không sao, ngươi cứ nói đi."
"Ta cả gan suy đoán, có phải Lý lão bản lừa gạt bọn họ đi cùng, sau đó nhốt người lại hay không?"
"Nhốt?" Triển Chiêu nhướng mày, kinh ngạc:" Chẳng lẽ hắn để những người này tự dẫn người của mình vào giếng mỏ khai thác nguyên thạch?" Việc lấy quặng vốn hung hiểm, chi phí thuê thợ không hề nhỏ, nếu xảy ra thương vong, nhất định phải bồi thường một khoản bạc lớn. Nhưng nếu là để những người đó tự dẫn thủ hạ xuống giếng mỏ, vậy thì tình huống sẽ khác biệt. Kết hợp lời nhân chứng nói không tìm thấy đường, có lẽ Lý lão bản đã làm gì đó để giữ bí mật tung tích khu vực khai thác mỏ. Số bảo thạch này, quả thật không bình thường chút nào!
Hứa Hướng Dương cũng nghĩ như hắn, nhưng hết thảy mới chỉ là phỏng đoán:" Nếu bọn họ đã cố ý che giấu, mọi người có hỏi thăm cũng không ra, nhất định phải thật cẩn thận." Nhất là nhân chứng đã từng đi cùng Trình lão gia đến thôn Bất vãng, chỉ sợ cần phải lưu ý đến hắn nhiều chút.
Triển Chiêu yên lặng nhìn nàng, thật lòng nói:" Hướng Dương, ngươi thật sự khiến ta bất ngờ, qua những gì ngươi vừa nói, có rất nhiều điểm đáng ngờ đều được giải quyết dễ dàng. Ngươi đâu chỉ tính tình khéo léo tỉ mỉ, trí óc càng thêm minh mẫn thông tuệ, chúng ta đã xem thường ngươi rồi."
Mặt Hứa Hướng Dương đỏ lên, liên tục lắc đầu, sao hắn lại nói khoa trương như vậy, bất quá là xem truyền hình, nghe tin tức nhiều chút thôi. Lại nhìn Triển Chiêu đi ra ngoài như cơn gió, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng ôm một tia bất an, yên lặng thu thập nốt hành lí cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.