Xe êm ái chuyển bánh, cô lặng im nhìn ra cửa sổ, Ngôn Thiếu Lệ ngồi cạnh bên cũng trầm mặc không nói, sự yên tĩnh này khiến cho không khí trong
xe có một sự ngượng ngùng kỳ lạ. Cuối cùng, Ngôn Thiếu Lệ hỏi: "Cô dùng
cà phê không?"
Cô gật đầu, lẳng lặng theo dõi gã loay hoay bên máy pha cà phê cấp tốc.
Sau khi đưa tay nhận lấy tách cà phê nghi ngút khói, cô mới nói lời cảm
ơn. Ngôn Thiếu Lệ không uống cà phê mà rót cho mình một ly rượu vang.
Uống xong tách cà phê, xe vẫn chưa ra khỏi nội thành. Thành phố trong
đêm mưa càng làm tăng thêm vẻ giá lạnh cho mùa xuân. Cô tựa trán lên
thành cửa sổ, đầu óc mơ mơ màng màng, từng cơn uể oải cứ nối tiếp nhau
kéo đến, cô buồn ngủ đến mức gần như không hé nổi mắt ra.
Không, không đúng, cô vừa mới uống một ly cà phê, không lý do gì lại
buồn ngủ rã rời đến thế được, hơn nữa bây giờ chỉ mới có bảy giờ tối, cô mệt mỏi ngẫm nghĩ, chỉ là mí mắt của cô nặng đến mức không thể nhướng
lên nổi. Không thể ngủ, không được ngủ! Cô tự nhủ lòng. Nhưng hơi thở
của cô càng lúc càng đều đặn, tay chân thêm bải hoải, mí mắt ngày một
nặng hơn. Rồi cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say lúc nào không hay.
Cô giật mình tỉnh lại giữa tiếng mưa rơi rỉ rả, trong khoảnh khắc tỉnh
lại ấy, ý niệm của cô về không gian và thời gian đã xảy ra xáo trộn, ngỡ rằng mình đang ở trong căn phòng tại đường Vĩnh Bình Nam, vì giấc ngủ
của Ngôn Thiếu Tử luôn không yên ổn, mỗi lần cô tỉnh lại, định trở mình
đều bị cánh tay của cậu đè lên cổ gây cảm giác ngộp thở.
Thế nhưng, ý thức của cô dần hồi phục lại, Cô tức tốc bật dậy như sấm
vang chớp giật! Cô đang ở nơi đâu? Cô bối rối nhớ lại, khi ấy mình đã
thiếp đi trên xe của Ngôn Thiếu Lệ, nhưng... vì sao giờ đây mình lại ở
tại chốn này? Cô chợt hoảng hốt nhận ra, người đang nằm bên cạnh mình
lại chính là Ngôn Thiếu Lệ!
Trong đầu cô lùng bùng nổ vang, dường như toàn bộ máu trên người đều đổ
dồn về não. Cô hối hả nhặt quần áo của mình lên, đầu óc vẫn không ngừng
hỗn loạn.
Cô đã làm gì thế này? Sao cô lại ở nơi đây?.
Không! Không phải cô đã làm gì, mà là gã đã làm gì với cô. Cô cơ hồ muốn hét toáng lên, không! Không! Không phải như vậy đâu!
Cô như phát điên lay tỉnh Ngôn Thiếu Lệ. Gã lim dim nhìn cô, đột nhiên
mở tròn mắt: "Lạc Mỹ?" Gương mặt gã tỏ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Lạc Mỹ không biết mình đã gọi cảnh sát như thế nào. Cảnh sát trong vòng
một phút đã đến nơi, họ đưa cô vào trong bệnh viện rồi dẫn Ngôn Thiếu Lệ về sở.
Cố vấn pháp luật của gia tộc Ngôn Thị lập tức đến sở cảnh sát yêu cầu
bảo lãnh, ban cố vấn tư tưởng của Thường Hân cùng lúc nhận được tin tức, bắt đầu khẩn cấp triển khai hoạt động.
Còn Lạc Mỹ thì lại một mình đối mặt với cảnh hổ thẹn, bị gặng hỏi không
ngừng nghỉ. Mỗi lần thuật lại, cô có cảm giác như chính mình bị lột
phăng áo quần, trần trụi mang cho mọi người chiêm ngưỡng. Cô cuối cùng
cũng sụp đổ.
Cô la thét, ném đi bất cứ thứ gì có thể ném, gần như phát điên lên. Bác
sĩ không thể không tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, cử người giám sát
cô suốt 24 giờ.
May mà Dung Hải Chính kịp trở về. Lúc anh vào phòng bệnh thì đã thấy Lạc Mỹ bị dây trói trên giường, giống như cô là một kẻ tâm thần vậy. Anh
lập tức lạnh giọng hét: "Thả vợ tôi ra mau."
Bác sĩ nói: "Tinh thần của cô ấy tương đối không ổn định."
Anh lạnh lùng lặp lại một lần nữa: "Tôi nói thả vợ tôi ra mau."
Dường như hiểu rõ anh là kẻ không nên làm trái ý, bác sĩ liền ra hiệu
cho y tá nới lỏng dây trói ra. Lạc Mỹ lập tức như một đứa trẻ bị khiếp
sợ, hoảng hốt muốn bỏ chạy khỏi phòng bệnh. Cô để chân trần, sợ hãi muốn lao đi, nhưng Dung Hải Chính chỉ với một bước dài đã kịp giữ được cô
lại: "Lạc Mỹ!"
Cô hoảng kinh, liều mạng vùng vẫy: "Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
"Lạc Mỹ…" Giọng nói của anh nghẹn lại, "Là anh, là anh đây."
Cuối cùng cũng nhận ra giọng nói của anh, cô ngơ ngác đứng sững lại một lúc, tiếp đó hệt như một đứa trẻ òa lên khóc tấm tức.
Cô khóc đến mờ trời tối đất. Nỗi bơ vơ quạnh quẽ khi mất mẹ từ nhỏ, sự
phấn đấu gian khổ lúc lớn lên, cái chết bi thảm của cha và Lạc Y... Mọi
chuyện không như ý nguyện dường như đều bộc phát ra trong cơn thổn thức
này. Cô đã không còn chịu đựng được nữa, không thể nào chịu đựng nổi
nữa.
Anh nhè nhẹ vỗ lên lưng cô, thì thào nói: "Khóc đi, cứ khóc nữa đi."
Cổ họng cô đã khản đặc, khóc không thành tiếng, nhưng nước mắt cô cứ trào ra như một dòng suối, thấm ướt y phục của anh.
Anh vỗ về cô, thầm thì bên tai: "Lạc Mỹ, sau này không ai dám hiếp đáp
em nữa đâu." Ánh mắt anh trôi về một nơi nào đó trong không trung, lạnh
lẽo và nguy hiểm, "Anh sẽ bắt những kẻ đã làm em đau lòng, từng người
một phải trả giá."
Anh nói được là làm được.
Anh có luật sư tốt nhất. Vì để phòng ngừa gia tộc Ngôn Thị gây áp lực
cho tòa án, anh lợi dụng sự phức tạp của mạng chính phủ và thương mại,
đem chuyện này phóng đại đến mức đau đớn cùng cực, để đảm bảo chắc chắn
rằng thẩm phán không thể vì tình mà bẻ cong luật lệ.
Gia tộc Ngôn Thị cố gắng bưng bít thông tin, còn phái người khéo léo ngỏ lời đến Dung Hải Chính, nếu có thể bãi nại trước tòa, gia tộc Ngôn Thị
sẽ trả cho anh một khoảng bồi thường không nhỏ.
Dung Hải Chính chẳng những không giận còn mỉm cười: "Bãi nại trước tòa
à? Được chứ, bảo Ngôn Thiếu lệ nhảy từ tầng thượng của cao ốc Ngưỡng Chỉ xuống đi, tôi sẽ rút đơn kiện ngay."
Trận chiến này đã không thể tránh được nữa.
Sau khi gia tộc Ngôn Thị hiểu ra cớ sự, tất cả những đầu mối thông đồng
đều đã không thể đút lót được nữa. Còn giới báo chí, với giác quan nhanh nhạy của mình, cuối cùng cũng đánh hơi thấy "Scandal gây sốc" này khi
bọn phóng viên cơ hội moi được thông tin từ miệng một nhân vật thuộc
dòng lẻ trong gia tộc Ngôn Thị. Thông tin liền lập tức được loan truyền
khắp nơi.
Báo chí, truyền hình, internet, trong nháy mắt ùn ùn đăng tải. Dung Hải
Chính và Ngôn Thiếu Lệ, hai cái tên tỏa sáng rực rỡ, nhanh chóng từ
trang tin kinh tế tài chính chuyển sang trang tin xã hội. Vì để chụp
được bức ảnh mới nhất của Quan Lạc Mỹ, đám phóng viên quả thực là không
từ bất cứ thủ đoạn nào.
Lạc Mỹ như một con thú nhỏ bị thương rút vào trong phòng, không dám xem
TV cùng những bản tin đầy kích động trên báo chí, càng không dám mở cửa
sổ, nơi có rất nhiều ống kính đang chầu chực bên ngoài. Cô không thể nào đối diện và nhanh chóng gầy đi.
Sự rình mò ấy lại một lần nữa khiến cho Lạc Mỹ suy sụp. Trên tòa án, cô
khốn khổ đáng thương, nước mắt như mưa, yếu ớt đến độ không chịu nổi một đòn.
Con người hay đứng về phía kẻ yếu. Công chúng, bồi thẩm đoàn, và cả thẩm phán đều là con người.
Điều quan trọng nhất là tài xế của Ngôn Thiếu Lệ cũng ra tòa làm chứng.
Anh ta không chút do dự khai rằng, là Ngôn Thiếu Lệ đã sai anh ta lái xe đến khách sạn Nam Sơn, sau đó gã dìu Quan Lạc Mỹ lên lầu, để cho anh ta lái xe đi.
Lời khai này đã bước đầu xác định được tội danh của Ngôn Thiếu Lệ. Ngay
lập tức, nhân viên phục vụ khách sạn liền xin ra tòa làm chứng. Vì Ngôn
Thiếu Lệ là người nổi tiếng, nên bọn họ có ấn tượng rất sâu. Hai cái
miệng của bọn họ cùng khai rằng, đêm hôm đó Ngôn Thiếu Lệ dẫn theo Quan
Lạc Mỹ đang hôn mê bất tỉnh đến thuê phòng. Bọn họ đều cho rằng Quan Lạc Mỹ uống rượu say nên không mấy để ý.
Đại luật sư Mai Chỉ Thanh cho dù có mồm năm miệng mười cũng không thể nào ngăn chặn được cơn sóng dữ.
Phiên chất vấn đầu tiên kết thúc, Mai Chỉ Thanh nói với Ngôn Thiếu Lệ:
"Ngài nhận tội đi, như vậy có thể xử nhẹ một chút, nhiều nhất chỉ bị
phán mười năm, nếu như trong tù có biểu hiện tốt, bốn năm đã có thể ra
trại. Thậm chí, sau khi ở tù được hai năm, tôi có thể nghĩ ra cách giúp
cho ngài tại ngoại để điều trị bệnh."
Ngôn Thiếu Lệ lặng im không nói, gã vốn khéo tính toán, sao mà không
biết thiệt hơn trong chuyện này. Gã bảo: "Tôi chỉ không cam tâm thua
dưới tay một người phụ nữ như vậy, cả đời cũng chẳng thể ngẩng mặt lên
được."
Mai Chỉ Thanh lắc đầu: "Những lời ngài nói đến tôi còn không tin, huống
chi quan tòa? Ngài nói ngài không đánh thuốc mê trong tách cà phê, ngài
nói rượu ngài uống có chất gây hưng phấn, như vậy hóa ra là Quan Lạc Mỹ
hãm hại ngài à? Thử hỏi, một người phụ nữ, hơn nữa còn là một vị phu
nhân có danh vọng và địa vị, chỉ vì hai chữ "báo thù" theo lời ngài nói
mà không tiếc hy sinh cả thân thể và danh dự của mình để hãm hại ngài à? Còn nữa, nếu như thật sự thủ phạm là cô ta, thì cả buổi chiều hôm ấy cô ta đều ở bên cạnh ngài dự họp, ngay cả buổi tiệc cũng là hai người ăn
cùng nhau, cô ta có cơ hội ra tay với cà phê và rượu trên xe của ngài ư? Mà kể cả cô ta có đồng lõa tiếp tay, thì chứng cớ đâu? Tên đồng lõa ấy
còn phải tìm ra cách mở cửa xe Mercedes của ngài, mà theo tôi được biết, vỏ xe của ngài thuộc dòng mới nhất, có hệ thống bảo vệ tối tân nhất.
Chưa kể cô ta làm sao biết ngài nhất định sẽ pha cà phê cho cô ta uống,
còn ngài thì lại tự mình uống rượu? Mọi thứ đều không hợp logic, thẩm
phán sao có thể tin cho được?"
Ngôn Thiếu Lệ lạnh lùng nói: "Cho nên, cô ta đã thành công, còn tôi trái lại bị rơi vào bẫy."
Mai Chỉ Thanh thở dài: "Phiên chất vấn thứ hai diễn ra vào ba ngày sau,
chỉ hy vọng trong ba ngày này có thể xảy ra bước ngoặt gì đó."
Ngôn Thiếu Lệ nói: "Bắt đầu từ A Đức, chỉ có anh ta mới có chìa khóa xe của tôi."
A Đức là tài xế của Ngôn Thiếu Lệ, vô cùng thật thà chất phác. Sau khi
vụ án xảy ra, Mai Chỉ Thanh đã sớm tìm gặp anh ta để nói chuyện. Anh ta
nói hôm ấy vì Ngôn Thiếu Lệ suốt ngày ở trong công ty không ra ngoài nên xe luôn đổ trong bãi xe ngầm của cao ốc Ngưỡng Chỉ, còn anh ta cũng ở
trong phòng an ninh cả ngày, cùng nhân viên bảo vệ uống trà tán gẫu. Cà
phê và rượu là thức uống luôn được chuẩn bị sẵn trên xe, chúng đều đã mở niêm phong uống được non phân nửa rồi.
Mai Chỉ Thanh còn đặc biệt ghé qua phòng an ninh, mười mấy người trong
đó đều xác nhận lời A Đức nói không sai, hôm đó anh ta đúng là ở tại
phòng an ninh cả ngày, ngay bữa trưa cũng chỉ là thuận miệng gọi đến.
Lúc ấy A Đức còn đùa nghịch với chiếc chìa khóa xe, vì trên chìa có biểu tượng Mercedes nổi bật nên tất cả mọi người đều nhớ rõ.
Lúc Mai Chỉ Thanh quay trở lại tìm A Đức lần nữa thì anh ta đã mất tích.
Cô phấn chấn tinh thần, thầm biết đã có hy vọng, nhưng chẳng mấy chốc
ngọn lửa hy vọng này đã bị dập tắt. Cảnh sát vừa phát hiện ra một xác
chết vô danh trong khe suối, họ tin rằng nguyên nhân tai nạn là do sảy
chân chết đuối. Thân phận người chết nhanh chóng được xác định là A Đức.
Cô đi gặp Ngôn Thiếu Lệ, nói với gã: "Kẻ thù của ngài quả là chẳng thể
xem thường đâu, bọn chúng không tiếc cả chuyện giết người diệt khẩu."
Ngôn Thiếu Lệ chậm rãi nói: "Anh quả là lợi hại, tôi đã phục anh rồi."
Mai Chỉ Thanh ngơ ngác, không biết "anh" mà gã ám chỉ ở đây là ai. Nhưng Ngôn Thiếu Lệ nói: "Luật sư Mai à, phiền cô nói với quan tòa, tôi tình
nguyện nhận tội, chỉ xin ông ta xử nhẹ tay cho."
Mai Chỉ Thanh cũng biết đây chính là giải pháp tốt nhất trước mắt, cho
nên ngay từ phiên chất vấn lần thứ hai, cô đã thuật lại lời nhận tội của Ngôn Thiếu Lệ với thẩm phán, cũng xin cho gã được nhẹ tội.
Trong nháy mắt, tòa án như vỡ òa. Đại đa số người dự thính là phóng
viên, tức thì ánh đèn flash rực lên đến mức người ta không thể mở nổi
mắt. Trong ánh sáng làm mọi người phải chói mắt ấy, Ngôn Thiếu Lệ nhìn
về phía Quan Lạc Mỹ. Ánh mắt của gã khiến cho cô cảm thấy có chút bất
ngờ.
Bởi vì trong ánh mắt phức tạp pha lẫn thương hại ấy còn mang theo một vẻ khinh miệt, hệt như cô vừa làm một việc rẻ mạt vậy. Cô còn chưa kịp
nghĩ ngợi nhiều, thẩm phán đã chấp thuận lời nhận tội của gã, lập tức
tuyên bố bãi tòa.
Dung Hải Chính tiến lên trước che cho cô bước ra sảnh, bên ngoài càng có nhiều phóng viên xúm xít vây bủa, nhưng anh đã có sắp xếp sẵn. Xe được
chuẩn bị ổn thỏa từ trước đó, hai người bọn họ vừa ra đến nơi thì đã
bước lên xe. Không đợi cho đám phóng viên ấy xúm lại, xe đã nhanh chóng
vọt đi như một mũi tên rời cung.
Lạc Mỹ tựa đầu lên vai anh, cả người mệt lả. Mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng nỗi sỉ nhục ám ảnh cô mấy ngày nay thì cả đời này cô cũng không
quên được. Cô không hiểu vì sao ông trời lại đặc biệt hà khắc với cô như vậy, hết lần này đến lần khác ban cho cô những đả kích chí mạng. Cô đã
mệt mỏi lắm rồi, cô chỉ muốn trốn chạy, trốn đến nơi nào đó vắng bóng
con người.
Một bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm lấy tay cô, giọng nói thầm thì bên tai cô
vang lên: "Lạc Mỹ, chúng ta về nhà ở hồ Thiên Đảo sống một thời gian
nhé?"
Nhà ở hồ Thiên Đảo?
Cô hoang mang. Nhà - từ ngữ ấy với cô mà nói đã sớm xa vời không thể
chạm đến. Thế nhưng, bàn tay của anh, giọng nói của anh đều kiên quyết
mạnh mẽ: "Chúng ta về nhà đi."
Về nhà, hai từ thật ấm áp, hệt như lòng bàn tay của anh. Thế nên, cô đã
bị mê hoặc mà ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, cô đã bước lên chiếc máy bay
phản lực tối tân nhất để bắt đầu chuyến bay dài đằng đẵng. Cô cũng chẳng còn hơi sức đâu mà ngạc nhiên về chiếc máy bay tư nhân sang trọng vào
bậc nhất mà anh đang sở hữu. Chuyến bay xuyên qua đại dương, xuyên qua
lục địa, xuyên qua cả nửa vòng trái đất. Trên suốt chặng đường dài và xa như thế, tiếp viên hàng không liên tục qua lại bên cạnh cô, họ quan tâm sửa soạn thức ăn, nước uống, thậm chí đưa cô đến bên chăn êm đệm ấm.
"Không muốn ngủ một giấc ư?" Anh hỏi cô. Lạc Mỹ đang mở to đôi mắt, đồng tử ảm đạm vô hồn nhìn những đám mây cứ tuần tự bay qua song cửa.
Cô lắc đầu, trong lòng có chút thắc mắc, tại sao mỗi lần bản thân chịu
đựng tổn thương sâu sắc nhất, những lúc yếu đuối nhất, người giúp cô
vượt qua đều là anh? Vì sao mỗi lần cô đối mặt với anh đều ở trong hoàn
cảnh bất lực nhất thế này?
Bất lực, đúng vậy! Cô bất lực tựa như đám mây tròn vành vạnh treo ngoài
cửa sổ kia vậy, chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cũng có thể khiến
cho cô tan xương nát thịt, hóa thành bụi trần và hơi nước không thể nào
nhìn thấy được nữa. Thế nhưng, cánh tay của anh đang dịu dàng kéo cô
lại, mang đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp, hệt như một vùng cảng
tránh gió yên bình. Cô đã chán ngán vỏ ngoài cứng cỏi, chán ngán cảnh
phải tự mình gánh chịu. Có người cho cô nương tựa thì cô sẽ nương tựa,
mặc kệ có thể giữ cho cô an toàn trong bao lâu, dù sao thì giờ đây anh
cũng đã ở bên cạnh cô rồi.
Cô lại thở dài, tựa đầu lên vai anh, cuối cùng sau một lúc cũng thiếp đi.
Giấc ngủ này không hề thanh thản. Lúc cô tỉnh lại, máy bay vẫn đang mải miết bay về hướng tây.
Chuyến bay kéo dài cộng thêm việc lệch múi giờ khiến cho cô rất mệt mỏi. Bọn họ đáp xuống New York, tiến hành thủ tục nhập cảnh, sau đó tiếp tục chuyến bay, cuối cùng cũng hạ thấp độ cao. Lạc Mỹ chỉ cảm thấy trước
mắt sáng bừng, đại dương mênh mông vô tận đã bày ra trước tầm mắt. Trên
mặt nước là một màu xanh biêng biếc trải rộng đến ngút ngàn.
Hồ Thiên Đảo, đây chính là hồ Thiên Đảo mà giới phú hào ở Mỹ ví như
thiên đường. Trong cõi trời đất của hồ và đảo này, có vô số những hòn
đảo tư nhân cùng những khu biệt thự sang trọng, đó chính là chốn bồng
lai tiên cảnh dùng tiền bạc xây đắp nên.
"Chúng ta về đến nhà rồi." Dung Hải Chính chỉ vào một hòn đảo càng lúc
càng lớn dần và rõ nét trong tầm mắt. Lạc Mỹ cúi đầu nhìn xuống hòn đảo
tròn trịa như một viên ngọc bích lớn bên dưới kia, nó khảm vào ngay
trung tâm mặt hồ xanh biếc, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ. Đường
băng thẳng tắp đã hiện ra trước mắt, trông như một con thoi dài nằm vắt
ngang qua cả hòn đảo, xuyên ngập vào trong nước, còn máy bay thì càng
ngày càng thấp, mặt nước càng lúc càng gần, khiến cho cô chợt cảm thấy
một nỗi sợ hãi mơ hồ, lo rằng máy bay liệu có đâm xuống mặt nước kia hay không? Nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra khi máy bay ngừng lại, bánh xe
của nó đã chạm xuống đường băng, hạ cánh an toàn.
Đà trượt đã ngừng lại, cửa khoang bật mở, Dung Hải Chính nắm lấy tay cô
bước xuống bậc thang, anh thầm thì bên tai cô: "Chào mừng trở về nhà,
Dung phu nhân."
Cách đó không xa có bốn năm người đang chạy vội ra, còn có hai con chó chăn cừu hưng phấn sủa vang lao đến.
Đôi mắt cô đã ướt nhòe, ngoan ngoãn theo anh bước lên xe điện. Xe êm ái
khởi động, cô thích những kiểu xe như vậy. Cô dường như chỉ muốn đến
ngay sân golf có phong cảnh xinh đẹp kia để được thỏa sức chơi một trận, còn hòn đảo này dường như bản thân nó cũng đã là một thiên đường xanh
biếc.
Khi nóc nhà thấp thoáng hiện ra sau những tàng cây cao lớn, trong lòng
cô vẫn có một chút gì đó hoang mang. Nhà, đây là nhà sao? Xe điện rẽ qua đường lớn, cách một cánh đồng lúa nhấp nhô xanh ngát, cô cuối cùng cũng trông thấy được toàn thể kiến trúc bên ngoài dựa theo phong cách của
miền Nam nước Mỹ trước đây: cột Ionic(*) bằng đá cẩm thạch màu trắng,
những tấm rèm tua rủ sau khung cửa sổ dài, cả tòa biệt thự dưới ánh nắng xuân rực rỡ trông hệt như một cung điện hùng vĩ, mọi thứ đều huyền ảo
khiến cho cô thoáng chốc có ảo giác như mình đang sống trong bộ phim
"Cuốn theo chiều gió" vậy.
(chú: một loại kiến trúc Hy Lạp cổ)
Dung Hải Chính mỉm cười với cô, giọng nói pha chút bông đùa: "Em phải
thông cảm cho anh, đây là căn hộ đầu tiên mà anh mua, khi đó trình độ
thưởng thức của anh không cao, khi ấy anh chính là hình mẫu điển hình
của những kẻ nhà giàu mới nổi."
Khóe môi của cô nhoẻn lên một nụ cười yếu ớt. Mọi thứ này đều là của
Dung Hải Chính, còn cô là đồng minh của anh. Không, ở nơi này có lẽ cô
cam nguyện làm một vật lệ thuộc vào anh, vật sở hữu của anh, chỉ cần anh bằng lòng cho cô ở lại chốn này, để cô không phải nhớ lại những chuyện
khó chịu trong quá khứ kia nữa.
Anh nắm lấy tay cô, dẫn vào cung điện của mình.
Vì chuyến bay đã vắt kiệt sức lực của cô nên anh không để cho cô đi tham quan những thứ lộng lẫy sang trọng trong khách sảnh mà dẫn cô lên thẳng trên lầu, bước vào phòng ngủ chính, mở cửa phòng tắm ra để cô thoải mái tắm rửa, mặc vào bộ áo ngủ sạch sẽ tinh tươm, ngoài ra còn có một chiếc giường lớn thoạt trông vô cùng êm ái đang chờ đợi cô. Lạc Mỹ dường như
đã mất đi năng lực suy nghĩ, cô ngã đầu xuống chiếc gối mềm mại, cảm
giác được anh đang đắp chăn cho mình. "Cảm ơn" Cô mơ hồ lẩm bẩm rồi bình an chìm vào giấc mộng đẹp.
Cô ngủ đến tận sáng hôm sau, Dung Hải Chính khẽ lay cô tỉnh lại: "Lạc
Mỹ, dậy đi em, đừng ngủ nữa, ngủ nữa sẽ nhức đầu đấy." Cô mắt nhắm mắt
mở. Một cô gái tóc vàng trong đồng phục tạp dề đang với tay vén rèm cửa
sổ, ánh nắng xuân lờ mờ chiếu vào khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa dễ
chịu. Giọng điệu Dung Hải Chính mang theo vẻ yêu chiều dung túng: "Đừng
ngủ nữa, em mà không bước xuống thưởng thức điểm tâm do Anna nấu, chị ấy sẽ buồn lắm đấy."
"Vâng." Cô vùi đầu vào lòng anh, anh đang mặc một chiếc áo len, trông
cũng rực rỡ như ngày xuân, khiến cho cô cảm thấy rất dễ chịu. "Hải
Chính." Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Chúng ta đang ở nhà." Anh vuốt ve mái tóc ngắn của cô, "Mau xuống giường đi, ăn sáng xong anh dẫn em đi dạo hồ."
"Có thuyền không?" Cô ngẩng mặt lên hỏi với vẻ mong chờ.
"Có một chiếc thuyền lớn." Anh nói, giọng pha chút khoa trương, "Loại
rất rất lớn." Giọng điệu anh chiều chuộng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Lạc Mỹ bật cười, bước xuống giường thay quần áo. Vì trời lạnh, cô cũng
khoác một chiếc áo len trùm đầu, loại rộng thùng thình hợp cùng chiếc
quần cưỡi ngựa và đôi giày ngắn, khiến cho anh lấy làm thích thú: "Chà,
trông em hiên ngang oai hùng, có dáng dấp của kỵ sĩ lắm, hôm nào rảnh
rỗi anh sẽ dạy em cưỡi ngựa."
"Thật chứ?" Từ sau khi đặt chân đến hòn đảo này, cô đã vứt bỏ tất cả
toan tính của mình, buông thả cho bản thân ẩn nấp dưới đôi cánh của anh. Rất nhiều lời, rất nhiều chuyện dường như đều chưa từng lướt qua đầu
cô.
"Đương nhiên rồi." Đôi mắt của anh ánh lên lấp lánh, "Qua hai tháng nữa, chúng ta đến Saint Jean Cap Ferrat nghỉ hè, anh sẽ dạy cho em cưỡi ngựa trên bãi biển."
Gió trên hồ rất mạnh, thổi tóc cô bay rối tung. Anh dạy cô làm sao để
cầm lái, làm sao để chạy với tốc độ cao khiến cho mặt hồ rẽ ra một lớp
sóng lớn nhấp nhô; làm sao để đột ngột bẻ lái, khiến cho thân thuyền gần như chao hẳn đi rồi lại bình an vô sự. Cách chơi mới mẻ đầy kích thích
này khiến cho cô thích thú đến độ hét vang, cười rộ không ngừng.
Đến giữa trưa, lúc mặt trời ấm áp nhất, bọn họ ngồi trên boong mới bắt
đầu ăn điểm tâm nhẹ. Cô học cách tự mình xay cà phê, đương nhiên là cực
kỳ thành công. Cần câu được bày thành một hàng trên sàn tàu, cá ở khu
vực nước này vô cùng phong phú, ngay cả một người chưa bao giờ cầm qua
cần câu như Lạc Mỹ cũng có thể câu được bốn năm con cá, việc này khiến
cho cô vui sướng không thôi. Dung Hải Chính nói: "Tối nay chúng ta có
thể ăn cá em câu rồi."
Chiều đến, họ cuối cùng cũng đưa thuyền trở về dùng bữa tối. Lạc Mỹ xung phong cầm lái, dẫn thuyền chầm chậm vào bến, Dung Hải Chính giúp cô đỡ
bánh lái, ổn định cập vào cầu tàu, ngay sau đó có người nhảy lên thuyền
mở thừng buộc dây. Sau khi thả neo, Dung Hải Chính dẫn cô bước xuống cầu tàu, cũng là lúc bụng cô đang đói sôi lên.
Họ thưởng thức một bữa toàn thức ăn kiểu Pháp chính cống, cô không biết
đã dùng qua tổng cộng bao nhiêu món vì chỉ lo cắm cúi ăn, nhưng đầu bếp
của Dung Hải Chính thì quả là tay nghề không chê vào đâu được.
Vì dùng bữa sớm, lúc ăn xong mặt trời còn chưa lặn, tâm trạng Lạc Mỹ
cũng tốt đến lạ thường. Sau khi tráng miệng bằng trái cây, hai người
liền đi tản bộ. Vừa đi, Dung Hải Chính vừa giới thiệu với cô mọi thứ
xung quanh. Những đóa hướng dương dại sinh động hé nở, phản chiếu bóng
tịch dương lấp lánh ánh vàng, lối mòn trải đầy sỏi cuội xen giữa hai bên bờ cỏ hoa, mỏng manh đến đáng yêu. Men theo lối mòn, hai người chầm
chậm bước đến nhà kính trồng hoa, vách và trần hoàn toàn bằng thủy tinh
phản chiếu ánh trời trong suốt, vô cùng chói mắt.
Vừa bước chân vào bên trong, xung quanh cô là đủ loại hoa hồng: màu
hồng, màu trắng, màu vàng, còn có cả màu xanh và màu tím quý hiếm. Trong không khí ngạt ngào mùi hương dịu ngọt, cô vừa ngạc nhiên vừa vui
sướng, nào là Hòa Âm, Louis XIV, Thiên Điểu, Diễm... Cô lập tức bị
choáng ngợp đến không thở nổi, còn có rất nhiều giống loài khác mà cô
không nhớ hết tên gọi.
Cô chìm đắm trong biển hoa hồng.
"Lạc Mỹ." Anh dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau, "Anh không thể mang biển
hoa của Vân Sơn cho em, nhưng anh có thể tặng cho em tất cả hoa hồng ở
nơi đây."
Cô thật sự muốn say đi, vì tổ ấm, vì những đóa hồng này, vì mọi thứ đáng kinh ngạc trên đảo...
Là ai đã từng nói ngày tháng hạnh phúc rất dễ trôi mau? Cô đã buông bỏ
tất cả tự chủ và tư duy của mình, ngoan ngoãn phụ thuộc vào anh. Cô ở
trên đảo của anh, trong ngôi nhà của bọn họ, trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ. Hóa ra, con người ta còn có thể sống một cuộc sống đơn giản như
vậy, không có bất cứ vấn đề gì để đắn đo, không có bất kỳ một phiền não
nào. Buổi sáng thức dậy, cô ra hồ câu cá hoặc ở trong nhà kính cắt cành
cắm hoa; xế chiều học nấu điểm tâm, làm bánh mì cùng Anna; tối đến
thưởng thức dạ tiệc bên những ngọn nến, cùng Dung Hải Chính khiêu vũ
dưới trăng trên sân thượng, sau lưng là mặt hồ như pha lê với những đợt
sóng lăn tăn, trời và đất chỉ còn lại ánh trăng mênh mang chan hòa. Lãng mạn, giản đơn, hệt như cuộc sống của nàng công chúa trong cổ tích.
Lúc ở Paris, anh cũng đã từng dẫn cô dạo chơi, nhưng đó là một tình cảnh không giống như lúc này. Khi đó anh trăm phương nghìn kế giúp đỡ cô,
khiến cô bước ra khỏi chốn tăm tối. Giờ đây, anh yêu thương chiều chuộng cô, đồng ý tất cả những yêu cầu dù hợp lý hay không của cô, dung túng
cho cô hưởng thụ mọi thú vui cuộc sống, để cho cô vui vẻ mà nô đùa.
Nô đùa là thứ mà cô chưa bao giờ được hưởng thụ. Từ nhỏ, trách nhiệm quá lớn khiến cho tâm trí cô sớm trưởng thành, không giống như những đứa
trẻ ngây thơ đồng trang lứa khác. Cô gánh vác rất nhiều thứ trên lưng
nên đã quên mất thế nào là hưởng thụ thương yêu, thế nào là hưởng thụ
cuộc sống.
Vậy nên, anh đã dạy cho cô, mặc cho cô muốn làm gì thì làm, dùng vô số
tiền bạc cùng sự chăm sóc tận tình để cô quên đi quá khứ, quên đi một
Lạc Mỹ trĩu nặng ưu phiền mà thoát thai hoán cốt.
Và anh đã thành công. Cô đã vứt bỏ mọi thứ, cô đã học được cách vô tư
mỉm cười, học được cách làm nũng, học được cách dành tất cả ưu phiền cho anh xử lí, học cách được người khác yêu chiều, được người khác che chở.
Khi mùa hè sắp sửa đến, anh tuân thủ lời hứa, dẫn cô đi Pháp, sau đó đổi trực thăng bay đến bờ biển Địa Trung Hải.
Mùa hè là mùa xinh đẹp nhất, đặc biệt là ở Saint Jean Cap Ferrat. Đúng
là mùa hoàng kim nhất trong năm, thắng cảnh du lịch bên bờ Địa Trung Hải ngập trong ánh nắng tươi đẹp, núi xanh biển thẳm, nước trong vắt đến độ có thể trông thấy đá ngầm bên dưới. Ngoài khơi xa chi chít những đốm
nhỏ, tất cả đều là du thuyền tư nhân; còn trên bãi cát thì đầy kín biển
người nằm tắm nắng, ngay cả trong không khí dường như cũng phảng phất
mùi dầu ô liu và ánh nắng gay gắt.
Trực thăng tiếp tục bay đến, bờ biển dần dần rõ ràng, người trên bãi cát cũng ngày một ít đi, dải đất này đều là khu biệt thư, những bãi cát
rộng lớn kia đều là bãi biển tư nhân.
Cuối cùng họ đáp trên một đỉnh núi, Dung Hải Chính ôm cô bước xuống máy
bay, gió từ trực thăng thổi mạnh khiến cô phải dùng tay giữ chặt chiếc
mũ rơm. Cô ngẩng mặt trông ra, bầu trời xanh trong, mây mỏng đến mức gần như không có, vị mằn mặn như mùi biển phả vào mặt, còn có hương thức ăn ngào ngạt, mãnh liệt và hừng hực. Biển lớn không bờ không bến, mặt nước xanh biếc và trong vắt như một dải lụa to lớn không gì sánh được, trên
ấy cuộn lên lớp lớp nếp gập, trên mỗi nếp gập xoắn xuýt những bọt sóng
trắng như tuyết, cuối cùng cũng ập lên bờ biển, vỗ lên vách đá, vỡ tan
thành từng mảnh. Còn sau lưng cô là một công trình nguy nga tráng lệ,
tựa như một pháo đài dựng trên vách núi, mọi thứ đều đẹp đến mức không
thật như một bức tranh sơn dầu rực rỡ.
Trời dần phủ bóng đêm, trên sân thượng thênh thang lúc này chỉ nghe được tiếng sóng biển vỗ rì rào.
Trên bầu trời tím thăm thẳm giăng kín những vì sao, tựa như những vụn
đường trắng bạc rải lên món sương sa, gần đến mức với tay ra là có thể
chạm đến. Cô cảm giác mọi thứ ở nơi này đều không thật, vì quá hoàn hảo, quá hư ảo. Trên sân thượng có một bộ bàn tròn và vài chiếc ghế tựa,
Dung Hải Chính đang tự mình khui Champagne.
"Cần em giúp không nào?" Lạc Mỹ đã đổi sang mặc một chiếc quần dài bằng vải lanh, bước đến hỏi anh.
"Em đừng gây thêm phiền phức cho anh là tốt lắm rồi."
"Đúng là hệt như cổ tích vậy."
Lạc Mỹ nhìn đại dương xanh như ngọc bích tĩnh lặng dưới bóng đêm, trong
mắt dường như cũng phản chiếu ánh sao biển, lấp lánh phát sáng, "Pháo
đài ở Saint Jean Cap Ferrat, trên đời này còn thứ gì mà anh không có hay không?"
Anh cúi đầu thắp sáng nến, ngọn lửa trên nến bị gió thổi lay lắt chập
chờn, soi lên đôi mắt anh một vẻ mập mờ không tỏ: "Những thứ anh không
có còn nhiều lắm."
Cô uể oải ngồi xuống chiếc ghế tựa kiểu Pháp dễ chịu, hỏi anh: "Anh không có thứ gì?"
Anh không trả lời nên cô hỏi: "Sao anh không trả lời em?"
"Anh bận mà." Anh đáp. Anh quả là rất bận, phải khui rượu, rót rượu, còn phải ứng phó với vị mỹ nhân có ánh mắt quyến rũ mê người trên chiếc ghế tựa đằng kia nữa.
"Vậy cũng không thể phớt lờ người ta chứ." Lạc Mỹ phô ra một gương mặt
ngây thơ, cô tựa cằm lên khuỷu tay, ánh mắt chuyển từ thấp lên cao nhìn
anh.
Trông thấy anh lẩm bẩm nói: "Em mà còn nhìn anh như vậy, anh cam đoan tối nay em phải đói bụng."
Cô ngẩng mặt lên, đúng lúc có một ánh sao băng xẹt ngang qua chân trời,
chiếc đuôi màu vàng phảng phất vệt sáng, chớp mắt đã biến mất, cô chợt
thốt: "Ôi! Sao băng!"
Anh cũng ngẩng mặt lên. Cô thắt nút mấy sợi tua ren trên áo khoác lại rồi thì thào mấy câu gì đó.
Anh hỏi cô: "Em nói gì vậy?"
Cô mỉm cười: "Em cầu nguyện."
Vẻ trẻ con ấy khiến anh không khỏi bật cười: "Vậy em cầu nguyện điều gì?"
Cô ngẫm nghĩ rồi đáp: "Không thể nói với anh được."
Anh cười hỏi: "Sao thế?"
"Nói ra thì mất linh rồi."
Anh tỏ vẻ như không quan tâm lắm, hỏi: "Vậy có liên quan đến anh không?"
Cô ngẩn người ra không đáp. Anh dường như cũng có chút bất ngờ, xoay mặt sang uống một ngụm Champagne, bên ngoài sân thượng là mặt biển vô cùng
vô tận, sóng vỗ rì rầm, còn bầu trời thì phủ đầy những mảnh sao lấp
lánh, tựa như một cảnh quay mỹ lệ nhất trong phim. Anh cuối cùng cũng
xoay người lại hôn cô say đắm, trong đôi môi của anh có mùi Champagne
thơm ngọt như thể làm say lòng người.
Đêm đã về khuya, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển ngoài xa cuồn cuộn như sấm động, tựa hồ cả thế giới bên ngoài kia đều chỉ còn lại sóng
gió.
Cô lặng lẽ nắm lấy tay anh: "Hình như trên thế gian này chỉ còn lại duy nhất đôi ta vậy, thật là tuyệt."
Sóng mắt anh dịu dàng, thanh âm cũng hệt như thế: "Đợi khi mọi việc giải quyết xong, chúng ta đến đây sống hết quãng đời còn lại được không?"
Buông một lời vu vơ, có lẽ anh cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng
Lạc Mỹ thì lại cảm giác được một nỗi xúc động khó hiểu. Cô ngoan ngoãn
gật đầu, nghiêm túc đáp: "Vâng."
Mọi thứ ở nơi này đều đơn giản hệt như cổ tích, bên bờ biển Địa Trung
Hải, chỉ có cuộc sống vô lo vô nghĩ. Nhưng khi Lạc Mỹ trông thấy hai chú ngựa thuần chủng trong tàu ngựa, cô vẫn không nhịn được thắc mắc: "Dung Hải Chính, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy?"
Anh cố tình ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Vấn đề này em nên hỏi luật sư và cố vấn tài chính của anh."
Cuộc sống như vậy quả thật vô cùng thảnh thơi, hai người cưỡi ngựa dạo
chơi trên bãi biển riêng, vầng tịch dương thật lớn rọi bóng chiều lờ mờ
lên người bọn họ, từng lớp sóng biển trào lên, không vương đến vó ngựa,
làm vỡ tan ngàn đống tuyết. Cô thích phi ngựa trên bờ cát đầy bọt biển,
cát sỏi trên bãi bị giẫm văng tung tóe, còn cô thì khúc khích cười to,
thoải mái thả tiếng cười trôi theo gió.
Cô bị ánh trời chiếu đến rám nắng nhưng cũng dần trở nên khỏe mạnh hơn.
Lúc ôm cô lên ngựa, Dung Hải Chính nói: "Dung phu nhân à, cuối cùng em
cũng có chút trọng lượng rồi đấy."
Cô quay lại lườm anh: "Anh chê em mập phải không?"
"Không." Anh cúi đầu, hôn lên môi cô: "Dáng vẻ của em lúc này là đẹp nhất."
Anh bây giờ rất hay hôn cô, trên bãi biển lúc hoàng hôn, dưới ánh sao
buổi đêm. Còn cô, không thể phủ nhận, rất thích sự thân mật này.
Hôm nay khí trời rất tốt, mặt trời đỏ ối hối hả nhô lên từ ngọn đồi,
Dung Hải Chính đi đến mỏm đá ngầm ven biển phía sau nhà để câu cá, trước khi đi còn hồ hởi: "Em chờ ăn cá tươi béo núc đi nhé."
Cô buộc lấy tạp dề, vừa chuẩn bị nấu chút điểm tâm cho anh mang đi vừa
lắng nghe radio. Ở Mỹ, cô theo Anna học được vài ngón nghề nấu nướng,
mấy chiếc bánh bông lan khéo léo cuối cùng cũng ra đời từ đôi tay cô,
trong radio lúc này truyền tới một vài tin tức.
Cô thật ra cũng không quá chú ý đến những chuyện bên ngoài, cô an nhàn
đã quá lâu, được bảo vệ quá chu đáo, căn bản là đã quên mất sóng to gió
lớn bên ngoài kia, những thứ ấy tựa như đã thuộc một thế giới khác.
Năm chiếc bánh bông lan đã thành hình, cô với tay lấy khối bột nặn thứ
sáu, đúng lúc này, một câu nói vô tình trong radio lọt vào tai cô: "Tiếp đà sụt giảm ngày hôm qua, hôm nay sau khi bắt đầu phiên giao dịch, chỉ
số Dow Jones(*) tiếp tục rơi thần tốc..."
(chú: chỉ số giá chứng khoáng bình quân của thị trường New York)
Cổ phiếu làm sao thế này, chẳng lẽ kinh tế nước Mỹ bị khủng hoảng hay sao?
Cô bỏ bánh bông lan vào trong lò nướng, lòng thầm cảm thấy lo lắng. Dung Hải Chính ngày ngày đều ở cạnh cô, không biết công ty của anh sẽ thế
nào đây...
Cô đắn đo suy nghĩ, đổ hạt cà phê vào máy xay. Chỉ lát sau, hương thơm
ngào ngạt của cà phê và bánh bông lan đã tỏa ngập không khí. Chợt "cách" một tiếng, cửa sau của bếp bị đẩy ra, một luồng gió lạnh nhanh chóng
nương theo cánh cửa mở ra ấy thổi luồn vào trong.
"Thơm quá!" Dung Hải Chính đặt cần câu và thùng cá xuống, hít sâu một
hơi, cười bảo: "Cá trong vùng biển này chẳng chịu nể mặt anh, anh đành
về trước ăn chút điểm tâm."
Lạc Mỹ mang đợt bánh đầu tiên vừa ra lò đặt lên bàn, đưa cho anh chiếc
nĩa. Nhìn anh ăn từng miếng bánh bông lan, mặt cô bất giác khẽ mỉm cười, sự thanh thản và hạnh phúc dường như đều đến cùng một lúc.
Trong Radio vẫn tiếp tục loan tin: "Công ty BSP danh tiếng đối với tình hình trên đã đưa ra dự đoán..."
Lạc Mỹ vừa gắp thêm vào đĩa cho anh một chiếc bánh vừa hỏi: "Anh có cần phải trở về New York không?"
"Trở về New York à?" Anh đủng đỉnh hỏi ngược lại cô: "Trở về làm gì?"
Cô nói: "Tình hình cổ phiếu không được ổn cho lắm."
Anh ghim lấy chiếc bánh cuối cùng: "Anh cũng chẳng phải là thần cổ
phiếu, đâu có khả năng cứu mọi người khỏi khó khăn được, anh giờ đây chỉ muốn ăn bánh bông lan do bà xã yêu quý của anh làm thôi."
Lạc Mỹ mỉm cười một cách lặng lẽ.
Bà xã, bà xã yêu quý... Rõ ràng xưng hô nghe nổi gai ốc như vậy, nhưng sao cô lại thấy ấm lòng.