Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc năm học tại Trung học. Khối của Hân Nghiên đang lao đầu vào để học. Riêng chỉ có Hân Nghiên là vẫn dửng dưng như không.
Tối hôm đó, Trạch Dương đi sang nhà Hân Nghiên để chơi. Cậu tiện thể mang hoa quả cho ba mẹ cô. Đi lên phòng Hân Nghiên gõ cửa phòng. Hân Nghiên đang đọc truyện liền nhảy xuống dưới giường mở cửa.
- A Trạch Dương.
- Ừ.
Hân Nghiên không để ý nữa liềm chạy vào phòng cầm cuốn truyện lên đọc. Trạch Dương ngồi vào bàn học Hân Nghiên, đặt đĩa hoa quả ở bàn.
- Hân Nhi, qua đây.
Nghe thấy Trạch Dương nói Hân Nghiên cũng nhanh nhẹn đến đó.
- Ngồi đi.
Cậu đứng dậy dựa vào bàn học để ghế cho cô ngồi. Hân Nghiên vẫn chả hiểu gì, mở mắt to tròn long lanh nhìn cậu.
- Hân Nhi, cậu muốn vào trường nào?
- Vào trường nào là sao hả Trạch Dương?
- Ý mình là cậu muốn đi vào trường nào.
- A, mình không biết.
- Chậc, ngốc hết chỗ để nói.
- Sao Trạch Dương cứ nói mình ngốc thế. Mình khó chịu đó nha.
- Còn biết khó chịu rồi cơ đấy.
- Hứ.
Trạch Dương thấy điệu bộ hất hàm của Hân Nghiên thì không nhịn nổi cười xoa đầu cô.
- Được rồi, cậu phải nói thì mình mới biết đường sắp xấp chứ.
- Là sao a?
- Thì mình học cùng với cậu. Vậy cậu không muốn học cùng mình à?
- Không có, mình thích học với Trạch Dương cơ.
- Ừ, lúc nào đăng kí phải nói với mình biết trước nhớ chưa?
- Ừm.
Hân Nghiên nhoẻn miệng cười. Trạch Dương lấy một quả nho đút vào miệng Hân Nghiên. Cô ngồi lắc chân để cho Trạch Dương bóc vỏ giúp cô.
_________
Vì Hân Nghiên có bệnh án nên cũng dễ dàng khi thi.
Mùa hè sau khi thi xong...
Buổi trưa, ba mẹ Hân Nghiên phải đi làm nên nhờ Hạ Mỹ Oánh chăm sóc hộ.
Hân Nghiên ngủ đến tận trưa, cô tỉnh dậy vẫn vệ sinh bình thường như mọi hôm nhưng hôm nay lại rất khác. Cô cảm thấy đau bụng nên liền đi vệ sinh. Nào ngờ lúc cởi quần lót lại thấy đũng quần đầy máu. Cô sợ hãi lấy giấy vệ sinh lau đi. Tắm lại rồi chạy sang nhà Trạch Dương để gọi Hạ Mỹ Oánh thì lại không thấy bà đâu. Trạch Dương đang ngồi xem chương trình toán học thì thấy cô chạy sang. Còn mếu máo khóc nữa. Cậu lo lắng liền chạy đến chỗ cô.
- Hân Nhi, có chuyện gì? Sao lại khóc?
- Huhu...Trạch Dương ơi, mình sợ quá. Mình chảy máu nhiều lắm...có phải mình sắp chết rồi không? Huhu mình sợ lắm.
- Sao...lại chảy máu? Mà ở đâu?
- Ở dưới này a.
Hân Nghiên còn chỉ tay xuống dũng quấn mình. Trạch Dương nhắm mắt buông tay khỏi người cô. Cậu thở dài im lặng vài giây.
- Đi theo mình.
Hân Nghiên liền nghe lời đi theo cậu. Trạch Dương đưa Hân Nghiên vào nhà tắm. Cậu tìm trên giỏ đồ treo trên tường của mẹ mình. Hân Nghiên vẫn chả hiểu gì nhìn cậu mãi. Trạch Dương lục lọi mãi mới thấy. Cậu lấy một miếng băng vệ sinh xuống đưa cho cô.
- Là gì vậy Trạch Dương?
- Cậu...không có tìm hiểu gì hết à?
- Tìm hiểu gì? Bệnh của mình sao? Có phải mình sắp chết không Trạch Dương?
- Ngốc, không chết được. Chỉ là kì kinh nguyệt của con gái thôi.
- Kì kinh nguyệt là gì?
- Mình không muốn nói với cậu nữa. Bây giờ cầm nó về nhà rồi thay đi.
- Mình có biết dùng đâu.
- Chậc...điên mất thôi. Đi theo mình.
Trạch Dương đưa Hân Nghiên đi nhanh về nhà cô. Cậu đi lên phòng mở tủ quần áo của cô ra. Nhắm mắt thở dài rồi mới quyết định lấy một chiếc quần lót khác cho cô. Cậu bóc miếng băng vệ sinh rồi chỉ cho Hân Nghiên cách dùng. Hân Nghiên gật gù nhưng vẫn mơ màng chưa hiểu lắm. Cuối cùng cô vẫn đi vào nhà tắm rồi tắm rửa lại. Trạch Dương ở ngoài vò đầu bứt tai. Cậu không nghĩ sẽ có một ngày mình còn phải dạy việc làm của một người con gái cho một người con gái khác. Đúng thật là chỉ có Hân Nghiên mới khiến cậu như vậy được.
Tắm xong, Hân Nghiên liền đi ra ngoài ôm lấy Trạch Dương.
- Sao, còn chuyện gì nữa?
- Mình đau bụng.
- Nằm xuống đi. Mình đi lấy túi chườm qua cho cậu.
Hân Nghiên gật đầu lên giường nằm đắp chăn. Trạch Dương về nhà tìm đồ rồi đổ nước ấm vào. Đi đến phòng Hân Nghiên đưa cho cô túi chườm. Hân Nghiên có vẻ đau hơn lúc nãy nên không có nói nhiều. Trạch Dương lo lắng nên ở đó để chư sóc cô luôn.
- Đưa mình túi chườm, thay nước giúp cậu.
- Ừm.
Trạch Dương đi vào nhà tắm để lấy nước thì nhìn thấy đống quần áo, còn có cả quần lót dính kinh nguyệt của Hân Nghiên. Cậu thật sự muốn phát điên lên.
Thay túi chườm cho Hân Nghiên xong thì lại vào nhà tắm. Cậu xả nước rồi bỏ đống quần áo vào để giặt. Lại còn phải giặt riêng quần lót kia cho cô. Trong đầu Trạch Dương thầm nghĩ chắc chắn hôm nay cậu bị điên thật rồi mới đi làm giúp Hân Nghiên mấy việc này.
...
Đến tối, ba mẹ Hân Nghiên về nghe tin cô đau bụng liền lên hỏi thăm.
- Tiểu Dương, Hân Nhi bị sau mà đau bụng vậy?
- Thì là vậy đấy ạ.
- Cháu nói rõ lên đi.
- Thì là cậu ấy đến giai đoạn phát triển của con gái đấy ạ. Mà cô chú đừng hỏi cháu nữa, cháu về trước đây.
Trạch Dương nói mà mặt cậu cũng đỏ lên. Nhanh chóng chào hai người rồi về nhà. Hoàng Quân Thám cũng hiểu ra, ông vỗ vai vợ mình kêu bà ở lại với Hân Nghiên chứ ông là đàn ông con trai nên nói chuyện này không tiện.
Cố Hoài Diễm đi đến gần giường vuốt tóc con gái mình.
- Hân Nhi của mẹ, còn đau bụng không con?
- Vẫn còn, nhưng mà đỡ hơn ạ.
- Hân Nhi nằm đây mẹ đi đun cháo cho Hân Nhi rồi lên nhanh.
- Dạ. Hân biết rồi ạ.
- À, còn quần áo của con nữa. Hân Nhi con để trong phòng tắm sao?
- Vâng ạ.
- Ừm, nằm nghỉ đi mẹ đi nấu cháo cho con.
Cố Hoài Diễm đi ra khỏi phòng nấu cháo cho Hân Nghiên ăn. Một lúc sau thì Hạ Mỹ Oánh đi đến. Bà mua khá nhiều dừa, chủ yếu là lo cho Hân Nghiên nên mới mua. Vì các chất dinh dưỡng và khoáng chất trong nước dừa giúp điều hòa cho cổ tử cung co bóp nhẹ nhàng. Không để bị đau bụng.1
Xong xuôi, đến khi Hân Nghiên đi ngủ thì Cố Hoài Diễm mới vào phòng tắm để lấy đồ giặt. Nhưng lại thấy chậu nước đựng quần áo đang ngâm. Còn một chạy nhỏ khác cũng đang ngâm quần lót của Hân Nghiên. Bà biết rõ người làm là ai vì Hân Nghiên nhà bà còn chưa từng động tay đến chậu nước để giặt quần áo thì làm sao biết ngâm như thế này. Lôi quần áo bỏ vào máy giặt rồi về phòng nói chuyện với chồng mình.
- Tiểu Dương thật tốt. Thằng bé còn biết đường đi giặt đồ giúp Hân Nhi đó anh.
- Anh biết. Vậy nên anh mới tin tưởng giao Hân Nhi cho Tiểu Dương.
- Thằng bé thật tốt. Em cũng chả lo quá cho Hân Nhi nữa rồi.
___________